Đông Phương Thiên
Diệp từ đầu đã sớm dự đoán được lần này sẽ không tránh khỏi một phen
giao tranh, tuy nhiên ngay trong địa điểm này cần phải chú ý một chút,
hắn thật sự không muốn làm kinh động đến nữ tử trong đó, nên ngay từ đầu Đông Phương Thiên Diệp đã sớm cho một toán kỵ binh đến chắn trước cửa
phòng, không cho bất cứ kẻ nào vô ý hay cố tình đến gần.
Đám
tinh binh của Lâm thiếu khanh nếu chỉ là đối phó với một toàn nhân sĩ
giang hồ thôi thì không hề gì, tuy nhiên nếu có thêm hắc kỵ binh gia
nhập vào, tình thế sẽ lập tức đảo ngược lại, đám người Lâm thiếu khanh
lập tức rơi vào thế hạ phong.
Tuy nhiên, bản lĩnh của hắn
cũng thật không tệ, mặc dù từ đầu đến giờ không tham gia nhưng vừa lao
vào đã có thể đánh ngang tay với Lãnh Huyết chiến thần đang trong tình
trạng mệt mỏi vì tức tốc di chuyển đường dài. Đối với một vị quan văn mà nói, thành tích này đã đủ để các võ tướng phải lóa mắt cúi đầu bái
phục, càng khiến cho người người kinh sợ....
Lâm thiếu khanh
một bên hết sức đấu với Đông Phương Thiên Diệp một bên còn phải quan sát tình hình trận chiến, thấy thủ hạ của mình chết ngày một nhiều, lòng
hắn không khỏi trầm xuống, chiêu thức trên tay càng ngoan độc, thỉnh
thoảng còn phóng ám khí vào một số tên ở gần mình, thật không may, một
trong số những người bị trúng ám khí có cả Mạc Viễn Phong...
Mạc Tử Liên từ đầu đến giờ vẫn luôn nhập tâm chăm chú thi châm chữa cho
Vương công tử, hoàn toàn không chú ý đến tình hình hỗn loạn bên ngoài
kia. Đợi cho việc chữa trị vừa hoàn thành, rút cây kim cuối cùng xuống,
Mạc Tử Liên chưa kịp thở ra đã bị tiếng hét chiến đấu ngoài kia làm giật mình, cây kim cũng xém rơi xuống đất, cũng may bị nàng nhanh tay chụp
được sau đó gấp rút dọn dẹp y cụ, mở cửa ra ngoài.
Vừa mở cửa
nàng đã bị tình trạng đẫm máu hỗn loạn bên ngoài làm cho giật mình.
Không phải nàng bị khung cảnh đẫm máu này làm cho kinh sợ mà là kẻ đứng
sau này quả thực là ngoài dự đoán của nàng, cũng may là việc chữa trị
cho vị Vương công tử kia đã hoàn thành, nếu không có lẽ hậu quả còn kinh khủng hơn trong dự kiến của nàng.
Mạc Tử Liên nàng du hành
thiên hạ gần mười kiếp, cảnh tượng kinh hoàng nào còn chưa trải qua, cái này chẳng qua chỉ có thể coi là một trận xô xát nhỏ mà thôi.
Cái làm cho nàng kinh ngạc thật sự chính là thực lực của đám người này
quá mạnh, hoàn toàn là dáng vẻ hung thần ác sát muốn tiêu diệt tận gốc
đám người các nàng, cho dù đứng sau lưng một đoàn thiết kỵ nàng vẫn có
thể nhận ra thực lực kinh người của đám người này, nếu không phải Đông
Phương Thiên Diệp đến mau, không chừng cả tòa viện này phải một phen
thấy máu, nói không chừng toàn bộ đại phu trong thành đều sẽ bị diệt
khẩu, người dân trong thành lúc đó phải làm sao?
Nhìn về bóng
dáng oai dũng anh tuấn của Đông Phương Thiên Diệp, Mạc Tử Liên khẽ cười, dường như mỗi lần nàng gặp chuyện đều có dính dáng tới hắn thì phải.
Bỗng dư quang khóe mắt nàng nhìn thấy nhị ca đang đánh bỗng dưng ngã
xuống, vết thương từ ám khí dần chuyển màu đen, chắc chắn là trúng kịch
độc, tên lính bên cạnh còn nhân cơ hội giơ đao lên định chém
xuống...Thấy vậy, nàng không khỏi hét lên: “Nhị ca, cẩn thận..."