Tiêu Khuynh Thành nhìn đám sát thủ trước mặt, mím môi: “Lưu, lúc nào thì
ngươi trêu chọc những người này vậy, để họ vất vả canh ngươi giờ nào thì xuất cung.”
Khóe miệng Hạ Hầu Lưu khẽ run rẩy, không thể tin được nhìn Tiêu Khuynh
Thành: “Để xem lúc nữa nàng còn nhàn nhã nói mấy lời này được không?
Không thể giúp ta một tay à?” Trong lúc nói chuyện, liền quay lại lạnh
lùng phân phó cho ám vệ của mình: “Những người này không thể khinh
thường, nhớ bảo vệ Thái tử phi và Quận chúa cho tốt.”
Có người âm thầm cười: đúng là nói chuyện đùa, nàng còn cần hắn bảo vệ sao?
Tiêu Khuynh Thành huýt sáo, từ một nơi bí mật gần đó, Hắc Ưng nhận được
mệnh lệnh lập tức bay lại đây. Minh Nguyệt lâu nhất thời loạn thành một
đoàn, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lúc đang giờ ăn,
một đám hắc y nhân đột nhiên đánh úp, xuống tay với Thái tử.
Có người âm thầm phỏng đoán, đây chắc là do hai vị vương gia tác quái.
Dù sao chuyện về Hạ Hầu Lưu đã lan khắp Huyền Minh đại lục, có lẽ là
muốn thừa dịp này lấy mạng của hắn, như vậy bọn chúng mới có cơ hội nhòm ngó vị trí thái tử.
Ai cũng sẽ không ngờ tới vị vương gia tàn phế kia bởi trong mắt bọn họ,
hắn đã sớm nhìn thấu hồng trần, không ham danh lợi giả dối nữa. Ha ha,
chỉ có Tiêu Khuynh Thành biết được, rốt cuộc hắn đang nghĩ cái gì.
Không thể coi thường thực lực của đám hắc y nhân đó, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, không dễ đối phó chút nào. Tiêu Khuynh Thành cùng liên
thủ với Hạ Hầu Lưu, hơn nữa còn có Bạch Hi và Hắc Ưng, lúc này mới miễn
cưỡng đánh lui được bọn chúng.
Tiêu Khuynh Thành lẳng lặng ngồi trong đại sảnh Minh Nguyệt Lâu, cầm cái bàn tính trong tay cẩn thận tính toán, sau đó nhìn về phía Hạ Hầu Lưu,
vươn tay: “Này, trả thù lao đi. Ta không tính số lẻ, hôm nay ngươi hủy
hoại tổng cộng một trăm bốn hai lượng.”
Hạ Hầu Lưu xấu hổ, Tiêu Khuynh Thành vậy mà lại keo kiệt đến mức này, đã ngồi trên núi vàng núi bạc, mà một trăm bốn hai lượng của mình vẫn tính rõ ràng như vậy, đáng thương nhìn nàng: “Tiêu Khuynh Thành, rốt cuộc
nàng vô tình đến mức nào?”
Tiêu Khuynh Thành suy tư một chút, à một tiếng: “Ta đâu có vô tình, ta
chỉ tính rõ ràng với huynh đệ mình thôi, đỡ cho sau này lằng nhằng không phải sao? Hơn nữa, nếu ta không tính rõ ràng thì cũng có người khác
tính rõ ràng với ta.”
“Rồi rồi, giờ ta biết nàng lấy phu làm trời rồi!” Hạ Hầu Lưu thấp giọng, biết bây giờ nàng còn chưa muốn công khai thân phận võ lâm minh chủ phu nhân ra ngoài.
Tiêu Khuynh Thành cốc đầu Hạ Hầu Lưu: “Cái tên hỗn đản này! Tính ta vẫn
luôn thế, ngươi không phải không biết, tin ta xé ngươi ra không, trả thù lao đi! Mà ngươi trêu trọc những người này lúc nào thế?”
Hạ Hầu Lưu nhún vai: “Tính ta nàng cũng biết rồi đấy, ai mà biết được ta trêu vào đám này lúc nào. Thôi kệ đi, nàng và Ngữ Luân đều là người ta
cần bảo vệ.”
Tiêu Khuynh Thành thấy nét mặt Hạ Hầu Lưu thả lỏng, dù ở gần nàng cũng
vẫn tự nhiên, không có làm người khác đau đầu như lúc trước. Suy tư một
lát, nói: “Ừ ừ, ta cần ngươi bảo vệ, Ngữ Luân cũng thế, nên giờ ngươi
đối xử với ta tốt một chút.”
“Ta trước giờ vẫn tốt với nàng.”
“Tạm thời tin tưởng ngươi, chuyện hôm nay, ngươi phải quan tâm kĩ vào.
Mà ngươi phải luôn nhớ mình là Thái tử, cố gắng làm cho tốt nó, đừng có
trêu vào tai họa nữa!”
Hạ Hầu Lưu không đáp lại, chỉ nhìn vào chiếc đồng hồ nước: “Đã đến giờ
rồi, ta và Ngữ Luân hồi cung đây. Chuyện hôm nay, chắc ngày mai sẽ ồn ào khắp kinh đô.”
“Yên tâm, ta sẽ giải quyết mọi chuyện giúp ngươi, chắc chắn ngươi sẽ
không nghe thấy một chút tin đồn nhảm nào.” Tiêu Khuynh Thành vẫn băn
khoăn về chuyện này, sau khi tiễn hai người kia đi xa, mới phân phó cho
Hắc Ưng: “Trước tiên ngươi cứ bảo vệ Thái tử hồi cung, ta và Bạch Hi vẫn còn chuyện phải xử lý.”
Hắc Ưng có chút khó xử, suy nghĩ một lúc rồi đáp ứng: “Vậy Hắc Ưng sẽ
quay về báo cáo tiến triển của sự việc cho chủ nhân biết, Quận chúa đi
đường cẩn thận.”
“Ta biết rồi, ngươi đi đi.”
Tiêu Khuynh Thành nhảy lên ngựa, vung roi rời đi. Nàng nhất định phải
hỏi rõ ràng, chuyện này có quan hệ gì với hắn không, nàng cảm thấy sự sợ hãi lúc đó có liên quan đến hắn. Đây là cái cảm giác quái dị gì vậy?
Hạ Hầu Ý không ngạc nhiên khi thấy nàng đến, tư thái giống như hai tai
không nghe thấy việc gì ngoài cửa, lạnh nhạt ngồi trong phòng phẩm trà.
Thấy nàng đến, hắn đưa ly trà cho nàng: “Nếm thử chút xem, trời nóng như vậy mà Khuynh Thành tham lạnh cũng đến đây, thật khiến người khác ngạc
nhiên.”
Tiêu Khuynh Thành ngồi lên ghế, nhìn ly trà đang nức hương kia, nhẹ
nhàng đứng lên, tao nhã cười: “Dục vương ngài cũng nhàn nhã thật đó, có
biết ngoài kia xảy ra chuyện gì không? Thái tử bị người ám sát rồi!”
Hạ Hầu Ý thong thả gật đầu: “Có biết, may mà có Khuynh Thành ở đó, Lục đệ mới bình an vô sự.”
“Huynh biết rồi, mà huynh thông minh như vậy, chắc biết là ai hạ thủ chứ?” Tiêu Khuynh Thành nhìn Hạ Hầu Ý, gằn giọng hỏi.
Hạ Hầu Ý không thèm nhếch mắt, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhấp một ngụm trà,
mở miệng: “Hình như Khuynh Thành nghi ngờ bổn vương? Nàng cảm thấy một
người tàn phế như bổn vương sẽ có nhiều mưu mô như vậy ư?”
“Một người tàn phế sẽ không muốn làm Hoàng Đế sao?” Lời nói của Tiêu
Khuynh Thành có chút lớn mật, nhưng xưa nay nàng đều quen như vậy rồi,
Hạ Hầu Ý cũng đã quen dần, không còn kinh ngạc, chỉ bình tĩnh nhìn vào
mắt nàng: “Nàng nghĩ thế sao?”
Bỗng nhiên Tiêu Khuynh Thành mỉm cười: “Ta biết huynh sẽ không hạ thủ
với hắn, bởi huynh không phải là người như vậy. Hạ Hầu Ý mà Tiêu Khuynh
Thành ta biết là một người vô tư, trí tuệ. Đúng không?”
Hạ Hầu Ý cảm thấy nữ nhân này thật không đáng yêu chút nào, bẫy hết lời
hắn định nói, lại làm bộ như thập phần tin tưởng hắn, thật khiến người
ta đau đầu, suy tư một lá: “Trong lòng Khuynh Thành bổn vương là người
như thế ư. Nếu vậy thì bổn vương không còn gì để nói.”
“Hạ Hầu Ý, huynh nói cho ta biết, huynh có muốn làm Hoàng Đế không? Nếu huynh muốn, ta giúp huynh….”
“Khuynh Thành, nàng thật là tốt. Ta biết dụng ý của nàng, vị trí kia rất nguy hiểm, nàng muốn bảo vệ Hạ Hầu Lưu nên đẩy ta lên, phân lượng của
ta và Lục đệ trong lòng nàng, quả nhiên là hắn nặng hơn.” Trong lời nói
của Hạ Hầu Ý vừa có chút ghen tuông, lại có chút bi thương.
Trong lòng Tiêu Khuynh Thành khẽ động, nghiêng đầu chậm rãi nói: “Trong
mắt ta, hai người đều là bằng hữu. Không có bên nào nặng bên nào nhẹ,
nếu huynh không muốn, ta cũng không ép buộc.”
Có lẽ nàng đã hiểu sai tâm tư của hắn rồi, hắn như vậy chẳng qua đó chỉ
là một phương thức tự bảo vệ mình mà thôi. Hoàng gia vốn là nơi ăn tươi
nuốt sống, sẽ không vì hắn là một người tàn phế mà nhân từ. Nếu hắn
không có hậu chiêu, chắc đã trở thành vật hy sinh cho quyền lực.
Hạ Hầu Ý không nói gì, chỉ bình tĩnh phẩm trà, trên mặt không có một tia biểu tình.
Tiêu Khuynh Thành rối rắm, kéo kéo tay áo hắn: “Sao vậy? Giận rồi à? Ta
không nghĩ huynh là người thay thế cho Hạ Hầu Lưu, thực sự đấy. Huynh có nghe ta giải thích không thế?”
Thật là rối rắm mà!
Trên đường đến đây nàng đã nghĩ đến những gì mình nói, còn cố nghĩ sao cho uyển chuyển nhất, không ngờ vẫn làm hắn tổn thương.
Thật là đau đầu.
Tiêu Khuynh Thành suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên nhớ tới một cách,
ngoắc ngoắc ngón tay với A Thiết: “Cầm văn phòng tứ bảo đến đây cho ta.”
A Thiết hơi tò mò, vội cầm văn phòng tứ bảo đến, nàng vừa vẽ trên giấy
xong, lập tức đưa cho Hạ Hầu Ý: “Này, như vậy là không giận nữa chứ?”
Hạ Hầu Ý nhướng mày, nhìn hai người nhỏ bé trên giấy Tuyên Thành, một
người đang giận, một người khác đang kéo áo hắn: “Đừng giận nữa nhé, ta
biết sai rồi.”
Trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.
Đủ loại cảm xúc dâng trào, hắn suýt chút nữa là không thể khống chế được tâm trạng của mình.
Hạ Hầu Ý giơ tay, nhéo mũi Tiêu Khuynh Thành, sủng nịnh cười: “Nàng coi
bổn vương là bằng hữu đầu tiên, sao bổn vương giận nàng được chứ, biết
là nàng không cố tình rồi, không cần áy náy nữa.”
“Thật không?”
“Ừ.”
“Dục vương quả nhiên là quân tử rộng lượng, là Khuynh Thành nhỏ mọn
rồi.” Tiêu Khuynh Thành lè lưỡi tươi cười, hoàn toàn không ngờ chiêu này lại có hiệu quả.
Hạ Hầu Ý cười cười: “Nếu không ngại thì ở lại dùng bữa tối đi? Một người dùng rất buồn chán”
“Sao huynh không nạp phi, hay để ta giới thiệu cho huynh nhé.” Tiêu
Khuynh Thành buột miệng nói, bỗng nhớ đến thân thể hắn, cho dù dung mạo
hắn khuynh thành, nhưng có bao nhiêu người nguyện ý gả cho một người tàn phế?
Hạ Hầu Ý chỉ cười nhạt cho qua, A Thiết đứng bên cạnh sáp lại gần nói:
“Hoàng Thượng muốn cấp cho Vương gia mấy lần, nhưng cuối cùng Vương gia
đều cự tuyệt, không muốn trì hoãn hạnh phúc của mấy cô nương đó.”
Lòng Tiêu Khuynh Thanh run lên: “Ý, một ngày nào đó chắc chắn huynh sẽ
gặp được một người thật lòng yêu huynh. Cái gọi là chân ái, là yêu tất
cả mọi thứ kể cả khuyết điểm của người đó.”
“Nàng sẽ yêu một người như thế ư?” Đột nhiên trong mắt Hạ Hầu Ý tràn ngập thâm tình nhìn nàng.
Nháy mắt đó Tiêu Khuynh Thành cảm thấy khó thử, nàng nắm chặt lấy làn
váy của mình, cố gắng bình ổn cảm xúc trong lòng. Đối mặt với nam tử
này, nàng cảm thấy thật thoải mái, lúc hai người ở chung, tựa hồ luôn có cảm giác ái muội. Nàng biết rõ là không đúng, nhưng không thể khống chế được mình mà tiếp cận……….
“Ừ!”
Nàng nói với hắn một cách chắc chắn.
Trong mắt hắn như dấy lên một tia hy vong, cười sáng lạn như đóa hoa xuân.
Tiêu Khuynh Thành có chút ảo não muốn cắn đứt lưỡi mình, đúng là ban đêm hại người, hiện tại thật khó nghĩ. Nhưng tại sao nàng lại không thể
khống chế được cảm xúc trong lòng mình, nàng tuyệt đối không phải là một người trong lòng có thể chứa cả hai!
Tuyệt đối không!
Nhưng tại sao tất cả lại rối rắm như thế.
Ngay cả bữa tối cũng chưa ăn xong, nàng đã chật vật giống như đào binh, hốt hoảng bỏ chạy.
A Thiết nhìn theo bóng Khuynh Thành, lẩm bẩm nói: “Chủ tử, người không
sợ một ngày Quận chúa biết được chân tướng, sẽ ghi hận người sao!”