Chính Phi Của Độc Vương

Chương 81: Mượn tay của nàng




Nguyên đế sảng khoái cười ra tiếng, "Con cho rằng trẫm nghèo nàn như vậy sao? Chỉ đào tạo một ám vệ, không thể nào, con cứ việc dùng đi. Có không ít người bảo vệ trẫm, đừng ngại."

"Vậy Khuynh Thành cung kính không bằng tuân mệnh!" Tiêu Khuynh Thành cười tươi như hoa khoe sắc nở rộ trong mùa xuân, vô cùng xinh đẹp động lòng người. Luôn khiến cho Nguyên đế nghĩ đến rất nhiều thứ, không khỏi muôn vàn cảm khái.

Nguyên đế nhàn nhạt phân phó ám vệ Hắc Ưng, "Sau này ngươi đi theo Quận chúa, hết thảy nghe theo sự sắp xếp của Quận chúa, không có khẩu dụ của trẫm, không được hồi cung, biết chưa? Hắc ưng!?"

"Hắc Ưng tuân lệnh!" Hắc Ưng chính là ám vệ của Hoàng gia, tố chất của hắn tuyệt không đơn giản. Nàng thoáng suy nghĩ một lát, hay để cho hắn như Bạch Hi như vậy, hóa thành nô bộc đi theo bên cạnh nàng, để tránh ánh mắt của người khác.

Tiêu Khuynh Thành vừa bước ra khỏi ngự thư phòng, vị Tĩnh Quý Phi nọ liền xuất hiện, "Nếu ngươi còn nói bậy trước mặt Hoàng thượng, chỉ cần ban đêm Bổn cung dùng một chút lời nói, tất cả sẽ thất bại trong gang tấc!"

"Ý Tĩnh Quý Phi nói phụ hoàng không có não, nhẹ dạ cả tin sao? Nói ra không phải khiến cho phụ hoàng bị người trong thiên hạ chê cười à?" Nàng khinh thường đấu với nàng ta, chẳng qua không quen nhìn dáng vẻ nàng ta kiêu ngạo thôi. Người như vậy căn bản không xứng làm đối thủ của nàng!

Chỉ có điều Hoàng hậu, Hoàng thượng đều muốn mượn tay nàng xử lý chuyện này, nàng dù thế nào cũng phải cho họ một chút mặt mũi.

Tĩnh Quý Phi nghe xong, thẹn quá hoá giận: "Tiêu Khuynh Thành, miệng ngươi lợi hại, Bổn cung nói không lại ngươi! Thế nhưng Bổn cung sẽ tìm cách nhổ bỏ gai của ngươi, khiến cho mình ngươi đầy thương tích!"

"Có lẽ nương nương tốn nhiều tâm tư rồi, Khuynh Thành thật sự rất ngứa tay, đã lâu không có giết người!" Tiêu Khuynh Thành cười hết sức kiêu ngạo, lời nói mang theo mùi vị khiêu khích.

Tĩnh Quý Phi vun tay áo thật mạnh, lạnh giọng nói với tỳ nữ ở sau lưng: "Bãi giá hồi cung!"

"Dạ! Nương nương."

Nhìn theo bóng lưng Tĩnh Quý Phi đi xa, Tiêu Khuynh Thành cười vui vẻ, thật là một thứ yêu kém mới có một kích mà dã không chịu nổi. Chẳng qua phụ thân của nàng ta có lẽ rất thú vị, dù sao cũng là Thừa tướng, tâm kế của hắn tuyệt đối rất sâu!

Mặc dù đã gần tối, thế nhưng sự nóng bức vẫn không hề thuyên giảm. Tiêu Khuynh Thành không khỏi phiền muộn phất phất quạt lụa trong tay, Bạch Hi bên cạnh nhỏ giọng nói: "Quận chúa, lúc người đi vào ngự thư phòng, tiểu Đức Tử của cung Thái tử có tới đó. Nói là Thái tử điện hạ mời ngài dùng bữa tối, Tây Nỗ tiến cung trái cây quý hiếm, để người qua nếm thử."

Tiêu Khuynh Thành nhìn trời chiều, suy tư trong chốc lát, vốn muốn cự tuyệt đến cung Thái tử, nhưng nghĩ lại, nếu nàng không đi, thật sự sẽ làm cho hắn cảm thấy có cái gì đó! Có lẽ nên đi cho thỏa đáng.

"Ừ, đi thôi."

"Dạ."

Từ ngự thư phòng đến cung Thái tử không xa, nhưng mà ngày hè rất nóng, đi đường có chút vất vả. Hạ Hầu Lưu đúng là biết quan tâm người khác, biết nàng sợ nóng bức, đi không đến năm bước, hắn đã phái kiệu liễn tới đây.

Đến cửa lớn cung Thái tử, tiểu Đức Tử lập tức nịnh nọt bước lên trước, "Vinh Quận chúa, tiểu Đức Tử rất trông mong ngài đến đây. Trong cung đã chuẩn bị xong hết thảy, chỉ đợi ngài đến truyền lệnh thôi."

"Ừ. Thái Tử Phi có ở đây không?" Nhớ tới nữ hài nhi ngây thơ đó, nàng không khỏi có chút áy náy.

"Hồi Quận chúa, Thái Tử Phi đi Hành cung dùng bữa tối với Thái tử Đại Dực quốc. Khoảng ngày mai mới có thể trở lại." Tiểu Đức Tử biết những chuyện giữa Hạ Hầu Lưu và Tiêu Khuynh Thành. Chẳng qua có lẽ hắn đã nghĩ lệch hướng, cho nên mới có thể nói câu kia ngày mai mới trở lại. Tiêu Khuynh Thành cũng lười giải thích, bởi vì nàng không để ý cái nhìn của người khác.

Bước đến trong điện, cảm giác được mùi vị trong điện không giống như trước kia, có lẽ bởi vì có thêm một nữ chủ nhân. Đã có sức sống, thiếu đi một ít sự chán chường. Ngữ Luân thật sự là một nữ nhân thông minh, chỉ cần chỉ điểm một chút liền thông suốt.

Vén bức rèm che ra, mười mấy cung nhân hầu hạ ở bên cạnh. Hạ Hầu Lưu yên lặng ngồi ở phía trên bàn dài, hắn vẫn như trước yêu thích trường bào màu đỏ, nhìn qua cả người diêm dúa lẳng lơ, động lòng người.

Hắn thấy nàng đến, trong mắt hiện lên sự mừng rỡ, gương mặt trắng bệch biến thành hồng hào. Lúc đó Tiêu Khuynh Thành mới hoàn toàn hiểu rõ, vị trí của mình trong lòng hắn hắn, quan trọng đến cỡ nào.

"Khuynh Thành..."

"Lưu ca ca, hôm nay vừa mới tiến cung, liền nghĩ sẽ đến chỗ của huynh ngồi một chút, thật không ngờ, huynh lại nhớ kỹ người muội muội này, chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn như vậy." Lời nói Tiêu Khuynh Thành lộ vẻ lạnh nhạt, cuối cùng nàng vẫn phụ hắn.

Cho dù ở trong mắt Tiêu Khuynh Thành những lời nói đó rất tổn thương người khác, nhưng với Hạ Hầu Lưu mà nói, có thể nhìn nàng, cũng đã là một loại hạnh phúc lớn lao.

Bắt chước động tác của hắn, cúi đầu nghiêm túc thưởng thức thức ăn ngon của phòng bếp trong cung Thái tử, quả nhiên khác xa so với Tiêu phủ. Hạ Hầu Lưu vẫn uống rượu, mãi cho đến khi rượu quá ba tuần, lúc này mới mở miệng nói mục đích tìm nàng đến là có việc quan trọng.

Cho lui tất cả cung nhân, chỉ chừa lại một tâm phúc, bởi vì hắn không muốn hủy thanh danh của nàng, khiến cho người trong cung hiểu lầm. Thời gian qua luôn không để ý đến cái gì gọi là Thái tử điện hạ, nhưng vì nữ tử này thực sự đã thay đổi rất nhiều.

"Khuynh Thành, huynh không muốn muội dấn thân vào vũng nước đục này. Không nên đồng ý yêu cầu của phụ hoàng và mẫu hậu, những người đó không phải là người muội có thể động vào." Mặc dù bề ngoài Hạ Hầu Lưu không rành thế sự, nhưng thực ra đều rõ mồn một cục diện hiện nay.

Tiêu Khuynh Thành rũ mắt xuống, "Không cần phụ hoàng và Hoàng hậu mở miệng, muội vẫn sẽ ra tay. Trêu chọc nàng ta, không phải là đã trêu chọc ông chủ lớn ở phía sau màn sao? Cho nên làm gì cũng như nhau thôi. Lưu ca ca, huynh không cần khuyên muội."

Tay Hạ Hầu Lưu gắt gao nắm chặt ly rượu, sự căm phẫn đối với Hoàng hậu và Hoàng thượng càng tăng thêm. Hắn thấy rất rõ, cái gì Vinh Quận chúa, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay ông ấy mà thôi. Nhưng, Tiêu Khuynh Thành lại dùng thân phận này đi đối phó người mà nàng muốn đối phó.

"Khuynh Thành, muội là một người thông minh, chẳng lẽ muội không nhìn ra mưu tính của mọi người sao?" Hắn rất muốn nói cho nàng biết hết thảy chân tướng, để cho nàng hiểu rõ.

Thế nhưng hắn cảm thấy ý nghĩ của mình có chút dư thừa, Tiêu Khuynh Thành nhạy bén như vậy, sao không biết được mưu tính của Hoàng đế. Chỉ sợ là một người nguyện đánh, một người nguyện

chịu đựng. Hắn ở ngoài đứng xem, có thể làm bao nhiêu việc rồi!

"Lưu ca ca, ý tốt của huynh, Khuynh Thành hiểu. Bây giờ Khuynh Thành chỉ có thể nói cho huynh biết, không ai có thể một bước lên trời, muội chỉ có thể đi từng bước một đến mục tiêu của mình. Tin tưởng muội, cuối cùng có một ngày, muội sẽ đứng trên vạn người, không bị bất luận kẻ nào ức hiếp." Lời nói Tiêu Khuynh Thành tràn đầy tự tin.

Nghe như thế, trong lòng hắn nổi lên vài phần chua xót. Hai con ngươi nghiêm túc nhìn Tiêu Khuynh Thành, "Nhỡ kỹ, huynh giữ lại vị trí Thái tử là vì muội, nếu cần trợ giúp, muội chỉ cần nói một câu, Lưu ca ca sẽ vì muội mà xông pha khói lửa."

Hạ Hầu Lưu ơi Hạ Hầu Lưu, tình ý của huynh như thế làm sao Khuynh Thành nhận nổi, e rằng Tiêu Khuynh Thành nàng phải đến kiếp sau, mới có thể trả hết nợ.

"Lưu ca ca, thời gian không còn sớm. Có lẽ muội phải hồi phủ. Nếu không mẫu sẽ lo lắng cho Khuynh Thành, lần sau có cơ hội, Khuynh Thành sẽ đến thăm hỏi Lưu ca ca. Xin từ biệt." Tiêu Khuynh Thành đứng dậy, dịu dàng làm lễ.

Mỗi một cái nhăn mày một nụ cười của Tiêu Khuynh Thành đều không còn quen thuộc với Hạ Hầu Lưu, nó vô cùng xa lạ.

Hắn không trả lời, chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của nàng rời đi, đáy mắt dần dần hiện lên sự tang thương. Đây có lẽ ngay từ đầu đã bỏ lỡ, cho nên hắn và nàng đã định trước không có duyên.

Sau khi Tiêu Khuynh Thành đi không đến thời gian một chén trà, một nữ tử mặc áo đen hiện ra phía sau lưng hắn, "Chủ nhân, thuộc hạ tra ra Thất Phiến Môn ở ngoài thành là của Quận chúa, Dục Vương cũng có tham gia vào."

Hạ Hầu Lưu nghe xong, hai mắt trừng lớn, tay âm thầm nắm chặt, sau đó lạnh nhạt hỏi: "Còn gì nữa không?"

"Sau mỗi lần Quận chúa đi ra ngoài trông coi Thất Phiến Môn, đều tiến đến Dục Vương phủ, nán lại mấy canh giờ mới rời khỏi. bạch Hi bên người Quận chúa chính là lão đại của ba tỷ muội Bạch Liên Hoa, ám vệ của Dạ Không Minh. Dường như Thái tử đã đưa Bạch Hi cho Quận chúa."

"Đi xuống đi."

Qủa nhiên Khuynh Thành của hắn được hưởng muôn vàn sủng ái, Tam ca luôn không tiếp cận bất cứ kẻ nào, thế nhưng huynh ấy lại có thể nguyện ý gần kề Tiêu Khuynh Thành, mà nàng cũng từng bước một tới gần huynh ấy. Chẳng lẽ....

Hắn không dám suy nghĩ tiếp, lòng ganh tỵ giống như muốn hoàn toán thôn tính hắn! Khong không... Hạnh phúc của Khuynh Thành mới quan trọng. Nếu nàng thực sự thích Tam ca, hắn phải nên thành toàn cho họ.

Nhưng mà Tam ca là một người tàn phế, huynh ấy không xứng đáng với Khuynh Thành. Huynh ấy lấy cái gì để bảo vệ Khuynh Thành?

Càng suy nghĩ tiếp, càng không an lòng.

Tiêu Khuynh Thành ngồi trong xe ngựa, nhàn nhạt nhìn lướt qua quần áo bình thường của Hắc Ưng, thấy gương mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng liền có chút buồn bực, nhéo nhẹ mặt hắn, "Ta nói nè Hắc Ưng, ngươi có thể cười một cái được không?"

Hắc Ưng vẫn duy trì một bộ dáng băng lãnh, "Thực xin lỗi, Quận chúa, thuộc hạ không biết cười."

"Không biết cười, vậy Bản Quận chúa dạy ngươi cười." Được rồi, nàng quả thật có hơi phiền muộn, cho nên cầm ám vệ của Hoàng thượng để tiêu khiển. Dường như chỉ có như vậy, mới có thể thoải mái một chút.

Nói xong, Tiêu Khuynh Thành không khách khí kéo hai má của Hắc Ưng hướng ra hai bên, "Đây, cái này chính là cười đó, diễn một lần cho Bản Quận chúa xem đi, nhanh lên... Hiện tại tâm tình ta thật sự không tốt!"

Bỗng chốc đầu Hắc Ưng đầy vạch đen, làm sao cũng không ngờ tới, hắn một đời làm ám vệ hoàng gia, lại có thể lâm vào tình trạng bị một tiểu cô nương mang ra giải trí. Khó khăn khẽ động khóe miệng, gượng gạo nở một nụ cười vô cùng đau khổ.

Tiêu Khuynh Thành buồn bực trợn trắng mắt: "Qúa miễn cưỡng rồi! Thôi, nhìn bộ dáng đáng thương tội nghiệp của ngươi, Bản Quận chúa bỏ qua cho ngươi đó. Bạch Hi, chúng ta không trở về Tiêu phủ, đi ra ngoài chơi."

Bạch Hi là một nữ tử vừa cẩn thận vừa chững chạc, nhìn chủ tử nhà mình buồn phiền như vậy, vỗ vỗ tay của nàng an ủi: "Chủ tử, chớ để phiền muộn ở lòng. Bạch Hi đi theo người ra ngoài một chuyến."

"Được!"

Ở trong mắt Tiêu Khuynh Thành, Hạch Hi là một người rất đáng tin. Nhìn thoáng qua Hắc Ưng, "Biểu hiện vừa rồi của ngươi quá kém, cho nên Bản Quận chúa sẽ không mang theo ngươi đi chơi. Ngươi đi làm chuyện của ngươi. Đêm nay có Bạch Hi ở cùng ta được rồi."

Hắc Ưng hơi khó xử, suy nghĩ một lát, Hoàng thượng cũng không có kêu hắn bảo vệ nàng, hắn đi theo nàng, chẳng qua giúp nàng xử lý chuyện Thừa tướng mà thôi. Nhớ lại sự sỉ nhục khi nãy, hắn liền tự nhiên rời khỏi.

Đuổi Hắc Ưng đi, Tiêu Khuynh Thành nghiêng đầu, nói lẩm bẩm: "Bạch Hi, ngươi nói Bản Quận chúa có phải là một người đại ngốc không, mình bị người ta sử dụng như một quân cờ, còn giống như cực kỳ sung sướng."