Chính Năng Lượng Hệ Thống

Chương 42: Chân tướng bất ngờ




Edit: Koliz

Beta: Koliz [20180106]

Người đàn ông cao một mét tám bảy, hình thể như thế, da dẻ ngăm đen, kiểu tóc đầu đinh, còn một mặt hung dữ, e rằng dù là ai cũng sẽ cảm thấy anh ta và xã hội đen có chút quan hệ.

Lỗ Tương Minh chính là một người như vậy, cho nên Quý Trần Ai khi nghe câu hỏi của Lỗ Tương Minh, vô cùng tự nhiên thốt ra ba chữ “xã hội đen”.

Lỗ Tương Minh cũng không phải lần đầu tiên gặp phải tình huống này, anh ta nâng chén trà lên uống một ngụm, nói: “Ba tôi là cảnh sát, tôi cũng vậy.”

Quý Trần Ai chưa từng nghĩ tới nghề nghiệp của Lỗ Tương Minh lại là cái này, anh nói: “Ồ…”

Lỗ Tương Minh tiếp tục nói: “Tôi lớn hơn Du Du bảy tuổi, nó là bé út mà nhà chúng tôi yêu thương nhất.”

Quý Trần Ai có chút không rõ ý, anh cảm thấy Lỗ Tương Minh đối với anh có chút địch ý không rõ, những câu nói ra này cũng hết sức kỳ quái.

Lỗ Tương Minh ngay sau đó đưa ra đáp án cho Quý Trần Ai, anh ta nói: “Tôi không tán thành yêu sớm.”

Quý Trần Ai: “… Lần này là anh cả nghĩ quá rồi.”

Lỗ Tương Minh hàng lông mày nhíu lại: “Tôi cả nghĩ sao?”

Quý Trần Ai nói: “Anh thật sự nghĩ nhiều rồi, tôi và Lỗ Du Du chỉ là quan hệ bạn bè, ở trường cậu ấy thường hay giúp tôi, cho nên thỉnh thoảng tôi cũng giúp cậu ấy học bổ túc.”

Lỗ Tương Minh cười cười, vẫn chưa đưa ra đánh giá gì về câu nói này của Quý Trần Ai, chỉ nói: “Hi vọng như vậy.”

Quý Trần Ai nghĩ, Lỗ Tương Minh người này, quả nhiên là cuồng em gái.

Lỗ Du Du đi vệ sinh xong trở lại, chợt thấy bầu không khí giữa hai người Quý Trần Ai và Lỗ Tương Minh có chút vi diệu, bèn hỏi: “Hai người nói cái gì vậy? Chu Nghiêu Cần, anh tớ rất thích đâm chọc người khác, cậu chớ để ở trong lòng nha.”

Quý Trần Ai lắc đầu, cười nói: “Không có gì, chỉ nói chuyện phiếm một chút thôi.”

Lỗ Tương Minh cũng ừ một tiếng.

Lỗ Du Du hoài nghi trừng Lỗ Tương Minh một cái, cô vốn muốn đơn độc mời Quý Trần Ai ăn cơm, nhưng Lỗ Tương Minh lại nhất định phải theo tới, cô khuyên can đủ đường vẫn không thể từ chối nổi.

Năm nay qua, lập tức phải đối mặt với kì thi lớp 12, Lỗ Du Du hỏi Quý Trần Ai muốn thi trường nào, Quý Trần Ai đem mục tiêu anh nói cho giáo viên chủ nhiệm nói ra.

Nghe được trường này, Lỗ Du Du ngược lại không có vẻ kinh ngạc lắm, cô chỉ thở dài nói: “Chu Nghiêu Cần, tớ có lúc đúng là thật sự ghen tỵ với cậu nha.”

Quý Trần Ai cũng là lần đầu tiên nghe có người nói ghen tỵ với anh, anh nói: “Ghen tỵ với tớ cái gì?”

Lỗ Du Du nói: “Ghen tỵ cậu thông minh, không giống tớ, đầu óc như ngâm trong nước, thành tích cũng không tốt, làm người cũng dốt nát.”

Quý Trần Ai nghe vậy lại nở nụ cười, tính cách này của Lỗ Du Du, vừa nhìn đã biết ở nhà được chăm sóc rất tốt, cô ôn hòa, thiện lương, lại như một đóa hoa trong nhà kính, phát ra màu sắc mỹ lệ.

Chỉ cần điều kiện đủ tốt, cả đời sinh sống bên trong nhà kính, cũng tuyệt đối là chuyện hạnh phúc, Lỗ Du Du có anh trai cô yêu thương, hơn nữa căn cứ vào phản ứng của Lỗ Tương Minh, người nhà cô hẳn là cũng rất yêu chiều cô, bây giờ người nhà vì cô chống đỡ mưa gió, chờ cô tìm được người chồng của mình, lại sẽ có người tiếp tục bảo vệ cô.

Quý Trần Ai nói: “Cậu cứ khen tớ như vậy, tớ xấu hổ đấy.”

Còn chưa chờ Lỗ Du Du nói chuyện, Lỗ Tương Minh nhân tiện nói: “Bảo em từ sáng đến tối ăn vặt, càng ăn càng dốt nát.”

Lỗ Du Du hừ một tiếng: “Em mới lười nói với anh ấy.”

Món ăn rất nhanh được bê lên, ba người Quý Trần Ai vừa ăn vừa nói chuyện, từ biểu hiện của Lỗ Du Du và Lỗ Tương Minh xem ra, tình cảm anh em bọn họ so với tưởng tượng của Quý Trần Ai còn tốt hơn, Lỗ Tương Minh tuy một mặt lạnh băng, nhưng lúc nói chuyện cùng Lỗ Du Du, ánh mắt luôn nhu hòa.

Không biết thế nào, Quý Trần Ai nhớ lại anh trai của mình Quý Tô Minh, trước lúc anh tự sát, ánh mắt Quý Tô Minh nhìn về phía anh đầy thương hại.

Nghĩ tới đây, Quý Trần Ai đột nhiên không còn khẩu vị.

Cơm nước xong, Lỗ Tương Minh đưa Quý Trần Ai về nhà, lúc cáo biệt, Lỗ Du Du nói có thời gian lại đến tìm Quý Trần Ai chơi, Quý Trần Ai cũng đồng ý.

Vốn Quý Trần Ai muốn lợi dụng kỳ nghỉ đi lại xung quanh một chút, thế nhưng Vương Chi Tú nói cái gì cũng không đồng ý, cuối cùng cũng chỉ có thể trì hoãn lại. Vương Chi Tú không hi vọng thành tích của Quý Trần Ai có thể tốt được mấy, cho nên cũng không có ý định để Quý Trần Ai dùng thời gian kỳ nghỉ để học bù, nhưng bà làm sao yên lòng để Quý Trần Ai một mình ra ngoài du lịch, dựa theo lời bà giải thích là, nếu như muốn đi ra ngoài, bà sẽ xin nghỉ đi cùng Quý Trần Ai.

Cho nên cuối cùng Quý Trần Ai vẫn đành ngoan ngoãn chờ trong nhà, anh biết Vương Chi Tú sợ anh có chuyện, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn ở yên.

Chu Nhạc Lăng còn cách thi đại học sáu tháng, thời gian gặp mặt Quý Trần Ai cũng ít đi rất nhiều, ngược lại Lô Viên Viên không có việc gì sẽ tìm đến Quý Trần Ai, còn thường thường mang đồ ăn vặt đến cho Quý Trần Ai. (Sao tự dưng thấy xung quanh Tiểu Ai toàn gái vậy nè =v=)

Sự việc lúc trước ảnh hưởng rất lớn tới Lô Viên Viên, song giờ cô đã tìm được công việc mới, đồng thời thuê một căn phòng ở bên ngoài, không có người quen, tự nhiên cũng không phải nghe những lời đàm tiếu, ngày ngược lại trôi qua rất khá.

Quý Trần Ai rất vui khi thấy tình huống như vậy, cho nên mỗi lần Lô Viên Viên đến thăm anh, anh đều vô cùng hoan nghênh, tuy giữa hai người cũng không gì mấy để tán gẫu, những trò chuyện tóm lại là tốt đẹp.

Vốn Quý Trần Ai cho là một năm này, sẽ bình tĩnh không gợn sóng như vậy trôi qua, thế nhưng trước một ngày ăn tết, một người không nên xuất hiện ở nơi này lại đột nhiên gõ vang cửa Chu gia.

Lúc đó Vương Chi Tú đang nấu cơm, cho nên Quý Trần Ai đi mở cửa, thời điểm anh mở cửa ra, thấy một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ —— Chu Nghiêu Uẩn, đã trở lại.

So với một năm trước, Chu Nghiêu Uẩn đã cao lên, hai má so với lúc rời đi cũng gầy hơn một chút, vẫn anh tuấn như trước, khí chất lại ít đi một chút ngây ngô, giữa hai lông mày đã có phong vị đàn ông thành thục, tóc cậu có chút dài, mặc một chiếc áo gió, trên bả vai còn có vết tuyết tan, Chu Nghiêu Uẩn hướng về phía Quý Trần Ai cười cười, nói: “Ca, em đã trở về.”

Quý Trần Ai nhìn Chu Nghiêu Uẩn trước mặt mình, trong lúc nhất thời bỗng không biết nên phản ứng thế nào.

Đến cuối cùng, vẫn là Vương Chi Tú đón Chu Nghiêu Uẩn vào.

Quý Trần Ai nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn vẫn rất trầm mặc, tận

Q11 Chu Nghiêu Uẩn thay áo khoác, cầm một chén trà nóng xong, anh mới nói: “Sao em không báo cho anh biết em sẽ quay về.”

Chu Nghiêu Uẩn bèn nở nụ cười, nụ cười của cậu vẫn ấm áp như vậy, thật giống ánh nắng mặt trời, cậu nói: “Bởi vì em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ nha.”

Trong hai tháng này, Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn vẫn luôn không liên lạc, cũng không biết Chu Nghiêu Uẩn đã trải qua như việc gì, giờ thấy Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên đã trở lại, tâm tình sau khi vui sướng, lại có chút phức tạp.

Vương Chi Tú luôn rất nhiệt tình bắt chuyện với Chu Nghiêu Uẩn, hỏi cậu trưa muốn ăn chút gì, còn đi nữa sao.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Mẹ, ngày kia con sẽ đi.”

Nụ cười trên mặt Vương Chi Tú cứng lại một chút: “Nhanh như vậy đã đi sao?”

Chu Nghiêu Uẩn gật đầu.

Vương Chi Tú không hề nói gì, chỉ miễn cưỡng cười cười, rồi đi vào trong phòng bếp. Thời điểm Vương Chi Tú nhặt được Chu Nghiêu Uẩn, Chu Nghiêu Uẩn mới chỉ mấy tháng, mà bà cũng thật sự đem Chu Nghiêu Uẩn như con trai ruột mà nuôi lớn, tuy sau đó bởi vì vụ tai nạn xe cộ, cả gia đình đột nhiên xuất hiện mâu thuẫn, nhưng nói cho cùng, Vương Chi Tú vẫn như trước mang tình cảm mẫu tử với Chu Nghiêu Uẩn.

Quý Trần Ai nhìn thấy Chu Nghiêu Uẩn có chút xa lạ này, lại chẳng biết nên nói gì, mặc dù giữa bọn họ có thư từ qua lại, nhưng phần lớn đều là trò chuyện râu ria.

Quý Trần Ai không nói lời nào, ngược lại Chu Nghiêu Uẩn bắt chuyện trước, cậu nói: “Ca, chân anh tốt lên từ lúc nào?”

Quý Trần Ai cúi đầu liếc mắt nhìn chân của mình, nói: “Chuyện năm ngoái.”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Thật tiếc em không có mặt.” Cậu nói tới chỗ này dừng lại một chút, “Sau này có thể không dùng gậy chứ?”

Quý Trần Ai nói: “Khôi phục tốt, đương nhiên là có thể.”

Sau đó hai người lại trầm mặc, cách một lúc, Chu Nghiêu Uẩn đột nhiên nhẹ giọng nói: “Ca, anh giận em?”

Quý Trần Ai nghe vậy, chỉ chậm rãi lắc đầu, anh nói: “Không có.”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Vậy tại sao anh lại không nói với em lời nào?”

Quý Trần Ai há miệng, do dự một lúc lâu sau, mới nói: “Anh không biết nói gì với em cả.” Anh không biết em ở đâu, không biết em đang làm gì, cũng không biết chừng nào thì em trở về, khi nào thì đi.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Nhưng nói thật ra thì, anh chẳng chờ em sao?” Thời điểm Chu Nghiêu Uẩn nói câu nói này, ý cười giữa chân mày phai nhạt rất nhiều, cậu nhìn về phía Quý Trần Ai, “Anh đang trách em?”

Quý Trần Ai có vẻ khổ não, anh nói: “Không có, anh không có trách em, chỉ là không biết nói gì với em.”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ừ, em hiểu rồi.”

Kỳ thực Quý Trần Ai cũng thấy bản thân có chút biệt nữu*, Chu Nghiêu Uẩn trước đây tốt với anh như vậy, hiện tại trở lại thăm anh một chút, vốn nên vui vẻ, nhưng không biết tại sao, nhìn bộ dáng này của Chu Nghiêu Uẩn, anh cứ cảm thấy có chút xa lạ. Cho nên những câu vốn muốn nói kia, chẳng biết phải lên tiếng thế nào.

(*: Nghĩ một đằng nói một nẻo, nói không thật tâm.)

Cũng may đã đến lúc ăn cơm, Vương Chi Tú bưng món ăn lên bàn ăn, gọi hai người họ tới dùng cơm.

Ngồi vào bàn ăn rồi, bầu không khí vốn ngưng trệ, rốt cuộc cũng hơi dịu đi một chút, Quý Trần Ai lúc ăn cơm, thỉnh thoảng lại hỏi Chu Nghiêu Uẩn một ít chuyện râu ria, Vương Chi Tú ở phương diện này cũng có vẻ hơi thận trọng từng chút một, giống như rất sợ hỏi phải vấn đề không nên hỏi, làm khó dễ Chu Nghiêu Uẩn.

Sau khi ăn xong, Chu Nghiêu Uẩn đi rửa bát, Vương Chi Tú thấy trong nhà không còn hoa quả, muốn đi ra ngoài mua, hỏi Chu Nghiêu Uẩn muốn ăn gì không. Chu Nghiêu Uẩn lại biểu thị cái gì cũng được.

Sau khi Vương Chi Tú ra khỏi cửa, trong nhà chỉ còn sót lại Quý Trần Ai và Chu Nghiêu Uẩn.

Trước đây lúc ngồi xe lăn không cảm giác được, hiện tại Quý Trần Ai đứng lên, phát hiện đầu anh với Chu Nghiêu Uẩn kém hơi xa, hiện tại anh nhiều nhất là một mét bảy lăm, Chu Nghiêu Uẩn thì lại cọ xát ở ngoài không ít, thẳng tới một mét chín.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Ca ca, anh không có gì muốn nói với em sao?”

Quý Trần Ai a một tiếng, cuối cùng vẫn là đem vấn đề ngột ngạt trong lòng, hỏi ra, anh nói: “Tại sao em lại đi đến đó? Em thật sự không để ý… Chu Nghiêu Cần đổi thành người khác sao?”

Hai vấn đề này Quý Trần Ai vẫn luôn xoắn xuýt trong lòng, bởi vì từ góc độ của anh mà nói, phát hiện người trong nhà thay đổi linh hồn, đại khái là một việc không có khả năng tiếp nhận, nhưng Chu Nghiêu Uẩn lại tiếp nhận cực kỳ trơn tru, cho nên Quý Trần Ai xuất hiện một loại cảm giác không ổn.

Chu Nghiêu Uẩn nhìn chằm chằm Quý Trần Ai, một lát sau, đột nhiên nở nụ cười, vẫn là chiêu bài nụ cười xán lạn, cậu nói: “Ca ca chỉ có hai vấn đề này thôi sao?”

Quý Trần Ai suy nghĩ một chút, cảm thấy hiện tại hai vấn đề này quan trọng nhất, cho nên gật đầu.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Anh cũng thật là trì độn đấy.” Cậu nói xong, liền giơ tay bắt đầu cởi cúc áo.

Quý Trần Ai bị động tác của Chu Nghiêu Uẩn làm sợ hết hồn, còn tưởng Chu Nghiêu Uẩn muốn cởi áo đánh anh một trận, nhưng thấy cậu cởi càng nhiều, mắt thấy chỉ còn lại chiếc áo lót, cũng không khỏi bắt đầu nghi hoặc: “Em đây là…”

Chu Nghiêu Uẩn cười nói: “Em cho anh đáp án.” Nói xong, cậu liền cởi cả áo lót ra.

Một khắc Chu Nghiêu Uẩn cởi áo lót ra, Quý Trần Ai liền hít vào một ngụm khí lạnh, chỉ thấy nửa người trên xích lõa của Chu Nghiêu Uẩn, hiện ra chi chít vết sẹo khép lại sau khi lành vết thương.

Trong đó có một vết dữ tợn nhất, trực tiếp kéo dài từ phần eo của cậu, ngang qua đến tim, vết thương này giống như một con rết rất lớn, vô cùng dễ thấy.

Chu Nghiêu Uẩn thấy Quý Trần Ai sững sờ, ôn nhu nói: “Thoạt nhìn rất đáng sợ đi?”

Quý Trần Ai nói: “Những vết này đều là khoảng thời gian này em có được?”

Chu Nghiêu Uẩn chỉ chỉ vết sẹo dữ tợn nhất: “Ngoại trừ cái này, đều là khoảng thời gian rời đi này tạo ra.”

Quý Trần Ai nói: “Vậy còn vết sẹo này?”

Nói tới chỗ này, nụ cười trên mặt Chu Nghiêu Uẩn phai nhạt đi, cậu nói: “Vết sẹo này, là Chu Nghiêu Cần để lại cho em.”

Quý Trần Ai đột nhiên nhớ ra, Vương Chi Tú đã từng nhắc qua vụ tai nạn xe cộ kia, trong vụ tai nạn, Chu Nghiêu Uẩn và Chu Nghiêu Cần đều bị thương, mà Vương Chi Tú cuối cùng lựa chọn tính mạng của Chu Nghiêu Uẩn, bỏ qua chân Chu Nghiêu Cần.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Em rất khó mà thích Chu Nghiêu Cần.”

Quý Trần Ai nói: “Tại sao?” Theo lý thuyết Vương Chi Tú lúc trước vì Chu Nghiêu Uẩn mà bỏ qua Chu Nghiêu Cần, Chu Nghiêu Uẩn dù thế nào cũng không nên ôm ác ý với người anh trai này đi.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Bởi vì ngoại trừ em và Chu Nghiêu Cần ở, không ai biết được, vụ tai nạn xe cộ kia, chính là do Chu Nghiêu Cần gây ra.”

Quý Trần Ai bị tin tức này làm hoa mắt váng đầu, anh nghe Chu Nghiêu Uẩn tiếp tục nói: “Khi đó hai đứa đều còn nhỏ, nói chung em đều theo Chu Nghiêu Cần chơi khắp nơi, bất quá anh ta lại không thích người em trai này, cho nên thỉnh thoảng sẽ bắt nạt em.”

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Bất quá dù vậy, đại đa số thời điểm em cũng rất vui vẻ, mãi đến tận khi anh ta nhất định phải lôi kéo em băng qua đường.”

Câu này của Chu Nghiêu Uẩn giống như một chiếc chìa khóa, giải khai bộ phận ký ức Tiểu Thất khóa lại kia, đầu Quý Trần Ai đột nhiên choáng váng, từ trong trí nhớ thấy được hai đứa trẻ.

Từ bề ngoài đứa trẻ lúc ẩn lúc hiện nhìn ra được bóng dáng Chu Nghiêu Cần và Chu Nghiêu Uẩn, hiện ra chính là bọn họ lúc nhỏ, trong trí nhớ của Quý Trần Ai, anh nhìn thấy đứa trẻ hơi lớn tuổi hơn một chút, cố tha đứa trẻ nhỏ tuổi ra giữa đường, nhìn đứa trẻ bộ dáng nhỏ tuổi không muốn băng qua đường, nhưng vẫn bất ngờ bị bắt kéo qua.

Nhưng sự cố cũng phát sinh vô cùng đột ngột, bởi vì bên kia bọn họ vừa vặn có một chiếc xe hàng lớn đi tới, trong điểm mù tầm nhìn, một chiếc ô tô chạy như bay đến, hai cái đứa trẻ vừa vặn chạy tới điểm mù của xe chở hàng —— đánh bay, rơi xuống đất, hình ảnh đau đớn kịch liệt thay thế, Quý Trần Ai rốt cuộc không thấy rõ gì nữa.

Chu Nghiêu Uẩn thấy Quý Trần Ai không tiếp tục nói nữa, tưởng rằng anh còn đang giật mình, cậu cúi đầu nhìn cái vết tích dữ tợn trên eo mình một chút, nhàn nhạt nói: “Em có một đoạn thời gian, rất hận Chu Nghiêu Cần.”

Quý Trần Ai ừ một tiếng.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Bởi vì duyên cớ anh ta, mẹ nói cho em biết, em không phải con ruột.” Nói tới chỗ này, Chu Nghiêu Uẩn tự giễu cười, “Em thật ghen tỵ với Chu Nghiêu Cần.”

Quý Trần Ai nhìn biểu tình hờ hững của Chu Nghiêu Uẩn, thấp giọng nói: “Trước hết em mặc quần áo vào đi, không bị lạnh.”

Chu Nghiêu Uẩn ngước mắt liếc nhìn Quý Trần Ai một cái: “Có phải cảm thấy rất chướng mắt không?”

Quý Trần Ai phi một cái: “Chướng mắt cái rắm, anh là đau lòng được không? Hơn nữa, vóc người em phối hợp với vết sẹo này nhìn rất khốc, anh nếu là nữ sinh phỏng chừng đã sớm nhào tới.”

Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy, nhíu lông mày: “Không phải nữ sinh cũng có thể nha.”

Quý Trần Ai ha ha hai tiếng.

Để bầu không khí không ngưng trọng như vậy nữa, Chu Nghiêu Uẩn tiếp tục nói: “Em rất cảm ơn mẹ, nếu như không có bà, em có lẽ đã chết rồi, cho nên vì không để bà càng khó chịu hơn, em không nói cho bà biết nguyên nhân sự cố này.” Áy náy với con trai, đã khiến Vương Chi Tú hết sức thống khổ, nếu như lại để cho bà biết con trai của bà chính là kẻ cầm đầu, e rằng bà so với bây giờ còn gian nan hơn.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Chuyện này, trở thành bí mật của em và Chu Nghiêu Cần, nhưng sau đó, anh ta lại giống như cảm thấy bí mật này căn bản chưa từng xảy ra, em cũng là thật sự nợ anh ta.”

Chu Nghiêu Uẩn dừng một chút, tiếp tục nói: “Anh ta nói anh ta thích em, muốn cùng với em… Kia làm sao có khả năng, đời này em có thể chăm sóc anh ta, thế nhưng vĩnh viễn không thể ở cùng với anh ta.”

Quý Trần Ai sâu sắc thở dài.

Chu Nghiêu Uẩn nói: “Em đã sớm nói, em không là người tốt lành gì, lúc mới phát giác anh ta biến mất, phản ứng đầu tiên của em là vui sướng, sau đó mới phát giác có chút áy náy với mẹ.”

Quý Trần Ai vẫn quyết định nói cho Chu Nghiêu Uẩn, anh nói: “Chu Nghiêu Cần là tự sát.”

Chu Nghiêu Uẩn nghe vậy, trầm mặc lại, chốc lát sau, cậu mới nói: “Xin lỗi.”

Một tiếng này xin lỗi, hiển nhiên không phải nói cho Quý Trần Ai nghe, Chu Nghiêu Uẩn lại nói: “Tôi thật sự tận lực, thế nhưng tôi không cho anh tình yêu được.” Cậu có thể chăm sóc Chu Nghiêu Cần cả đời, nhưng thứ mà Chu Nghiêu Cần mong muốn, cậu lại không cho được.

Sự việc Chu Nghiêu Cần, Chu Nghiêu Uẩn đã cho Quý Trần Ai một đáp án cuối cùng, Quý Trần Ai coi như thoả mãn, vì vậy nhảy sang một vấn đề khác —— quãng thời gian trước, em đã làm gì.

Vấn đề này Quý Trần Ai đã hỏi qua Chu Nghiêu Uẩn rất nhiều lần, nhưng Chu Nghiêu Uẩn đều không trả lời trực tiếp, bất quá Quý Trần Ai có Tiểu Thất bàn tay vàng như thế, đã vô cùng nhanh chóng biến thân thành tên cuồng nhìn trộm, cho nên cũng biết qua Chu Nghiêu Uẩn đang làm gì.

Vết thương trên người Chu Nghiêu Uẩn khép lại không ít, có thể nhìn ra ngày trải qua xác thực không phải quá tốt, cậu mặt từng cái từng cái áo vào, nói: “Em đi huấn luyện.”

Quý Trần Ai nói: “Để lăn lộn trong xã hội đen?”

Chu Nghiêu Uẩn: “Ca anh nghĩ cái gì vậy…”

Quý Trần Ai vỗ vỗ miệng, không biết tại sao cảm thấy có hơi thất vọng… Hiện tại không lưu hành lăn lộn trong xã hội đen sao?

Chu Nghiêu Uẩn cũng nhìn thấu bên trong biểu tình không giải thích được của Quý Trần Ai có mùi vị thất vọng, cậu bất đắc dĩ nói: “Ca, khoảng thời gian không có em ở đây anh đã học cái gì vậy.”

Quý Trần Ai một mặt vô tội: “Không có gì hết.”