Chính Năng Lượng Hệ Thống

Chương 57: Cái chết xấu hổ




Edit: Koliz

Bầu không khí bữa cơm này có chút ngưng trệ, Quý Trần Ai nghiêm túc ăn, Lỗ Tương Minh đại đa số thời gian lại thất thần.

Đợi đến cơm ăn gần xong, Lỗ Du Du múc cho hai người bát canh, ngồi ở bên cạnh nhìn hai người đem canh uống cạn.

Thấy hai người cơm nước xong, mẹ Lỗ lúc này mới lên tiếng gặng hỏi đến cùng xảy ra chuyện gì, Lỗ Tương Minh gọi điện cho bà tuy rằng đã tự thuật qua đại thể tình huống một chút, nhưng cụ thể đến cùng là thế nào, mẹ Lỗ vẫn còn có chút mơ hồ.

Lỗ Tương Minh đem chuyện đã xảy ra miêu tả một chút, hắn biết chuyện này khẳng định vẫn chưa xong, mà một bước khó khăn nhất đã đi tới.

Mẹ Lỗ càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, nghe đến đoạn Lỗ Tương Minh và Quý Trần Ai hai người cùng cứu Lỗ Dư Quang ra, tâm tình rốt cục có hơi không khống chế được, bà nói: “Lỗ Tương Minh, con là người trưởng thành, con rốt cuộc muốn làm gì chúng ta không quản được, cha con làm cảnh sát nhiều năm như vậy, ta cũng không nói gì, nhưng tại sao con lại muốn sau lưng ta và cha con đi làm chuyện nguy hiểm như vậy? Con không nghĩ tới nếu như con xảy ra chuyện thì ta và cha con sẽ như thế nào ư?”

Việc Lỗ Tương Minh nằm vùng, là gạt mẹ hắn, hắn biết mẹ hắn tuyệt đối sẽ không ủng hộ hắn, có một người chồng làm cảnh sát đã khiến bà lo lắng mấy chục năm, hiện tại lại thêm đứa con trai đi làm nằm vùng, khiến cho bà trong lúc nhất thời căn bản khó có thể tiếp thu.

Lỗ Tương Minh nghe vậy trầm mặc một hồi rồi nói: “Mẹ, thầy Từ chết rồi, là bọn buôn ma túy hại chết.”

Mẹ Lỗ sững sờ, run giọng nói: “Ông ấy… Con…” Bà muốn nói, nhưng lời nói đến bên mép, lại nuốt xuống.

Lỗ Tương Minh tiếp tục nói: “Mẹ, xin lỗi.”

Trong phòng trầm mặc xuống, Quý Trần Ai là một người ngoài, cũng không tiện xen vào sự tình nhà bọn họ, không thể làm gì khác ngoài bưng cốc uống trà, nhìn mẹ con hai người nhìn nhau không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Lỗ Du Du phá vỡ yên tĩnh, cô nói: “Mẹ, sự tình cũng đã như vậy, mẹ đừng trách ca ca.”

Mẹ Lỗ than thở lắc đầu, bà vẫn luôn không phải bà mẹ nghiêm khắc, hiện tại tuy bởi vì sự việc Lỗ Dư Quang cùng Lỗ Tương Minh gặp phải mà tâm tình có chút nóng nảy, nhưng vẫn rất nhanh bình tĩnh lại, bà nói: “Con đi thì đi đi, tại sao lại mang bạn học của Du Du tới?”

Trong mắt hết thảy những người không biết Quý Trần Ai, đại khái đều sẽ cảm thấy anh là một người trẻ tuổi thanh tú thậm chí có chút nhu nhược, huống hồ thân phận bạn học của Lỗ Du Du này, mẹ Lỗ trực tiếp định nghĩa Quý Trần Ai thành một học sinh cấp ba thành tích tốt, nhưng tình trạng thân thể không được tốt.

Lỗ Tương Minh nghe được lời này của mẹ Lỗ, sắc mặt có chút khó xử, thế nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, hắn cũng không thể nói chuyện này là dựa vào Quý Trần Ai mà giải quyết đi.

itsukahikari.wordpress.com

Mẹ Lỗ thấy Lỗ Tương Minh không nói lời nào, lông mày hơi nhíu lại, bà nói: “Tương Minh, chuyện như vậy, vạn nhất sau này có việc gì…”

Quý Trần Ai thấy thế, không thể làm gì khác hơn nói: “Bác gái, cháu kỳ thực không sao tham gia vào được, chỉ đưa cho Lỗ ca chút thuốc, không giúp đỡ được gì.”

Mẹ Lỗ nói: “Tiểu Chu, cháu đừng hiểu lầm ý bác, ta chỉ là sợ chuyện này liên lụy đến cháu, cha Du Du làm cảnh sát mấy chục năm, ta liền lo lắng sợ hãi mấy chục năm, ta là sợ vạn nhất cháu… Vậy bác thật sự không biết nên làm gì.”

Quý Trần Ai nói: “Bác gái, cháu thật sự không sao…” Anh nói thì nói như thế, nhưng người ở chỗ này ngoại trừ Lỗ Tương Minh ra, cũng không ai tin, đặc biệt là mẹ Lỗ Tương Minh, lúc này đã triệt triệt để để cho rằng Quý Trần Ai một người ngoài vô tội bị liên lụy.

Đối mặt với lo lắng của bà mẹ, Lỗ Tương Minh thật sự không biết nên giải thích thế nào, ngược lại Lỗ Du Du nhanh trí xóa bỏ đề tài, cô nói: “Ca, vết thương của anh ra sao?”

Mẹ Lỗ nói: “Vết thương? Vết thương nào?”

Lỗ Tương Minh trong lúc tự thuật, cố ý mơ hồ chuyện hắn bị thương, không nghĩ tới vẫn bị Lỗ Du Du lôi ra.

Lỗ Tương Minh nói: “Không sao, chỉ là mấy vết thương nhỏ, đã không còn vấn đề.” Sắc mặt Lỗ Tương Minh vẫn như thường, không thấy được một điểm hư nhược, cũng khó trách mẹ Lỗ không phát hiện ra trên người hắn có thương tích.

Lỗ Du Du còn muốn nói, lại bị Lỗ Tương Minh trừng mắt một cái, cô không thể làm gì khác hơn ngoài thở dài, lộ ra biểu tình ủy khuất.

Mẹ Lỗ còn là muốn xem vết thương một chút, Lỗ Tương Minh lại nghĩ nên làm sao để qua loa một chút, liền nghe thấy Quý Trần Ai nói: “Trong phòng ngủ hình như có tiếng động, có phải là là cha anh tỉnh rồi không?”

Lỗ Tương Minh lập tức nói: “Mẹ, con thật sự không có chuyện gì, cha tỉnh rồi, mẹ mau đi xem cha một chút đi!”

Mẹ Lỗ thấy Lỗ Tương Minh cố chấp như vậy, không thể làm gì khác hơn nói: “Ta cho con biết, con cũng đừng có cậy mạnh, bị thương thì đi bệnh viện, hiểu chưa?”

Lỗ Tương Minh gật đầu, may mà Lỗ Du Du chưa nói đây là vết thương do súng đạn gây ra…

Mấy người đi vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Lỗ Dư Quang quả nhiên đã tỉnh, ông năm nay đã hơn năm mươi tuổi, chịu những dằn vặt kia, nếu như không có Quý Trần Ai đại khái là không chịu nổi.

Lỗ Dư Quang sau khi tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đều đau, ông thấy người nhà đi tới bên cạnh ông, thở dốc một lát xong, mới khó nhọc nói: “Lỗ Tương Minh, mày cái thằng nhóc này.”

Lỗ Tương Minh cũng là người trưởng thành hơn hai mươi tuổi rồi, nhưng hắn nghe thấy tiếng Lỗ Dư Quang mắng tiếng hắn, chỉ là trầm giọng kêu một tiếng cha.

Lỗ Dư Quang lắc đầu, ánh mắt vốn nghiêm nghị lại trở nên hơi dịu lại, ông nói: “Ta có phải là không được rồi không?”

Lỗ Tương Minh nói: “Cha, cha đang nói gì đấy!”

Lỗ Dư Quang nói: “Thân thể của chính mình, tự mình rõ ràng.” —— này cũng khó trách, sau khi sử dụng kỹ năng chữa trị, sẽ sinh ra cảm giác đau đớn vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa vốn bị thương, Lỗ Dư Quang cảm thấy bản thân sắp chết rồi, cũng là chuyện bình thường.

Lỗ Tương Minh có chút dở khóc dở cười còn muốn nói gì đó, xong nhìn đến Lỗ Dư Quang, lại ngừng miệng.

Lỗ Dư Quang trong trí nhớ, cha hắn xưa nay đều vô cùng nghiêm khắc, hầu như rất ít khi khích lệ hắn, mặc dù là khen, cũng mang theo chút không được tự nhiên.

Nhưng khi cảm thấy mình không xong rồi, trong ánh mắt Lỗ Dư Quang nhìn về phía Lỗ Tương Minh, chỉ còn dư lại từ ái cùng tiếc nuối, ông nói: “Lỗ Tương Minh, ta vì con mà cảm thấy kiêu ngạo.”

Lỗ Tương Minh mím chặt môi, ngồi xổm xuống nắm chặt tay Lỗ Dư Quang.

Lỗ Dư Quang ho khan vài tiếng, sau đó nhẹ nhàng dùng một bàn tay khác vỗ vỗ mu bàn tay Lỗ Tương Minh, ông nói: “Ta vẫn cho là, tiểu tử con hồ đồ lao vào… Là hiểu lầm con, Tương Minh, sau này trong nhà, liền nhờ vào con.”

Câu này vừa nói ra, Lỗ Tương Minh còn không nói gì, mẹ Lỗ cùng Lỗ Du Du liền trực tiếp khóc lớn, mẹ Lỗ nói: “Chúng ta đi bệnh viện, chúng ta đi bệnh viện! Du Du con nhanh đi gọi 120… Lỗ Dư Quang tôi cho ông biết, nếu ông dám đi, ngày mai tôi sẽ mang theo bọn nhỏ tái giá.”

Mẹ Lỗ vừa nói, làm cho Lỗ Dư Quang ho lên, ông nói: “Tiểu Tịnh, đời tôi, may mắn nhất chính là gặp được bà.” Lỗ Dư Quang đời này đều chưa từng nói lời tâm tình gì, ông và mẹ Lỗ là kết thân rồi mới tìm hiểu, tự nhiên cũng không lãng mạn mà nói, nhưng vào lúc cho là mình sắp rời khỏi nhân thế, Lỗ Dư Quang đem những lời luôn dằn xuống đáy lòng, tất cả nói ra, ông nói: “Bà sinh cho tôi một trai một gái, tôi đều thích, đều thích… Ta đi xong, nếu như bà gặp được thích hợp…”

Mẹ Lỗ a một tiếng, trên mặt bà đều là nước mắt, nghẹn ngào không còn gì để nói.

Lỗ Tương Minh nghe Lỗ Dư Quang, viền mắt cũng đã ươn ướt.

Lỗ Dư Quang nói: “Tương Minh, chuyện này không trách con, thế nhưng nếu như sau này con có tính toán gì, nhất định phải thương lượng cùng người trong nhà một chút, cha mẹ, mấy năm qua, đều lo lắng cho con…”

Lỗ Tương Minh nặng nề gật đầu, mặc dù hắn biết Lỗ Dư Quang sẽ không chết, nhưng vẫn hết sức cảm động.

Ngược lại Tiểu Thất vẫn luôn không nói lời nào ở trong đầu Quý Trần Ai lạnh nhạt vứt câu: “Đây giống như lúc nói cáo biệt những lời cuối cùng, kết quả phát hiện tàu hỏa đến muộn, cư nhiên còn chậm mấy ngày.”

Quý Trần Ai: “… Phải trách ta rồi.”

itsukahikari.wordpress.com

Lỗ Dư Quang cảm thấy tinh thần của mình càng ngày càng tốt, sau đó hơi hơi nghĩ, lại cảm thấy mình là đang hồi quang phản chiếu* —— Mẹ Lỗ và Lỗ Du Du cũng nghĩ như vậy, cho nên lúc sắc mặt Lỗ Dư Quang càng hồng hào, bọn họ khóc càng thương tâm.

(*: Hiện tượng trước giây phút đối mặt với sinh – tử, con người thường trở nên khỏe mạnh và minh mẫn lạ  thường. Thường 2 tiếng sau đó sẽ chết.)

Sau đó? Liền không có sau đó.

Sau đến hai giờ đồng hồ sau di ngôn lâm chung, Lỗ Dư Quang ngạc nhiên phát hiện mình lại có khí lực ngồi dậy, ông cũng thấy có chút kỳ quái —— kể cả là hồi quang phản chiếu, thời gian phản chiếu cũng quá dài đi.

Lỗ Du Du khóc sưng cả hai mắt, kết quả lại phát hiện sắc mặt cha cô từ cứng nhắc càng lúc càng hồng hào, cô nức nở nói: “Cha, cha có chỗ nào không thoải mái không?”

Lỗ Dư Quang dừng lại một hồi, mới âm thầm nói câu: “Giống như, cũng không chỗ nào đau.”

Tiếng khóc của mẹ Lỗ im bặt đi, bà nói: “Tương Minh, lúc con cứu cha con, trên người cha con có nhiều ít thương tổn thế nào?”

Lỗ Tương Minh liếc mắt nhìn Quý Trần Ai đứng ở bên cạnh hắn, rồi vẫn quyết định nói dối, vì vậy hắn nói: “Trên người cha chỉ bị thương ngoài da một chút thôi.”

Một trận yên tĩnh khiến người hít thở không thông, một loại tâm tình tên là lúng túng, tràn lan trên mặt Lỗ Dư Quang, ông vội ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tại sao ta lại nhớ ta bị đánh rất thảm mà…”

Đương nhiên, vào giờ phút này, đã không còn người tin lời của Lỗ Dư Quang, mẹ Lỗ rất ít khi nổi giận trên mặt cũng xuất hiện tâm tình tức giận, bà trực tiếp tiến tới xốc quần áo Lỗ Dư Quang lên, phát hiện mặt người giống như Lỗ Tương Minh nói, nhiều nhất là một vài vết bầm tím hơi sung lên, hoàn toàn không đến nỗi chết người.

Lỗ Dư Quang: “…”

Mẹ Lỗ nói: “Lỗ Dư Quang, ông dám à, cái này gọi là bị đánh rất thảm?” Nói xong bà bóp một khối thịt mềm trên người Lỗ Dư Quang, sau đó dùng sức vặn một cái, “Có cái gì thảm?”

Lỗ Dư Quang sắc mặt cứng đờ, tốt xấu là đem tiếng kêu áp tiến vào trong bụng, một lát sau, mới xin khoan dung kêu một tiếng: “Tiểu Tịnh.”

Bất quá mẹ Lỗ hiện tại lại không dễ buông tha Lỗ Dư Quang như vậy, bà nói: “Doạ tôi rất vui đúng không? Lỗ Dư Quang, ông có biết tôi suýt nữa bị ông doạ ngất đi rồi không?”

Lỗ Dư Quang nhìn ánh mắt khiển trách của vợ cùng con gái, không thể làm gì hơn ngoài lúng túng cười hai tiếng: “Tương Minh, ta không sao con tại sao không nói với ta chứ…”

Lỗ Tương Minh nói: “Cha, không phải con không nói với cha, là con không tiện đánh gãy lời mà…”

Lỗ Dư Quang lần này không có biện pháp, tưởng tượng ông vừa mới nói những câu kia, lúc này trên mặt người đàn ông nghiêm nghị hiện ra hai vệt đỏ ửng, cuối cùng nói: “Ai nha, đau đầu quá, ta lại nằm xuống…” Nói xong cọ co chui vào ổ chăn.

Mẹ Lỗ bị ông chồng hiếm thấy phát tác tính trẻ con làm dở khóc dở cười, mặc dù có phần tức giận, nhưng lúc biết Lỗ Dư Quang xác thực không sao, trong lòng bà nhiều hơn một loại thả lỏng cùng vui sướng.

Bất quá Lỗ Dư Quang trốn trong ổ chăn lại không nhìn thấy nụ cười trên mặt mẹ Lỗ.

Tiểu Thất mới vừa phùn tào xong lại thêm một câu nữa: “Cũng có điểm lúng túng.”

Quý Trần Ai: “… Đúng vậy.”