Editor: Thuyvu115257
Hoàng hậu nương nương nghe xong, khóe miệng giương nhẹ, rất vui vẻ, khẽ
vuốt tóc đen của nàng, "Ngươi thật đúng là một hài tử khả ái, nếu ngươi
làm con dâu của Bổn cung, Bổn cung không biết sẽ hạnh phúc đến cỡ nào.
Chẳng qua không sao, hiện giờ cũng rất tốt."
"Nương nương, nhưng dạo gần đây chắc người rất đau đầu vì chuyện Quý Phi ỷ được sủng ái mà ngang ngược đúng không?" Cho dù vị trí của Hoàng hậu
vững vàng, nhưng vẫn có chút kiêng kị vị Tĩnh Quý Phi nọ, cha là Thừa
tướng, thế lực nhà mẹ đẻ khổng lồ. Vị này là Hoàng hậu nhưng nhà mẹ đẻ
lại không có thế lực, tự nhiên có chút sợ hãi. Hơn nữa đứa con trai Hạ
Hầu Lưu này làm sao cũng không nghe theo bà. Cho nên theo lẽ tự nhiên bà phải tìm cho mình một chỗ để có thể ẩn mình.
Hoàng hậu nương nương khẽ cau mày, "Ừ, chuyện trên triều Bổn cung không
tiện ra tay. Tĩnh Quý Phi đắc thế, khiến cho tâm Bổn cung luôn lo lắng." Bà tin tưởng Tiêu Khuynh Thành như thế, nguyên do là vì Hạ Hầu Lưu.
Tiêu Khuynh Thành không thích tranh vào vũng nước đục trong hậu cung
này, Hoàng hậu chủ động lôi kéo mình, nếu nàng né tránh, bà chắc chắn sẽ hợp tác với Đại Công chúa, sau đó mượn tay của bà ta xử lý một vài
việc. Như vậy nàng sẽ...
Nhìn phản ứng không lớn của nàng, Hoàng hậu suy đoán nàng sẽ không đồng
ý, thứ mà nữ tử xem trọng nhất đó chính là phòng thân, người không quan
trọng với nàng, dám chắc nàng sẽ không ra tay.
Một khi đã như vậy, bà cũng không cần cưỡng cầu, hơn nữa nếu để Lưu Nhi
biết được chuyện này, nhất định sẽ náo loạn với bà. Suy nghĩ đến đây, bà mở miệng nói: "Thời gian không còn sớm, Bổn cung muốn chợp mắt một lát. Ngươi đi đến chỗ Lưu Nhi đi."
"Dạ, nương nương."
Tiêu Khuynh Thành bước đến hoa viên trong Dực Khôn cung, đúng lúc nhìn
thấy hoa sen đang nở rộ, xinh đẹp động lòng người. Sự đấu tranh vì quyền thế trong cung cực kỳ đen tối, nàng không muốn lây nhiễm tới...
"Ơ, ta tưởng là ai, hóa ra là Vinh Quận chúa vừa được Hoàng Thượng tân
phong đó sao? Tới gặp Hoàng hậu, bị đuổi ra ngoài rồi à?" Đột nhiên một
âm thanh gay gắt vang lên ở bên tai.
Nàng chuyển mắt, chỉ thấy một nữ tử mặc quần áo bằng băng tằm ti thượng
hạng đứng ở trước mặt, bên cạnh là hai tỳ nữ hầu hạ, một người cầm quạt
đong đưa, một người che dù. Khuôn mặt ấy mang theo sự cao ngạo, lại còn
dám huênh hoang ở chỗ này, chắc chắn là vị Tĩnh Quý Phi trong miệng của
Hoàng hậu rồi!
Tiêu Khuynh Thành bước đến trước mặt của nàng ta, dịu dàng cười nói:
"Quý Phi nương nương thật sự là có mắt nhìn, Khuynh Thành bái kiến nương nương!"
Tĩnh Quý Phi thản nhiên liếc nàng một cái, sớm nghe nói tính tình của
người này rất kì quái, hơn nữa hết sức khinh cuồng không ai bì nổi, hôm
nay vừa thấy, cùng lắm cũng chỉ có như vậy. Thế nhưng nàng thật sự rất
muốn biết, rốt cuộc nàng ta khinh cuồng đến cỡ nào.
Bạch Hi đứng bên cạnh nhìn Tĩnh Quý Phi như thế, hơi nhíu mày, bỗng chốc ném một hòn đá nhỏ vào đùi của nàng ta, Tĩnh Quý Phi lập tức thét chói
tai: "Úi, Tiêu Khuynh Thành, ngươi cái đồ tiểu tiện nhân không biết trời cao đất rộng này, ngươi lại dám đánh lén ta!?"
Lông mày Tiêu Khuynh Thành phút chốc gom lại, tiểu tiện nhân! Thật sự là một tên gọi chói tai tới cực điểm. Lâu như vậy, đây là lần đầu tiên
nàng nghe có người dám lớn mật gọi nàng như thế "Tiểu tiện nhân!"
"Quý Phi nương nương, người gọi Khuynh Thành là tiểu tiện nhân?" Nàng
cười vô hại, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, nhưng ở bên trong nụ cười ấy
lại tinh tế cất giấu dày đặc kim châm, chỉ cần trúng một châm liền mất
mạng!
Tĩnh Quý Phi đẩy Tiêu Khuynh Thành ra, "Ừ! Đúng là Bổn cung kêu ngươi là tiểu tiện nhân đó, thế nào? Ngươi cho rằng dụ dỗ Hoàng Thượng phong
ngươi làm Vinh Quận chúa, là có thể đối đãi Bổn cung như thế sao?"
Tiêu Khuynh Thành thoáng nhíu mày, giống như có chút phiền chán xoa xoa
huyệt thái dương, cúi đầu gọi Bạch Hi, Bạch Hi lập tức nhận lệnh, bước
đến bên cạnh nàng ta, lạnh lùng nói: “Nếu Quý Phi giải thích rõ ràng với chủ tử ta, như vậy liền bình an vô sự, còn bằng không thì đừng trách
Bạch Hi vô tình!”.
"Một kẻ tiện tỳ lại dám to gan kiêu ngạo trên đầu Bổn cung, Tiêu Khuynh
Thành ngươi không để Bổn cung vào mắt mà. Xem ra hôm nay không cho ngươi biết tay, ngươi liền không biết quy củ trong cung rồi!" Bản tính Tĩnh
Quý Phi rất dễ bị xúc động, dựa vào phụ thân, mới trở thành Quý Phi. Thế nhưng tính cách nàng ta lại quá ngang ngược càn rỡ, đã sớm đắc tội với
không ít người.
Hiện tại chọc phải Tiêu Khuynh Thành, chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Tĩnh Quý Phi giơ bàn tay lên, muốn thưởng cho Tiêu Khuynh Thành một cái
tát, ai ngờ nàng nhanh tay cầm chặt cổ tay của nàng ta, trở tay một cái
nàng ta tự tát vào mặt của mình, "Ta nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng Hoàng Thượng sủng ái ngươi, là ngươi có thể muốn làm gì thì làm".
Đôi mắt đẹp của Tĩnh Quý Phi vì tức giận mà mở to, hai mắt trừng thật
lớn, tuổi nàng ta còn nhỏ, lại là hòn ngọc quý trên tay Thừa tướng, làm
sao chịu được sỉ nhục như thế, mạnh mẽ rút về tay, rống to với tỳ nữ ở
sau lưng: "Đánh chết tiểu tiện nhân này cho ta! Nhanh... Đánh cho ta!"
Tỳ nữ sợ hãi nhìn Tiêu Khuynh Thành, vừa di chuyển, đã bị ánh mắt sắc bén của nàng làm cho ngừng lại.
Đứng ở bên trong xem trò cười đủ rồi, lúc này Hoàng hậu mới chậm rãi đi
ra, bày ra tư thế của một vị Hoàng hậu, "Nơi này là Dực khôn cung, Tĩnh
Quý Phi và Vinh Quận chúa ồn ào gì đó?!"
Tĩnh Quý Phi vừa nghe lời nói của Hoàng hậu, lập tức chạy đến trước mặt
của bà, "Hoàng hậu, Vinh Quận chúa dĩ hạ phạm thượng, dám đánh Quý Phi,
theo như quy cũ của hậu cung, nên đánh chết!"
Tiêu Khuynh Thành nghe xong, thật sự cảm thấy hai chữ "Đánh chết" vô
cùng chói tai. Hiện tại Hoàng hậu rất phấn khích, chạm phải Tiêu Khuynh
Thành, nàng không thể không ra tay! Bởi vì nàng không phải là người để
cho mình chịu uất ức!
Chẳng qua nàng cũng biết rõ, chuyện này không trùng hợp như vậy, rõ ràng là có người cố ý sắp xếp. Mặc dù nàng không vui, nhưng mà cũng không
đến mức phải nổi giận. Nếu không phải Tĩnh Quý Phi cố tình nói như vậy,
cho dù có người thiết kế sự trùng hợp này, vẫn sẽ không thể phát sinh
chuyện gì.
Nàng ta nổi danh là người hẹp hòi, chắc đã sớm có ý kiến rất sâu với
mình, chẳng qua vẫn không có cơ hội đụng chạm, khiến cho nàng khó chịu
mà thôi.
Hoàng hậu nghe Tĩnh Quý Phi nói, lắc đầu nghiêm túc nói ra: "Vinh Quận chúa là nghĩa nữ mà Hoàng Thượng rất
mực thương yêu, hơn nữa còn do đích thân Hoàng thượng phong, bổn cung
không có lá gan đánh chết nàng, cho nên chuyện này có lẽ giao cho Hoàng
thượng xử lý. Hoàng thượng sẽ cho Tĩnh quý phi một cái công đạo.”
Tĩnh quý phi thấy Hoàng hậu không cho mình mặt mũi như thế, tay nắm chặt thành quả đấm, sinh lòng oán giận. Diêu Thanh Uyển, nhìn người còn có
thể kiêu ngạo đến khi nào. Cuối cùng sẽ có một ngày, Tĩnh Nhàn nàng sẽ
ngồi lên vị trí Hoàng hậu kia, hung hăng dẫm nát ngươi dưới chân.
Sau nửa chén trà.
Bên trong ngự thư phòng, Nguyên đế đau đầu nhìn trước mặt là Hoàng hậu,
Tĩnh quý phi, Tiêu Khuynh Thành, chậm rãi để bút son xuống, hắng giọng
một cái, “Các ngươi một người là ái phi của trẫm, một người là ái nữ của trẫm, các ngươi làm ầm ĩ như vậy là muốn để cho trẫm khó xử sao?”
Tiêu Khuynh Thành tiến lên một bước, nghiêng nửa thân trên: “Phụ hoàng,
Khuynh Thành biết sai. Khuynh Thành không nên tranh cãi với Quý phi
nương nương, lại càng không nên chọc giận Quý phi nương nương, thỉnh phụ hoàng trách phạt.”
Nguyên đế nhìn bộ dáng Tiêu Khuynh Thành như vậy, cố ý ho khan một
tiếng, lại nhìn qua Tĩnh quý phi, trên mặt nàng hiện rõ dấu năm ngón
tay, có lẽ cũng chỉ có Tiêu Khuynh Thành mới dám to gan xuống tay với
nàng như vậy.
Tĩnh quý phi gây sự trong hậu cung, ông đã sớm nghe nói, nhưng vì nể mặt Thừa tướng, ông vẫn giữ im lặng, ngay cả Hoàng hậu cũng chịu uất ức
theo.
Mặc dù ông đã ngồi trên giang sơn nhiều năm, nhưng mà năm đó quả thực
nhờ có Thừa tướng, mới được cơ hội leo lên vị trí này. Hiện tại ông ta
cậy mình nhiều tuổi, quyền thế ngập trời, ông kiêng kị ông ta, còn sủng
ái nữ nhi của ông ta đến tình trạng điên cuồng.
Ông làm như vậy là vì cái gì? Dường như hôm nay là lúc để thu hoạch rồi.
Trầm ngâm một lát, rốt cục mở miệng, “Nếu Khuynh Thành đã nhận sai, như
vậy con nói một câu xin lỗi với Quý phi nương nương đi, việc này dừng ở
đây thôi.” Nói xong, lại nhìn về phía Tĩnh quý phi, “Tĩnh Nhàn, Khuynh
Thành nhỏ tuổi, nàng so đo với nó làm gì, rộng lượng một chút! Hơn nữa
trẫm vừa tìm được một viên ngọc quý hiếm, buổi tối đến tẩm cung thưởng
thức cùng trẫm!”
Mặc dù Tĩnh quý phi không vui, nhưng mà Hoàng thượng đã che chở cho nữ
tử này, nàng cũng không có biện pháp, hơn nữa Hoàng thượng còn lấy lòng
nàng, nàng không nên tiếp tục nói nữa, như vậy sẽ làm cho người bất mãn, do đó chỉ có thể vui vẻ đồng ý.
Tiêu Khuynh Thành xiết chặt khăn lụa, đè nén mãnh liệt trong lòng, nói
một câu thực xin lỗi. Ngay tức khắc Hoàng hậu liền giảng hòa, mang Tĩnh
quý phi đi. Chỉ chừa hai người Nguyên đế và Tiêu Khuynh Thành ở lại
trong điện.
“Khuynh Thành, để con chịu oan ức rồi! Trẫm rất khổ tâm, con có hiểu
không?” Nguyên đế đi đến bên cạnh nàng, khẽ vuốt mái tóc của nàng. Nàng
có chút không thoải mái lui ra phía sau một bước, “Do Khuynh Thành sai
trước, phụ hoàng cũng đã trách phạt rất nhẹ, Khuynh Thành nào có chịu
uất ức gì.”
“Triều đình rắc rối, Thừa tướng quyền thế ngập trời, cậy mình lớn tuổi,
trẫm cũng hết cách với ông ta. Ngay cả chuyện nữ nhi của ông ta hống
hách trong hậu cung, trẫm chỉ có thể nhịn để cho .... Aiz.” Nguyên đế
thở dài một tiếng, dáng vẻ hết sức buồn rầu.
Tiêu Khuynh Thành cười nhẹ, nhìn Nguyên đế lực bất tòng tâm nói: “Phụ
hoàng, đáng tiếc Khuynh Thành thân là nữ nhi, hơn nữa hậu cung không thể tham gia vào chính sự, nếu không Khuynh Thành nguyện ý san sẻ với
người.”
Nguyên đế biết Khuynh Thành không phải là người thông minh bình thường,
ông khó hiểu, nhưng mà nàng có thể hiểu được, thật sự rất nhạy bén, vỗ
nhẹ vai của nàng, nhỏ giọng nói, “Ở Đại Tấn, nữ tử giống như nam tử, có
thể cải trang.”
Khuynh Thành nâng mắt nhìn Nguyên đế, hình như hiểu được, khẽ nhếch
miệng, “Đa ta phụ hoàng giúp đỡ, Khuynh Thành nhất định sẽ làm được,
không để cho phụ hoàng thất vọng. Chẳng qua Khuynh Thành lẻ loi một
mình, sợ là hành động có chút khó khăn.”
Nguyên đế khẽ nhíu mày, “Khuynh Thành, phụ hoàng biết thực lực của con.
Quan hệ của con và Dạ Vô Minh thế nào, trẫm cũng biết chuyện hắn tặng
Bạch Hi cho con, có nàng giúp con, làm ít công to đấy.”
Dựa vào!
Tiêu Khuynh Thành chân thật cảm thấy nam nhân này quá keo kiệt, quá gian trá. Để ông ấy biết mình còn có một ám vệ, vậy thì không thể nào vơ vét được rồi. Ngay tại lúc nàng buồn bực, Nguyên đế lại đột nhiên mở miệng: “Chẳng qua trẫm phải bảo đảm an toàn cho nữ nhi của mình, cho nên trẫm
đưa hắn cho con mượn dùng vài ngày.”
Vừa nói xong, ông vỗ tay, một bóng đen chợt xuất hiện trước mặt, nam tử
mang nón lụa đen nghiêng người, “Thuộc hạ bái kiến chủ tử.”
“Ô, phụ hoàng, ám vệ này quả nhiên không tầm thường. Chẳng qua đưa hắn
cho con, như vậy chẳng may người có chuyện gì, nữ nhi sẽ vô cùng áy
náy.” Khuynh Thành hưng phấn nhìn ám vệ trước mặt, sức mạnh đó chính xác không phải bình thường.