Hắc Ưng không hiểu Tiêu Khuynh Thành đang suy nghĩ gì nữa, hắn không hỏi,
nhưng trong lòng không hề thoải mái, cảm giác giống như Tiêu Khuynh
Thành muốn đẩy hắn ra xa. Ngập ngừng một lúc mới nhận lấy bức thư trước
mặt, nghi ngờ hỏi: “Quận chúa, bên người Hắc Ưng có một tiểu đệ, làm
việc cẩn thận, Hắc Ưng muốn để hắn chuyển hộ phong thư này, còn Hắc Ưng
sẽ ở lại Kinh Đô giúp Quận chúa xử lý việc khác.”
Tiêu Khuynh Thành sao không hiểu hắn nghĩ gì, nàng cười nhẹ, chậm rãi
cúi người “Ngươi thật sự là ám vệ được phụ hoàng trọng dụng ư? Sao đầu
óc lại đơn giản như vậy? Ngươi nghĩ xem, chuyện này có thể để người thứ
ba biết sao? Tầm quan trọng của phong thư này ngươi đã từng nghĩ đến bao giờ chưa?”
Đột nhiên Hắc Ưng ngẩng đầu, hai mắt mở lớn, thái độ hung hăng càn quấy
của Tiêu Khuynh Thành làm hắn không vui, thế nhưng một lúc sau cảm xúc
của hắn đã bình ổn lại, chậm rãi cúi đầu: “Thuộc hạ ngu muội, mong Quận
chúa tha thứ.”
“Được rồi, Bản Quận chúa thực sự rất mệt, không muốn nói nhiều với ngươi nữa. Ta chỉ muốn ngươi hiểu rõ, phong thư này cực kì quan trọng. Nếu
rơi vào tay người khác, vậy thì Bản Quận chúa, ngươi và phụ hoàng đều
xong đời! Vì vậy, ta mới để ngươi chuyển bức thư này, giờ đã rõ rồi, tốt nhất mau xử lí nhanh đi.” Thời tiết nóng nực, khối băng kia dù mát cũng không thể bằng điều hòa ở hiện đại được, cho nên tâm trạng của nàng vô
cùng bực bội.
Hắc Thanh cúi đầu, trầm giọng nói: “Thuộc hạ đã rõ, nhất định sẽ đưa
phong thư này đến nơi an toàn, mong Quận chúa đừng lo lắng.”
“Còn không mau đi đi? Gần đây Bản quận chúa mệt mỏi, thái độ cũng không
tốt lắm, ngươi đừng để trong lòng.” Dù sao đối phương cũng là ám vệ của
phụ hoàng. Hơn nữa hắn thắc mắc cũng chỉ muốn mọi việc nhanh hơn thôi,
nàng đắc tội hắn vốn chẳng có gì tốt.
Trong lòng Hắc Ưng vốn còn khúc mắc, nghe Tiêu Khuynh Thành nói như vậy
thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Một quận chúa còn có lòng giải thích
với mình như vậy đã nói lên năng lực và mức đô trọng dụng của mình.
“Dạ! Quận chúa.” Hắc Ưng biến mất như một ngọn gió.
Đầu óc A Doanh đơn giản, không hiểu vì sao Tiêu Khuynh Thành lại làm như vây: “Quận chúa, người là Quận chúa cao quý, quát hắn mấy câu thì có
sao, đâu cần nói nhiều với hắn như vậy. Đến ý của Quận chúa còn muốn
chống lại, không biết hắn nghĩ cái gì nữa.”
Tiếu Khuynh Thành chọc chọc trán A Doanh: “Tiểu nữ tử, tò mò lắm vậy,
hỏi thế là được rồi, em đi nghỉ trưa đi. Ta cũng mệt rồi, nghỉ một lúc
thì lát nữa mới thoải mái được.”
“Dạ.”
A Doanh hầu hạ Tiếu Khuynh Thành ngủ trưa, sau đó chạy ra Nội Đường.
………………... ...... ... Phân cách tuyến …………….………….
Đêm dài yên tĩnh, Hạ Hầu Vân nhìn đồng hồ nước, thả ly trả trong tay
xuống, thản nhiên nói: “Cẩm Nương, lấy áo choàng đến cho Bổn Công chúa.”
Cẩm Nương nhìn thời tiết bên ngoài cũng không lạnh lắm, sao chủ tử còn
muốn lấy áo choàng, trong lúc còn đang ngạc nhiên, Hạ Hầu Vân đã mất
kiên nhẫn, bà thẳng tiến vào Nội đường lấy áo choàng.
Công chúa khoác áo choàng màu đen lên người, sai Cẩm Nương thổi tắt nến, thờ ơ nói: “Theo Bổn Công chúa đi ra ngoài một chuyến. Nói với Lăng ma
ma, nếu có người khác tới tìm, cứ nói là Bổn Công chúa đã đi nghỉ.”
Cẩm Nương biết rõ trời khuya như vậy Công chúa muốn đi gặp ai. Khi đó
Hoàng hậu vẫn chỉ là một phi tử nho nhỏ, Công chúa thường xuyên ra ngoài giúp nàng ta bày mưu tính kế, giúp nàng ta leo lên hậu vị. Không ngờ
bây giờ Công chúa xuống dốc, nàng ta đảo mắt không nhận người, lâu dần
trở nên xa lạ.
Ở chỗ cửa bên Tiêu phủ, một chiếc xe ngựa đã sớm đợi ở đó, Cẩm Nương
không biết đánh xe, đành giúp đỡ chủ tử nhà bà lên xe, nhìn xung quanh
một hồi, xác định không có người thì hỏi lại: “Công chúa, bây giờ…..?”
“Đi, ngươi cũng hiểu rồi đấy.”
“Dạ.” Cẩm Nương có chút kinh ngạc, trước kia bất kể là chuyện gì Hạ Hầu
Vân đều nói cẩn thận với bà. Bây giờ ngược lại cái gì cũng không nói,
trở nên lạnh nhạt hơn rất nhiều.
Xe ngựa lúc lắc đi về phía trước, đại khái sau khi uống xong một ly trà, dừng lại bên bờ sông, Cẩm Nương đỡ Hạ Hầu Vân xuống xe ngựa, sau đó
bước lên thuyền, một nữ tử quần áo lộng lẫy, đội mũ rộng vành xuất hiện
trước mặt, nàng ta thấy Hạ Hầu Vân tới, lập tức đứng dậy: “Ngài đã tới.”
Nghe thanh âm quen thuộc, tựa hồ như đã nghe qua ở nơi nào. Nhưng mà có
thể xác định được một điều, nàng ta là người Hoàng tộc, nếu không thì
không có một tí giá trị lợi dụng nào.
Hạ Hầu Vân lập tức đỡ lấy cổ tay của người nọ: “Không cần hành đại lễ
với ta, ngồi đi. Khí trời nóng bức, nơi đây đúng là nơi tốt để hóng mát.
Nữ tử thấy Hạ Hầu Vân nói vậy liền nói: “Nếu ngài thích, tiểu nữ sẽ tặng ngài chiếc thuyền này.”
Trên mặt Hạ Hầu Vân không có một tia kinh ngạc, chỉ vui mừng vỗ tay
nàng: “Ngươi đúng người hiểu lòng người, đáng tiếc là có người hết lần
này tới lần khác không biết quý trọng. Nếu ngươi là con dâu của ta thì
tốt biết bao.”
Nữ tử chỉ cười nhạt cho qua.
Hạ Hầu Vân nghĩ đến chuyện chính, cũng không hàn huyên nữa: “Ngươi thực
sự chính tai nghe được Hoàng Thượng đem ám vệ Hắc Ưng cho Tiêu Khuynh
Thành? Để hắn giúp nàng ta làm việc?”
Nữ tử nặng nề gật đầu: “Hắn cho nàng ta mượn cánh tay để xử lý cái đinh
trong mắt, mà Tiêu Khuynh Thành không có lựa chọn nào khác nên tiếp
nhận. Hay là bây giờ chúng ta hợp lại thành một mạch, cho nàng ta một
đòn trí mạng, lúc đó…”
Hạ Hầu Vân nghe vậy liền nhìn chằm chằm nữ tử
trước mắt, sau đó cười lạnh: "Ngươi quả nhiên là người hiểu lòng người,
ta thấy việc đó có thể làm được. Lúc này, chúng ta nhất định phải khiến
Tiêu Khuynh Thành không bao giờ bò dậy được, chết không có chỗ chôn."
"Tất nhiên là thế."
Sau đó, Hạ Hầu Vân và nữ tử đó trò chuyện đến khuya, chậm rãi tán gẫu.
Cẩm Nương cũng đoán ra được người kia là ai, cẩn thận lại gần nhắc nhở:
"Công chúa, vài ngày trước lão nô nghe nói quan hệ hai người họ không
tệ, nàng ta thực sự đáng tin sao?"
"Tuyệt đối đáng tin, bởi ta hiểu được cảm giác của nàng ta. Dù là ai
cũng không thể chịu được việc trong lòng tướng công có chứa nữ nhân
khác. Tuyệt đối không thể nhẫn nhịn, nàng kia biến mất thì nàng ta mới
thấy an toàn." Trong nháy mắt ánh mắt Hạ Hầu Vân lạnh như băng, lúc này
bà thề phải đem nàng ta hung hăng giẫm nát dưới chân.
Cẩm Nương nghi ngờ nhưng chủ tử đã tin tưởng vô điều kiện, bà không
nhiều lời nữa. Đưa tay nhận lấy cái ghế đẩu, đỡ Hạ Hầu Vân lên xe ngựa,
sau đó đi theo sau xe.
Nam tử áo trắng ẩn nấp sau cành cây vân vê cằm, nhìn theo bóng xe ngựa
đi xa dần, hắn lắc đầu thở dài: "Thực sự nhìn không ra, nha đầu này lại
có nhiều địch nhân như vậy, có người ngày nào cũng mong nàng chết!"
Một bóng người trường bào màu đỏ tía xuất hiện bên cạnh hắn, ho một
tiếng: "Làm gì mà nhìn chằm chằm thế, chẳng lẽ ngươi vừa ý người đẹp hết thời đó à. Khó đấy, bà ta và ngươi có cùng quan hệ huyết thống"
Nam tử áo trắng trừng mắt liếc người kia: "Trong đầu ngươi trừ mấy cái
tư tưởng tà ác thì có cái gì bình thường không?" Trong lúc nói chuyện,
hai người đã tiếp đất.
Dạ Vô Minh lập tức giở trò da mặt dày, ra vẻ tội nghiệp ôm lấy tay hắn:
"Đừng vậy mà, trong đầu ta mọi thứ đều bình thường. Còn ngươi đấy, phát
hiện bí mật lớn như vậy, ngươi muốn giữ im lặng sao?"
"Ngươi thấy thế nào?" Nam tử áo trắng ngồi trong thuyền nhỏ cầm bầu rượu, say mê nhấp một ngụm.
Dạ Vô Minh mặt dày mày dạn cướp lấy bầu rượu trong tay hắn, uống ngụm
lớn: "Ta biết ngươi nhất định sẽ nói cho Tiêu Khuynh Thành, dựa vào hành vi của ngươi, ngươi trúng độc sâu rồi!"
"Đúng vậy, nhưng ta cam tâm tình nguyện trúng độc." Nam tử áo trắng say
mê tựa vào đầu thuyền, nhìn ánh trăng trên cao, ánh trăng mông lung
chiếu vào người hắn, tạo thành vầng sáng nhàn nhạt.
Dạ Vô Minh cũng bắt chước hắn nằm ở đầu thuyền, vuốt vuốt sợi tóc: "Ta
cũng thế, hay ngươi theo ta đi. Tấm lòng của ta ánh trăng hiểu được,
trời đất làm chứng."
Phụt!
Hắn rất muốn đem tất cả mọi thứ ăn trong mấy ngày nay phun ra hết, người này một ngày không khiến người khác buồn nôn thì thấy ngứa ngáy chân
tay. Tay siết chặt thành nắm đấm, lạnh lùng nói: "Dạ Vô Minh, đủ rồi
đấy. Người như Bổn vương không thể mang theo cái tên ô nhục như ngươi
được!"
Dạ Vô Minh thấy có người thực sự mất hứng, bật người chân chó ghé vào
ngực hắn: "Được rồi, từ này về sau ta không trêu ngươi nữa. Ta thực sự
phải rời khỏi Đại Tần, ngốc ở chỗ này cũng lâu rồi."
"Lần trước ngươi cũng nói phải đi, đến hôm nay cũng đã đi đâu. Còn
chuyện này ngươi định xử lý tiếp như thế nào? Ngươi khó mà nhìn muội
muội ngươi xuống dốc, Hạ Hầu Vân không phải là người tốt đâu." Lúc này
hắn mới nhớ tới việc quan trọng nhất,
Sắc mặt Dạ Vô Minh lạnh lẽo, thở dài một tiếng. "Muội muội ta yêu Hạ Hầu Lưu quá sâu đậm, nên mới làm ra chuyện hồ đồ như thế, nếu không chuyện
như vậy, nàng khinh thường không thèm làm."
"Ngươi biết là tốt rồi. Được rồi, Bổn vương không lãng phí thời gian với ngươi nữa."
"Đi thôi, ta biết ngươi còn có chuyện quan trọng cần xử lí. Nhiều thân
phận như vậy hẳn là mệt lắm. Đáng đời!" Tên kia đối đãi với chính mình
căn bản không phải là với người sống, dù biết rằng trọng trách trên
người hắn, bất luận là ai cũng không sánh được.
Dạ Vô Minh huýt sáo gọi ngựa, phi về hành cung, đồng thời sai ám vệ của
mình đưa tin đến hoàng cung, khiến Ngữ Luân phải ra cung một chuyến.
...............................Phân cách tuyến......................................
Sáng hôm sau, Ngữ Luân hoang mang rối loạn chạy đến Hành cung, nhìn Dạ
Vô Minh, sợ hãi hỏi: "Ca ca, huynh gọi muội gấp vậy, rốt cuộc có chuyện
gì? Chẳng lẽ trong cung phát sinh việc gì sao?"
Dạ Vô Minh chậm rãi đứng dậy, đi tới trước mặt Ngữ Luân, ngón tay nhẹ
nhàng vuốt tóc nàng, từ từ nói: "Muội muội của ta là tốt nhất trong
thiên hạ, là nữ tử thiện lương nhất. Không được nghe lời ngon tiếng ngọt của người lạ, muội hiểu không?"
Ngữ Luân chột dạ lui về sau vài bước, "Ngữ Luân không hiểu ca ca đang
nói cái gì, muội không biết, không biết. Nếu không có gì quan trọng,
muội phải về cung!"
"Dạ Ngữ Luân! Muội nháo đủ chưa, muội thực sự nghĩ Hạ Hầu Vân là người
đáng tin sao? Đến lúc thuyền lậ, muội chính là đá kê chân của bà ta!
Muội thực sự là đứa ngốc! Trừ Tiêu Khuynh Thành, muội nghĩ Hạ Hầu Lưu sẽ yêu muội sao?"