Editor: thuyvu115257
Dạ Vô Minh thực sự rất đau đầu, lúc biết được trong lòng nam nhân kia
chỉ có Tiêu Khuynh Thành, hắn từng nghĩ sẽ buông tha cho nam nhân ấy,
tiếc rằng đương kim Hoàng hậu vì muốn thâu tóm thêm nhiều quyền lực nên
cực lực thúc đẩy chuyện này, hơn nữa Ngữ Luân đã rơi vào điên cuồng trầm mê! Thật làm cho hắn đau đầu.
Ngữ Luân không ngờ Dạ Vô Minh lại bắt được tiếng gió nhanh như vậy, gọi
nàng tới trách cứ. Hai ngón tay vô thức đan vào nhau, cân nhắc hồi lâu
mới chậm rãi mở miệng: “Ca ca, không phải đâu. Dù thế nào bà ấy cũng là cô của ta, hơn nữa chúng ta có chung kẻ thù, chỉ cần cẩn thận một chút
sẽ không sợ lật thuyền. Nếu bị lật thật, cũng là do ca ca bán đứng ta!”
Dạ Vô Minh vừa nghe, trong lòng xúc động muốn bóp chết cái đứa ngốc này. Hắn suy tư trong chốc lát, bỗng nhiên nghĩ ra một chuyện, bật người
túm lấy cổ tay nàng, lớn tiếng nói: “Nếu không phải Tiêu Khuynh Thành
nhân từ, ta nghĩ bây giờ muội chết lâu rồi!”
Ngữ Luân nghe vậy, hai mắt trợn tròn, không tin được nhìn Dạ Vô Minh:
“Ca ca, huynh nói bậy bạ gì thế. Tiêu Khuynh Thành tuyệt đối không thể
nào biết được bí mật của muội, tuyệt đối không có khả năng!”
“Không có khả năng? Muội nghĩ Tiêu Khuynh Thành là người đơn giản sao?
Quan hệ giang hồ của nàng ấy rất phức tạp, lúc muội hẹn gặp Hạ Hầu Vân,
có người phát hiện, liền nói cho nàng ấy. Nàng ấy còn niệm tình, cho
nên không trực tiếp xuống tay với muội, mà đến nói với ta, nếu muội
không tỉnh ngộ, vẫn dây dưa với Hạ Hầu Vân, vậy đừng trách ca ca vô
tình!” Dạ Vô Minh nghĩ một chút, chỉ có như vậy mới khiến Ngữ Luân dừng
tay.
Sắc mặt Ngữ Luân thập phần phức tạp, tay vẫn nắm chặt chiếc khăn lụa,
khẽ cắn môi dưới: “Ca ca, Tiêu Khuynh Thành trả thù người khác, sẽ dùng
thủ đoạn gì? Có phải sẽ cướp Hạ Hầu Lưu đi không?”
Dạ Vô Minh cảm thấy muội muội mình đã trúng độc sâu đến nỗi không thể
kiềm chế được. Lúc nào cũng lo lắng Tiêu Khuynh Thành đoạt mất Hạ Hầu
Lưu, đúng là nha đầu ngốc tẩu hỏa nhập ma rồi.
Ngữ Luân thấy Dạ Vô Minh không nói gì, sợ hãi nắm tay hắn: “Ca ca, huynh phải giúp muội. Huynh biết không, muội không thể sống thiếu thái tử.
Muội rất yêu hắn……”
“Nếu muội thực sự thương hắn, vậy để hắn thấy được sự tôn quý và tự tin
của Công chúa muội đi, không cần làm mấy cái chuyện vô vị này. Nếu muội còn tiếp tục, ca ca sẽ mang muội về Đại Dực.” Dạ Vô Minh sắp điên mất
rồi, lâu lắm rồi mới gặp chuyện đau đầu như vậy.
Đó là muội muội ruột của mình, đánh cũng không được, mắng cũng không xong, chỉ sợ ôm trong tay còn làm đau nó thôi.
Ngữ Luân vô lực ngã xuống ghế, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước,
lẩm bẩm: “Ca ca, huynh biết không? Yêu một người, thì làm gì có tự tôn. Trước mặt hắn, lúc nào ta cũng cảm thấy mình kém cỏi………..”
Hai tay Dạ Vô Minh run rẩy, cái thứ tình yêu này là độc dược, hắn đã trơ mắt nhin vài người trúng độc, hắn tuyệt đối sẽ không dính vào. Ngẩng
đầu phiền muộn nhìn trần nhà, rốt cuộc hắn phải làm gì bây giờ?!...
.......
“Ca ca không xin muội dừng lại, chỉ mong muội im lặng làm thê tử của
hắn, đừng làm ra mấy chuyện gây sức ép như vậy nữa. Nếu muội còn nháo
ra chuyện gì nữa, mất mặt chính là Đại Dực, ở trong đó không quen ai,
người bị tổn thương chính là muội. Muội phải hiểu người hoàng gia vốn
vô tình, Hạ Hầu Vân kia lúc trước nâng đỡ Hoàng hậu và Hoàng Thượng, bây giờ rơi xuống nông nỗi này, có ai thương hại bà ta không?” Dạ Vô Minh
hiểu rõ lời nói của mình, vô tình nhất chính là nhà Đế Vương.
Ngữ Luân nghe vậy, nước mắt trực trào, nàng là Công chúa nhận hết sủng
ái, nhưng cũng là công chúa yếu ớt. Trước mặt người ngoài, nàng tôn quý tự tin, nhưng trước mặt ca ca, nàng yếu ớt không chịu nổi.
Nàng dựa vào vai hắn: “Ca ca, vậy bây giờ Ngữ Luân phải làm sao đây? Từ ngày mai không gặp bà ta nữa? Như vậy được chưa?”
“Muội yên tâm, việc này có ca ca thay muội xử lý. An tâm làm Thái tử
phi của muội đi, Tiêu Khuynh Thành đã cam đoan với ca ca, chỉ cần nàng
còn ở đây một ngày, muội vĩnh viễn là Thái tử phi, tuyệt đối không có ai cướp đi được, nếu có ai thương tổn muội, bọn ta sẽ bắt hắn trả giá gấp
mười lần.” Tất cả đều là an bài của một vị ca ca chăm lo cho muội muội.
Ngữ Luân cảm động: “Muội đúng là ngốc, Tiêu Khuynh Thành là người tốt,
muội lại cùng kẻ địch của nàng tìm cách làm hại nàng. Ca ca, nàng ấy
thực sự không nổi giận ư? Dù sao muội cũng xuất cung, có thể cho muội
gặp nàng ấy không?”
Dạ Vô Minh nheo mày một chút, sau đó bình tĩnh xoa cằm, muội muội nhà
mình đơn thuần như ngọc lưu ly, hắn đi rồi cũng phải nhờ nha đầu đó
chiếu cố nàng. Nhìn mặt nhau nói chuyện cũng rõ ràng hơn.
Hắn tin với trí thông minh của Tiêu Khuynh Thành, nhất định sẽ minh bạch tất cả.
Bởi vì hai người không thể đi thẳng đến Tiêu phủ, thế nên hai người đi
tới tửu lâu của thủ hạ võ lâm minh chủ, cũng chính là Minh Nguyệt Lâu
nổi danh khắp Kinh Đô. Mọi thứ bên trong phải nói đều là cực phẩm!
Tiêu Khuynh Thành nhận được tin tức của Dạ Vô Minh từ Tả Khâu liền lập
tức lên đường. Nàng vừa xuống xe ngựa, đại chưởng quỹ đã chân chó xuất
hiện trước mặt nàng, cúi mình: “Đại chưởng quỹ Tả Khâu bái kiến Quang
Vinh Quận chúa.”
Vì chủ tử từng hạ lệnh, không được để lộ thân phận của lão bản nương, chỉ được xưng là Quận chúa.
Tiêu Khuynh Thành liếc mắt một cái, gật đầu: “Thái tử Đại Dực quốc đặt
một bàn tiệc ở trong này chiêu đãi Bản Quận chúa, ngươi biết rồi đó. Đồ vật đưa lên đều phải là thứ tốt nhất, hiểu chưa?”
“Dạ.”
Tả Khâu chân chó mời Tiêu Khuynh Thành vào trong, cầm thực đơn đưa tới:
“Quận chúa, ngài xem đi, đây là những món quý nhất trong tiệm.”
Tiêu Khuynh Thành liếc mắt một cái, ngón tay thon dài chỉ rất nhanh vào
mấy món cực phẩm trong danh sách, Tả Khâu đứng bên cạnh mồ hôi lạnh đầy
đầu. Quận chúa, thái tử vả Công chúa ba người họ ăn hết nhiều thế ư?
Nghĩ lại mệnh lệnh của chủ tử, lão bản nương lập tức ra lệnh, dù cho nó
có vô lý đến mức nào, thậm chí là hái sao hái trăng cũng được. Kết quả
là, hắn nhanh chóng nịnh hót dạ vậng.
Bạch Hi đẩy cửa khắc hoa ra, Tiêu Khuynh Thành bước vào trong phòng.
Dạ Vô Minh thấy Tiêu Khuynh Thành đến, lập tức nháy mắt với Ngữ Luân,
nàng đứng dậy đi tới trước mặt Tiêu Khuynh Thành, thân thiết kéo tay:
“Khuynh Thành tỷ tỷ, tỷ tới rồi!”
Khuynh Thành tỷ tỷ!
Sao đột nhiên lại thân mật như vậy?
Nàng chợt nhớ lại tin tức mà Bạch Hi thu được, Dạ Vô Minh muốn nàng diễn trò. Bỗng chốc hiểu ra, vỗ vỗ mu bàn tay Ngữ Luân: “Ừ, không cần khách khí như vậy, nếu đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, vậy thì cứ tự nhiên đi.”
“Dạ, tỷ tỷ, vài ngày trước Ngữ Luân không hiểu chuyện, làm tỷ bực mình,
mong tỷ tha thứ cho muội.” Ngữ Luân suy nghĩ một lúc, thái độ đoan chính thành khẩn mới có vẻ thành ý được.
Tiêu Khuynh Thành à môt tiếng, nhìn thoáng qua Dạ Vô Minh ngồi đằng sau, ánh mắt như muốn nói: muội muội nhà ngươi bị làm sao thế? Cảm giác
không đúng lắm, hồi trước vẫn cao ngạo mà, có điều, bây giờ trông thuận
mắt hơn.
Dạ Vô Minh liếc lại: đối xử tốt với ngươi ngươi còn chê? Đúng là nữ nhân thích bị ngược.
Được rồi, có người thực sự thích bị ngược.
Vào tiệc, Ngữ Luân nhiệt tình đến mức làm người ta không quen. Dạ Vô
Minh nói tới việc ngày mai phải rời khỏi Đại Tấn, hai hốc mắt Ngữ Luân
lập tức lại đỏ: “Từ nhỏ đến lớn, muội chưa từng rời xa ca ca, ca ca nhớ
thường xuyên quay về thăm Ngữ Luân.”
Dạ Vô Minh vỗ vỗ tay nàng: “Tất nhiên rồi, muội cứ làm Thái tử phi nhu
thuận, ta tin một ngày chân tình của muội sẽ làm Hạ Hầu Lưu cảm động,
được không?”
“Dạ.”
Ngữ Luân biết mình đã làm chuyện có lỗi nên Dạ Vô Minh nói gì cũng ngoan ngoãn đáp ứng. Đồ ăn đã đưa lên hơn một nửa, nhưng đột nhiên ma ma
trong cung lại tới, nói là Hoàng Hậu nương nương không khỏe trong người, muốn Ngữ Luân quay lại xem.”
Thực ra là Dạ Vô Minh cố ý muốn đuổi nàng ấy đi trước, sau khi Ngữ Luân
rời đi, lại quay ra nhìn Tiêu Khuynh Thành, cao giọng nói: “Dừng diễn
được rồi, cám ơn nàng.”
“Ngươi không cần khách khí, bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm.
Muốn Bạch Hi của ngươi, ít nhất cũng phải trả cái giá lớn chút. Ngày
mai ngươi đi rồi, chúc ngươi thuận buồm xuôi gió. Còn chuyện của Ngữ
Luân sau này, yên tâm, ta sẽ thay ngươi chăm sóc nàng. Coi nàng như
muội muội ruột……….” Tiêu Khuynh Thành biết Dạ Vô Minh lo lắng nhất chính là muội muội này. diễn*đàn.lê^quý$đôn
Dạ Vô Minh suy nghĩ một lúc, đem chuyện tối hôm qua nói lại cho Tiêu
Khuynh Thành, hơn nữa còn nói rõ ràng cả chuyện thuyết phục Ngữ Luân ra
sao. Tiêu Khuynh Thành nghe xong, nặng nề gật đầu: “Cho dù ngươi không
nói, ta vẫn sẽ giúp nàng ấy. Dù biết bí mật này cũng sẽ âm thầm tìm
ngươi xử lý. Ngữ Luân còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa hiểu, cần
người đánh thức.”
“Nhỏ ư? Không phải nàng cũng bằng tuổi với nó sao?” Dạ Vô Minh cảm thấy
chuyện này cũng hay thật. Nữ tử này nhìn thế nào cũng không giống như
mới mười bảy tuổi, có khi còn giống trung niên hơn.
Tiêu Khuynh Thành nhờ hắn nhắc mới nhớ, khối thân thể này vừa tròn mười
bảy, đủ loại hành vi của nàng, quả thực rất bỉnh tĩnh thành thúc. Khinh thường liếc Dạ Vô Minh một cái: “Được rồi, không nói nhảm nữa, ăn hết
mỹ vị trên bàn đi!”
Nói tới việc này, Dạ Vô Minh không thể không giơ ngón cái lên, nữ nhân
này chỉ ăn có một chút, mà đào hết tất cả cực phẩm nguyên liệu trong
Minh Nguyệt Lâu lên. Chẳng lẽ nàng muốn võ lâm minh chủ táng gia bại
sản sao?
Nhưng mà thằng nhãi đó cũng cuồng ngược, cùng với nàng ta là tuyệt phối, hắn không thể nói gì hơn.
Nhấp ly rượu nhỏ: “Nghe nói ngươi và Hạ Hầu Lưu thường xuyên uống rượu,
chắc tửu lượng tốt lắm, chúng ta làm một ly đi, không say không về!”
Đúng vậy, nhân cơ hội phải giúp tên kia một phen. diễn.đàn^lê*quý$đôn
Tiêu Khuynh Thành nhắc tới uống rượu liền thấy hứng thú, hoàn toàn không còn chút hình tượng nữ tử nào, cầm chén lớn ngửa đầu uống: “Đến đi, dù
sao hôm này cũng không có việc gì. Rượu ngon không được uống thì thật
đáng tiếc.”
“Ha ha…….. Sảng khoái……….. Uống………” Dạ Vô Minh nhìn người dễ mắc mưu
trước mặt, lại nghĩ đến vẻ mặt hưng phấn của ai đó ngày mai, cười tà ác. Lúc này không bắt ngươi bỏ ra nhiều một chút thì thật có lỗi.
Tiêu Khuynh Thành không chút phát hiện ra âm mưu nho nhỏ của Dạ Vô Minh, từng ngụm từng ngụm uống rượu. Từ sau khi Hạ Hầu Lưu thành thân, lâu
lắm rồi nàng mới được uống rượu!