Trên một con đường núi gập ghềnh hẻo lánh phía nam cách Thuận thành hơn một trăm dặm, có một chiếc xe ngựa đơn độc không ngừng chạy trên đường, chiếc xe ngựa bề ngoài bình thường, cũng chỉ có duy nhất một người đánh xe ngựa mặc áo vải thô ở bên ngoài, nhìn qua hoàn toàn không thể khiến
cho người khác có chút nghi ngờ nào.
Bên trong xe ngựa lúc này đang có một nữ tử bị trói nằm trên đệm, nữ tử này không ai khác chính
là vị đại phu vừa mất tích bên trong Thuận Thành đang bị Chính Lăng
vương lùng sục khắp mọi nơi Mạc Tử Liên.
Mạc Tử Liên cũng vừa
mới tỉnh lại, cảm giác đầu tiên của nàng chính là nơi này thật cứng,
thật lắc lư chóng mặt. Nhưng ngay sau đó, cảm giác tay chân bị trói lâu
tê cứng cùng với kí ức cuối cùng trước khi nàng bất tỉnh khiến cho nàng
ngay lập tức xác định bản thân đây là đang bị bắt cóc.
Tuy
nhiên kẻ bắt cóc nàng rốt cục là có mục đích gì, hắn là kẻ đứng đằng sau vụ ôn dịch tại Thuận thành hay lại là một kẻ khác, điều này không khỏi
khiến nàng băn khoăn. Còn có nhị ca đang bị trúng độc ở bên trong, trước khi bị bắt nàng vẫn còn chưa kịp châm cứu cho huynh ấy, cũng may là còn có viên giải dược kia, tính mạng nhị ca còn có thể cầm cự được ba
tháng, chỉ là nếu tình hình này còn kéo dài, không chừng nàng còn không
kịp trở về chứ đừng nói tới chế thuốc giải.
Bây giờ vẫn còn
đang trên đường, nhân lúc kẻ địch còn chưa chú ý tới, nàng nhất định
phải nhanh chóng thoát ra, nếu không để bị bắt tới tận hang ổ địch, cơ
hội thoát có lẽ cũng không còn. Người có thể vô thanh vô tức đột nhập
vào phủ rồi bắt người đi trước mặt Lãnh Huyết chiến thần há có thể là kẻ dễ đối phó, nếu là nàng kiếp trước có lẽ còn được, nhưng năng lực hiện
tại của nàng căn bản không thể đối phó với cao thủ chỉ có cách nhanh
chân trốn mà thôi.
Quan sát thấy trong xe ngựa không có ai,
Mạc Tử Liên lập tức dùng linh lực đả thông các kinh mạch tay chân đã bị
tắc nghẽn vì bị trói trong thời gian dài sau đó dùng thủ thuật cởi dây
trói, lăn lộn ngoài đời mấy kiếp, mấy loại thủ thuật kiểu này nàng cũng
học được không ít, không ngờ kiếp này lại cơ hội dùng lại.
Khẽ hé một góc rèm cửa ra, phát hiện bên ngoài là vùng núi hoang vắng khiến Mạc Tử Liên không khỏi ảo não, hoàn cảnh này nếu nhanh chân thoát được
cũng thôi, nếu không chính là vô cùng nguy hiểm, động một chút đều cực
kì dễ bị phát hiện, vả lại thoát ra rồi cũng không thể nhanh chóng trở
về mà còn phải đi bộ đến thành trấn gần nhất rồi mới tìm cách trở về
Thuận thành.
Đó là chưa kể tới trên đường trở về có thể bị
phát hiện rồi bắt lại hay không, đúng là trời mưa vào nhà dột mà, rắc
rối chất chồng rắc rối. Nhưng mà cũng phải trốn trước đã rồi tính, đi
càng xa cơ hội trở về lại càng nhỏ.
Mạc Tử Liên nhanh chóng
dốc hết linh lực hóa cái chăn trên ghế thành bản thân đang bị trói, với
trình độ hiện tại của nàng, thế thân này chỉ có thể giữ được tối đa một
ngày, trong thời gian đó, nàng nhất định phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này.
Tên phu xe ở bên ngoài đang lái xe bỗng dưng cảm nhận
được một chấn động nhẹ, mặc dù đang ở trên đường núi nhưng chấn động này vẫn có chút bất thường. Nhanh chóng vạch mành che lên, phát hiện nữ tử
bị trói vẫn còn đang bất tỉnh nằm đó. Hắn không khỏi nhếch miệng coi
thường, chỉ là một nữ tử chân yếu tay mềm, còn có thể thoát khỏi tay hắn sao, hoàn toàn không hề phát hiện ra cách đó một khoảng không xa, nữ tử mà hắn coi thường đang đứng khuất sau mỏm đá, nhìn theo chiếc xe ngựa
đang phi cho đến khi mất hút mới rời đi.