“Được rồi, vậy ta sẽ gọi huynh là Đông Phương đại ca nhé, huynh chỉ mới bất tỉnh mấy canh giờ mà thôi…Nhưng mà xem ra, cái bụng của huynh không phải chỉ mới bị đói mấy canh giờ đâu nhỉ?”
Mạc Tử Liên không phải tiểu cô nương mới lớn sẽ e thẹn vì mấy chuyện nhỏ nhặt, cũng không phải là một tiểu dân nhát gan không biết gì nỗi e ngại đối với cường quyền của nàng đều đã bị năm tháng bào mòn cả rồi, cho nên nàng mới có thể nói chuyện với Đông Phương Thiên Diệp một cách tự nhiên không chút cố kị như vậy.
Đông Phương Thiên Diệp tuy nổi danh mặt lạnh nhưng da mặt lại tương đối mỏng, bị nàng trêu đùa như vậy lỗ tai cũng không khỏi đều đỏ lên cả rồi, lại càng không dám nhìn nàng, ậm ừ không biết phải trả lời ra sao, gương mặt hắn đỏ lên không biết vì ánh lửa chiếu vào hay là vì nguyên nhân khác nữa. Tuy nhiên, mấy tiếng Đông Phương đại ca xuất ra từ miệng nàng lại khiến cho lòng hắn lâng lâng, từ trước đến nay, vẫn chưa từng có người gọi hắn như vậy đâu.
Mạc Tử Liên thấy hắn da mặt mỏng như vậy cũng không nhẫn tâm tiếp tục trêu đùa hắn nữa, chỉ nén cười lấy một cái bát đựng thuốc tùy thân đã được rửa sạch múc cho hắn một bát súp cá với nấm trong nồi ra cho hắn, cá này là do Cửu Nhi lúc này xuống hồ đùa giỡn đem về cho nàng, dù sao trình độ của nàng hiện tại vẫn chưa tới ích cốc (Ích cốc, một cấp độ trong quá trình tu tiên, người tới trình độ này có thể sống không cần ăn), vẫn cần sống nhờ vào lương thực.
Đông Phương Thiên Diệp tuy quay mặt đi nới khác nhưng thính lực của người tập võ khiến hắn vẫn có thể biết rõ nhất cử nhất động của nàng. Nghe tiếng bước chân cũng với mùi hương thơm ngào ngạt đang tỏa ra, lí trí và con sâu đói trong bụng của hắn không ngừng đấu tranh. Lí trí hắn cảm thấy ngày hôm nay hắn là ngày mất mặt nhất trong đời hắn, có chút không dám nhìn mặt nàng, còn con sâu đói trong dạ dày lại vì nhu cầu cấp bách, yêu cầu cần được bổ sung năng lượng gấp, cứ như vậy hai bên không ngừng giằng co khiến hắn thật khó xử.
Nhưng mà, theo mùi thơm quyến rũ của bát canh đang từ từ nồng đậm dần, lí trí hắn đã bắt đầu có chút yếu thế, cuối cùng…con sâu trong bụng hắn cũng chiến thắng, Đông Phương Thiên Diệp không còn cách nào khác đành phải quay đầu ngoan ngoãn nhận lấy chén canh Mạc Tử Liên đưa, sau đó bình tĩnh ăn từng ngụm, từ đầu tới cuối ánh mắt vẫn có chút né tránh không dám nhìn thẳng nàng, mặc dù nhìn vẫn rất tao nhã, tuy nhiên nếu có người quen ở đây chắc chắn sẽ bị kinh ngạc bởi tốc độ ăn kinh người của Đông Phương Thiên Diệp hôm nay.
Thực ra, trong tình huống bình thường, chắc chắn Đông Phương Thiên Diệp sẽ không dễ dàng thỏa hiệp như vậy, nếu không hắn cũng không được người dưới xưng tụng là lãnh huyết chiến thần. Tuy nhiên, hắn phát hiện ra,càng gặp nàng nhiều, sự đề phòng và kiên quyết của hắn trước mặt nàng càng bị bào mòn đi. Kì là lạ sự bào mòn đó cứ diễn ra một cách tự nhiên trong khi nàng không hề cố ý làm bất cứ chuyện gì, nó cứ âm thầm âm thầm diễn ra để khi hắn phát hiện ra sự khác thường này, đã không có cách nào khôi phục như cũ, mỗi khi hắn nhìn nàng cũng không thể nào lạnh nhạt cứng rắn được như xưa.
Mạc Tử Liên thấy tốc độ ăn này của hắn cũng ý tứ không nói lời nào, chỉ lẳng lặng mà múc thêm cho hắn miễn cho Đông Phương Thiên Diệp càng thêm xấu hổ. Nói thật, lúc đầu khi cứu Đông Phương Thiên Diệp nàng chỉ nghĩ tới hậu quả của việc hắn chết đi cộng với tấm lòng của một người lang trung lâu năm, hoàn toàn không có bất kì cảm tình nào trong đó cho nên cũng không để ý quan tâm xem Đông Phương Thiên Diệp là người như thế nào vì nàng cho rằng giữa hai người bọn họ cũng sẽ cắt đứt liên lạc từ đó.
Nhưng số mệnh vẫn luôn là một thứ kì diệu, nàng lại gặp được hắn trong bộ dáng chật vật nhưng lần này hắn lại cho nàng một ấn tượng hoàn toàn mới lạ, đó là một nam nhân mạnh mẽ, ấm áp, hào sảng, hoàn toàn không có chút nào liên hệ tới lãnh huyết trong truyền thuyết kia. Lần thứ ba gặp mặt, hắn đã dẫn người tới giải cứu huynh muội nàng, lần thứ tư hắn vì nàng mà mạo hiểm nhảy xuống vách đá, thực ra cũng không phải chắc chắn, tuy nhiên trên người hắn hoàn toàn không có bất kì dấu vết nào chứng tỏ trước đó từng xảy ra xô xát, ngoài lí do hắn đi tìm nàng ra quả thực cũng không có cách lí giải nào khác nữa. Sau khi kiệt sức xuống núi hắn lại liên tục không ngừng tìm nàng, còn bị nàng trêu chọc đến mức chỉ có thể cúi đầu cắm cúi ăn mà không nói được câu nào.
Cảm giác của nàng đối với hắn quả thật không nói được rõ ràng, chỉ có thể quy kết thành một câu nàng không ghét hắn, còn có một chút cảm kích. Cho dù việc hắn nhảy xuống đây vì muốn trả ơn cho lúc trước nàng cứu mạng hắn thì nàng vẫn phải cảm kích hắn, còn có một chút thưởng thức con người hắn.