Editor: Shelena
Đức Lâm sống trong một thế giới cổ tích, tinh khiết, không hề gặp qua khổ sở, dĩ nhiên là chưa trải qua tư vị bị người khác giẫm ở dưới chân là như thế nào. Nàng giải thích nhiều thì có lợi ích gì.
"Được rồi, các ngươi nháo kịch, ta xem đủ rồi. Sáng mai ta phải trở về hoàng cung. Khuynh Thành, ta chỉ có thể nói với ngươi, người thiện tâm sẽ được lòng thiên hạ." Mẹ đẻ Đức Lâm đã chết, nàng được Tĩnh phi nuôi lớn. Tĩnh phi quanh năm làm bạn bên Phật đường, không tham gia tranh đấu ở hậu cung, vì vậy đã dạy Đức Lâm sống là phải luôn hướng đến cái thiện.
"Kia thứ cho Khuynh Thành không thể tiễn." Tiêu Khuynh Thành thở phào nhẹ nhỏm, Đức Lâm đi, nàng mới có thể dễ dàng xử lý một số chuyện. Không thể để cho Đức Lâm nhìn trộm hết bí mật của nàng, nếu không Đức Lâm thuần trắng sẽ bị nhuộm đen.
Đức Lâm nhất thời muốn nổ tung, cái người không có lương tâm này, cư nhiên như vậy vô tình, mấy lời giả dối cũng không thể nói. Quá vô tâm, làm cho Đức Lâm nàng giống như đối nàng có ý tứ.
Hừ.
Sau khi Đức Lâm rời đi, cả Thủy uyển tựa như an tĩnh rất nhiều, tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tim đập. Không biết có phải do lời của Đức Lâm ảnh hưởng đến mình hay không, nàng lại cảm thấy một tia khổ sở.E
Ha ha, thật quá buồn cười.
Trong đầu vẫn còn ẫn hiện những đoạn trí nhớ trước kia, nàng thế nào đau đớn sinh tồn ở Tiêu phủ, từng thứ một nàng luôn nhớ. Những người đối nàng hạ thủ đều đáng chết!
Ở hiện đại, nàng chính là gặp quỷ giết quỷ, gặp người giết người! Người nào dám động vào nàng, chỉ có một cái kết, đó chính là chết.
--------
Chuyện tình Hạ Hầu Vân mất quyền rất nhanh chuyền đến hoàng cung, Hoàng thượng biết được, chẳng qua là bình tĩnh vuốt cằm: "Những năm qua tỷ tỷ danh tiếng quá mức, Tiêu tướng quân làm vậy, bất quá cũng bình thường."
Truyền đến tai Hoàng hậu, bà cũng chỉ thở phào nhẹ nhõm, tự mình nghênh giá đến cung Thái tử, lúc này, Hạ Hầu Lưu đang một mình uống rượu. Thái giám bên ngoài thông báo cũng không hề ảnh hưởng đến hắn.
Hoàng hậu một tay túm lấy tay hắn: "Nhìn ngươi cái bộ dạng gì này? Suy sụp như vậy, Tiêu Khuynh Thành sẽ trở thành phi tử của ngươi sao.Nàng ta không có ý, cùng ngươi chỉ vô duyên, cần gì phải xa đọa."
Hạ Hầu Lưu không hề phản ứng, chẳng qua là im lặng tiếp tục uống rượu.
"Qua mấy ngày nữa, Thái tử nước láng giềng sẽ dẫn Ngữ Luân công chúa đi sang nước ta, có ý hòa thân, ngươi hãy tỉnh lại cho bổn cung. Kia Ngữ Luân công chúa là hòn ngọc quý của Dực Quốc, còn là vị công chúa có đất phong. Nếu hai nước thân thiết, nhất định có thể củng cố địa vị Thái tử của ngươi. Còn có thể khiến hai nước vĩnh viễn giao hão."
Ba!
Hạ Hâu Lưu bổng dưng ném ly rượu trong tay xuống đất: "Trong mắt mẫu hậu, con của người chính là một công cụ sao? Đừng quên, ta là vì ai mới tiếp tục ngồi trên cái ghế này. Ta nếu cưới người khác, còn có thể tiếp tục làm Thái tử sao?"
"Nghịch tử, một Tiêu Khuynh Thành nho nhỏ như vậy lại khiến ngươi trầm mê sao? Ngươi cùng nàng nhất định vô duyên, nàng ta không yêu ngươi, dù là ngươi vì nàng cả đời không phi, nàng ta cũng không yêu ngươi. Tâm nàng ta như sắt, ngươi cầm nổi sao?" Trải qua nhiều chuyện như vậy, bà biết nữ tử Tiêu Khuynh Thành này không hề tầm thường.
Có thể khiến cho Hoàng thượng bỏ đi ý niệm lập nàng làm phi, hơn nữa còn ban vị Quận chúa. Còn khiến cho Đại công chúa mất hết quyền lực, nữ tử này thủ đoạn không hề thấp. Nàng nếu trở thành Thái tử phi, nhất định có thể trợ giúp Lưu nhi đăng vị, đáng tiếc bà sẽ không trở thành đồng bạn của nàng, đã định trước là địch nhân.
Đối với địch nhân, bà sẽ không nhân từ nương tay.
Hơn nữa, mỗi ngày còn nàng, con trai bà sẽ không có ngày nào bình yên.