Trong phòng khách tại y quán, Đông Phương Thiên Diệp đang lạnh mặt ngồi trên ghế chủ nhìn đám người thủ thành với thuộc hạ ở phía dưới:
“Ta hỏi các ngươi,
chuyện này rốt cục là như thế nào? Vì sao có người bị bắt đưa ra y quán
sau đó đưa ra khỏi thành mà một đám người các ngươi không ai biết gì hết hả?”
Đám người bên dưới nghe Đông Phương Thiên Diệp nổi giận cũng chỉ co đầu rụt cổ, không dám hó hé một tiếng, chuyện thủ thành lơi lỏng vốn không phải là ngày một ngày hai, huống gì hôm nay Vương gia
còn đang bắt người ở bên trong thành, bọn họ làm gì còn tâm trí để mà
thủ thành nữa cơ chứ?
Nửa canh giờ trước, Lâm thiếu khanh vừa mới rời đi, Đông Phương Thiên Diệp liền lập tức đi tìm Mạc Tử Liên,
muốn nhờ nàng theo hắn cùng về kinh thành một chuyến xem bệnh cho Duệ
Nhi, không ngờ nghênh đón hắn chỉ có một căn phòng vắng cùng một chiếc
hoa tai rơi dưới đất.
Ngay sau đó hắn đã cho người tìm khắp
cửa y quán và trong thành nhưng hoàn toàn không có một dấu vết gì, cũng
không có ai trong thành nhìn thấy nàng rời khỏi cả, chuyện này chỉ có
một khả năng, đó là nàng đã bị bắt đi.
Tuy nhiên cho dù đã kết luận nàng bị bắt đi hắn cũng không thể nóng vội, bởi vì bốn bể thênh
thang, kẻ bắt nàng là ai cũng còn chưa rõ, làm sao biết được bọn chúng
đi về hướng nào mà tìm, nếu chẳng may đi nhầm hướng, không phải chỉ tổ
càng kéo ra khoảng cách của hắn và nàng sao?
Hiện giờ việc
cấp bách nhất chính là tìm được nàng, còn việc tìm hung thủ hay kẻ chủ
mưu đành phải gác lại, dù sao tính mạng của Mạc nhị ca còn chưa đảm bảo, tính mạng tiểu Duệ Nhi lại đang bị đe dọa, hắn cũng không lấy đâu ra
nhiều tinh lực để lo chuyện khác trước, vậy đành phải để cho người dưới
tiếp tục bí mật điều tra, chờ sau chuyện này lại tính tiếp.
Bỗng một thị vệ bên người Đông Phương Thiên Diệp chạy từ ngoài vào:
“Gia, hôm nay có người nhìn thấy một chiếc xe ngựa bên ngoài thành.”
Đông Phương Thiên Diệp nghe vậy liền nhướng mày: “Cho vào đi.”
Một tên thủ thành dáng vẻ nhỏ con, bị què một chân được thị vệ dắt vào:
“Gia, là hắn nói hắn lúc chiều nay hắn đã nhìn thấy.”
Đông Phương Thiên Diệp không nói gì, nhìn về phía trên thủ vệ nhỏ gầy
kia, trên gương mặt tầm thường lại là một đôi mắt rõ ràng, không sợ hãi, dường như bên trong còn ẩn chứa điều gì nữa khiến Đông Phương Thiên
Diệp hơi nhíu mày mở miệng hỏi:
“Có phải nhà ngươi đã nhìn
thấy có người ở bên ngoài thành hôm nay, bọn họ đã làm gì, rời đi vào
lúc nào sau đó đi theo hướng nào ngươi có thấy rõ không?”
Tên
binh thủ thành này tuy là lần đầu thấy Lãnh Huyết Chiến thần là hắn, vậy mà lại không hề run sợ, chỉ có giọng nói hơi lắp bắp:
“Bẩm,…
bẩm vương gia, chính là tiểu nhân. Lúc chiều nay khi tiểu nhân đi ngang
qua góc canh phía tây thành…thì vô tình nhìn thấy một chiếc xe ngựa đậu ở bên đường,…bởi vì trong thành đang có ôn dịch, cửa thành hoàn toàn bị
phong tỏa cho nên tiểu nhân cảm thấy rất kì lạ, chỉ là một khắc sau, khi tiểu nhân quay lại đã thấy chiếc xe ngựa không còn ở đó nữa.”
“Vậy ngươi có thấy chiếc xe ngựa đó đi về hướng nào hay không?”
“Bẩm vương gia…tiểu nhân không nhìn rõ lắm, hình…hình như chiếc xe đó đang đi về phía nam ạ.”
“Được rồi, ngươi lui xuống lĩnh thưởng đi.”
“Tạ…tạ ơn vương gia, tiểu nhân xin cáo lui.”
Chờ người nọ đi rồi, thị vệ bên cạnh lập tức nhìn về phía vương gia nhà mình chờ chỉ thị:
“Gia, vậy bây giờ…”
Đông Phương Thiên Diệp cũng không nói gì, chỉ giơ tay ý bảo chờ một
lát, hắn cần phải suy xét kỹ càng một chút rồi mới quyết định:
“Người của chúng ta ra ngoài thám thính từ các thành lân cận đã trở về chưa?”
“Dạ chưa, gia ngài có cần thuộc hạ đi thúc giục hay không?”
“Đi đi!”