Editor: thuyvu115257
Trong lòng Hạ Hầu Lưu hồi hộp, sau đó chậm rãi nhếch miệng: “Chắc chắn
sẽ không! Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người cũng không muốn chuyện này bị
náo loạn ầm ĩ, nên hai người sẽ đáp ứng nhi thần!”
Sắc mặt Nguyên đế lạnh lùng, đột nhiên đứng dậy bước tới trước mặt Hạ
Hầu Lưu, nắm chặt cằm hắn, nhíu mày: “Hạ Hầu Lưu, nháo vậy đủ rồi. Như
mẫu hậu ngươi nói đó, trẫm sẽ không chấp nhận bất cứ uy hiếp nào.”
“Phụ hoàng, người bóp chết nhi thần đi, lúc đó người không phải lo âu
nữa!” Tâm Hạ Hầu Lưu đã hoàn toàn chết, hắn uống rất nhiều rượu mà không cần dùng tới thức ăn, cả đại điện đều nồng nặc mùi rượu.
Hoàng Hậu đứng một bên sợ hãi che miệng, quỳ xuống trước mặt Nguyên đế:
“Hoàng Thượng, Lưu nhi uống say, ngài coi như chưa từng nghe nó nói, tha cho nó đi, nô tỳ sẽ dạy lại nó.”
Nguyên đế phẩy tay, đẩy thân thể nặng nề của hắn ra, lớn tiếng nói: “Lấy roi đến cho trẫm! Thái tử không dạy sẽ ngày càng kiêu ngạo, hôm nay
trẫm nhất định phải đánh cho đến khi hắn hết kiêu ngạo mới thôi!”
Nguyên đế trừng mắt nhìn Hoàng Hậu đang ôm đùi ông, lạnh lùng nói: “Buông tay!”
Hoàng Hậu sợ hãi nhìn ông, thu tay không được, mà không thu cũng không
được, cuối cùng Nguyên đế một cước đá văng bà ra. Cả người bà tuyệt vọng quỳ trên mặt đất, một khắc trước còn ân ân ái ái. Sao lúc này, lại có
thể vô tình như vậy, đây chính là đế vương sao?”
Lúc Nguyên đế giơ trường tiên chuẩn bị đánh Hạ Hầu Lưu, một bóng dáng
đột nhiên lao tới, ôm lấy thân thể Hầu Lưu. Roi của Nguyên đế không kịp
thu lại, vô tình đánh lên người Ngữ Luân, chỉ một chút mà tà áo của nàng đã bị đánh nát!
“A…..”
Ngữ Luân đau đớn nhìn Hoàng Thượng: “Phụ hoàng, xin ngài hãy bỏ qua cho
Lưu ca ca, huynh ấy không cố ý chống đối ngài, xin ngài tha cho huynh
ấy. Lỗi của huynh ấy để con nhận!”
Hoàng Thượng trợn mắt nhìn Ngữ Luân, nàng không giống với tên kia, nếu
để Đại Dực quốc biết được, sẽ gây mâu thuẫn không nhỏ. Hoàng Thượng,
Thái Hậu Đại Dực quốc cực kì sủng ái vị Công chúa này.
Cuối cùng ông đành nghiến răng thả roi xuống, trừng mắt với Hạ Hầu Lưu:
“Hôm nay trẫm nể mặt Ngữ Luân nên tha cho ngươi, nếu còn tái phạm sẽ
không dễ dàng như thế nữa đâu!”
Hoàng Hậu thấy mọi việc chuyển biến tốt, vội quay người nâng Ngữ Luân dậy: “Đau không con?”
Ngữ Luân cười lắc đầu: “Không đau đâu mẫu hậu, hôm nay Lưu ca ca uống
say mới vậy, mẫu hậu đừng để trong lòng…….” Dứt lời, xoay người nâng Hạ
Hầu Lưu dậy: “Lưu ca ca, chúng ta hồi cung thôi.”
Hạ Hầu Lưu nhìn vết thương sau lưng Ngữ Luân, trong lòng có chút áy náy, lập tức vịn tay nàng ra khỏi ngự thư phòng. Hoàng Hậu đứng phía sau
nhìn bóng hai người họ dần đi xa…..
Đây là trong họa gặp phúc sao?
Kể từ đó quan hệ của hai người ngày càng gần gũi.
Trở lại cung Thái Tử, Hạ Hầu Lưu lấy thuốc tốt nhất nhét vào tay ma ma: “Đi bôi thuốc cho Thái Tử phi, nhẹ nhàng một chút.”
Ma ma dạ một tiếng, liền vào nội điện. Hắn có chút lo lắng ngồi chờ ở
bên ngoài, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe thấy tiếng Ngữ Luân thét chói tai: “A…….. đau quá…….. mama………”
Hạ Hầu Lưu vội bước vào, đoạt lấy bình thuốc: “Ngươi đi ra ngoài đi.”
“Dạ.”
Hắn nhìn bình thuốc trên tay, lại nhìn vết thương trên lưng Ngữ Luân,
vừa nhìn đã thấy ghê người, liền nhíu mày. Hắn ngồi sau lưng nàng, cẩn
thận thoa thuốc, nhẹ giọng trách mắng: “Về sau không được làm chuyện ngu ngốc như vậy.”
Ngữ Luân khẽ dạ, chậm rãi nói: “Lưu ca ca, muội biết huynh quan tâm đến
Khuynh Thành tỷ tỷ, nhưng cách làm của huynh sẽ tự hại mình. Muội đã gửi thư cho ca ca, ca ca sẽ tìm người giúp tỷ ấy, nếu huynh vẫn còn lo
lắng, cũng có thể đích thân ra tay giúp tỷ ấy. Cần gì phải chọc giận phụ hoàng, gần đây nhiều chuyện phiền phức, chắc người mệt chết rồi.”
Bàn tay đang bôi thuốc của Hạ Hầu Lưu chợt khựng lại, hắn hơi ngạc
nhiên, Ngữ Luân của ngày hôm nay giống như đã trưởng thành, không còn
giống như trong quá khứ. Từ lúc thành thân tới giờ, hắn chỉ tiến vào nội điện của nàng đúng một lần, chính là ngày thành thân ấy.
Sau đó ngày nào nàng cũng tìm mình khóc nháo, hắn bực mình chuyển ra
khỏi hoàng cung, ra sống ở hành cung bên ngoài. Không ngờ sau mấy ngày
gặp lại, nàng có thể thay đổi nhiều đến vậy.
Ngữ Luân thấy hắn không nói gì, sợ hãi quay đầu: “Lưu ca ca, là muội nói gì không đúng khiến huynh tức giận sao. Thật xin lỗi, về sau muội sẽ
không nói như vậy nữa, huynh đừng rời cung Thái Tử nữa được không?”
Hạ Hầu Lưu ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ngữ Luân, nước mắt đọng quanh hốc
mắt, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu. Nghĩ lại cảnh nàng không tiếc hết
thảy xông vào ngự thư phong thay hắn chắn một roi, trong lòng thầm rung
động.
Ngón tay khẽ vuốt trên khuôn mặt còn đẫm nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Về
sau đừng làm việc ngốc như thế nữa, bản điện hạ sẽ không rời khỏi cung
Thái Tử. Nàng là Thái Tử phi, cũng là Ngữ Luân Công chúa cao quý, không
cần phải chịu uất ức như vậy, hiểu không?”
“Đây không phải là uất ức, đây chỉ là một cách mà Ngữ Luân yêu ca ca
thôi. Huynh yêu Khuynh Thành tỷ tỷ, Ngữ Luân yêu huynh. Huynh lẳng lặng
yêu, mà muội cũng vậy. Yêu một người không nhất thiết phải cần đáp lại.
Lưu ca ca có thể làm, sao Ngữ Luân lại không làm được?” Trải qua
chuyện này, càng làm nàng hiểu ra nhiều chuyện.
Có thể gả cho nam nhân mình thích, nàng không hối hận. So với Hạ Hầu
Lưu, nàng đã hạnh phúc hơn rất nhiều rồi. Ít nhất là nàng còn được thỏa
lòng, còn hắn thì sao? Người hắn cưới đâu phải là người hắn muốn!
Chuyện đời đều là tạo hóa trêu ngươi.
Hạ Hầu Lưu cười tự giễu: “Một tiểu cô nương còn hiểu được điều đó, sao ta lại không hiểu?”
“Ngữ Luân, ta hỏi muội, muội có muốn ta làm Thái tử không?”
Ngữ Luân nhìn hắn, suy tư trong chốc lát, chậm rãi nói: “Nếu huynh thích thì muội thích, huynh không thích, vậy muội cũng không thích. Bởi muội
không thể áp đặt suy nghĩ của huynh được.”
Hạ Hầu Lưu chỉ cười nhàn nhạt.
Quay ra phân phó ma ma bên ngoài: “Ma ma, sai Tiểu Hoàn xuất cung một
chuyến, nói cho Quang Vinh quận chúa, tối nay gặp ở Minh Nguyệt Lâu.”
“Dạ, Điện hạ.”
Hạ Hầu Lưu vừa cẩn thận thoa thuốc vừa hỏi: “Muội không hiếu kỳ vì sao ta muốn gặp Tiêu Khuynh Thành ư?”
“Lưu ca ca mang Ngữ Luân đi cùng nhé, lâu lắm rồi muội không nhìn thấy
tỷ ấy, bây giờ lại làm việc nguy hiểm như vậy, muội cũng biết một chút.
Huynh muốn đi giúp tỷ ấy đúng không?”
“Tiểu nha đầu thông minh, biết thì biết, cứ giấu tốt trong lòng là được
rồi. Ta không thể cam đoan sẽ yêu muội, nhưng ta có thể cam đoan về sau
sẽ không bao giờ…đối xử với muội như vậy nữa.” Hắn cảm thấy đau lòng vì
nàng, nhưng hắn biết, đó không phải là tình yêu.
Ngữ Luân vui mừng cười híp mắt, dựa vào ngực hắn: “Không sao ạ, cái gì cũng được cả.”
Hạ Hầu Lưu vỗ nhẹ gáy nàng, trong lòng tràn đầy vui mừng.
…………………….
Tiêu Minh Nguyệt ngồi trên một hàng ghế lô trong Minh Nguyệt Lâu, ngáp
một cái, lầm bầm: “Bạch Hi đi nhìn một chút xem hai người đó đâu rồi,
sao giờ còn chưa đến, ta buồn ngủ lắm rồi.”
Bạch Hi tuân mệnh, đang chuẩn bị ra ngoài thì Hạ Hầu Lưu và Ngữ Luân bước vào.
“Khuynh Thành tỷ tỷ…” Ngữ Luân phấn khích nhào vào lòng Tiêu Khuynh Thành, nhảy nhót như con chim nhỏ, cực kỳ vui vẻ.
Tiêu Khuynh Thành thấy hai người đến cùng nhau, mà trông Ngữ Luân lại
rất vui, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi, mà còn là chuyện tốt.
Quan hệ hai người tiến bộ không ít, đúng là chuyện tốt.
Hạ Hầu Lưu và Ngữ Luân ngồi cạnh nhau, Tiêu Khuynh Thành nghiêng đầu
cười tủm tỉm hỏi: “Hai người cùng quan tâm đến ta như vậy, chắc quan hệ
đã tốt dần lên rồi nhỉ?”
Hạ Hầu Lưu đáp: “Nàng nói chuyện gì vậy, nào có như thế. Lâu rồi không
gặp nàng, hình như nàng lại gầy đi. Có phải có người gây khó dễ cho nàng không?”
“Không có, chẳng qua dạo này nhiều việc. Việc kia đã có chút tiến triển, nhưng rất chậm, nó khá khó giải quyết, chắc ngươi cũng hiểu.”
“Ừ, có cần ta giúp không?”
“Không, chuyện này ngươi không thể đụng vào, thân là Thái tử, đây không
phải việc ngươi làm. Ta tự có cách.” Đây là lần đầu tiên Tiêu Khuynh
Thành nhìn thấy Hạ Hầu Lưu có nét mặt thoải mái, từ sau khi hắn thành
thân, nàng chưa từng thấy hắn thanh thản như vậy.
Trong lòng nàng cũng thấy vui.
“Khuynh Thành tỷ tỷ, còn ca ca ta. Ca ca nhất định có thể giúp tỷ, muội
đã thay tỷ gửi thư cho huynh ấy, chắc chắn huynh ấy sẽ giúp tỷ.”
Tiêu Khuynh Thành nhìn Ngữ Luân, mím môi lắc đầu: “Ca ca muội nhiều
việc, không nên phiền hắn, hơn nữa ta xử lý cũng sắp xong rồi.” Có Dạ
Sát, lại có cả Hạ Hầu Ý, chuyện này nàng xử lý tốt, không có vấn đề gì.
Chỉ là sợ sẽ xảy ra chuyện gì trong lúc đang tiến hành thôi.
Ngữ Luân ‘à’ một tiếng, tỏ vẻ không hề ngại. Hạ Hầu Lưu vẫn không nói
tiếng nào, chỉ bình tĩnh uống rượu. Chuyện trên giang hồ, hắn không phải không biết gì. Đưa Ngữ Luân đi rồi, hắn nhìn nàng hỏi: “Nàng và Dạ
Sát…”
“Là thật! Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng biết, nên không tính giấu
ngươi. Ta đã đồng ý sẽ gả cho hắn, chẳng qua bây giờ chưa phải lúc báo
cho mọi người biết.” Tiêu Khuynh Thành thẳng thắn nói. Xem quan hệ hai
người họ đã tiến bộ, nàng cũng yên tâm.
Khóe miệng đang tươi cười của Hạ Hầu Lưu chợt chua xót: “Người mà nàng
chọn, hẳn không sai. Chúc nàng hạnh phúc, nhưng hắn là người giang hồ,
nếu triều đình bên này biết được, sẽ không có lợi cho nàng, quả thật
không nên công bố sớm quá.”
“Ừ, giờ cũng muộn rồi, ngươi với Ngữ Luân hồi cung trước đi, ta còn việc phải xử lý. Sau này ngươi có thể thường xuyên đến Minh Nguyệt Lâu ăn
cơm, đây là địa bàn của ta. Thế nào? Không tệ chứ, giờ ta đã được coi là kẻ có tiền!”
Hạ Hầu Lưu giơ ngón cái lên: “Dạ Sát có bao nhiêu tửu lâu, bao nhiêu
tiền trang, cái này ta đều biết, giờ nàng chính là phú giáp nhất phương
rồi, núi vàng núi bạc đều có.”
Tiêu Khuynh Thành cười ảm đạm: “Được rồi, ta tiễn ngươi ra ngoài.”
Hạ Hầu Lưu không nói gì, mọi người đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi, một
luồng gió lạnh đánh úp lại, mọi người lui ra sau mấy bước, mấy hắc y
nhân rơi xuống đại sảnh, cười lạnh ra tiếng: “Hạ Hầu Lưu, để mạng lại!”