Đông Phương Thiên Diệp cũng không tài nào ngờ được bản thân còn có thể gặp
lại nàng, nhất là lại ở một nơi rừng sâu nước đọng như thế này. Nhưng mà nhìn lại đứa trẻ đang bất tỉnh trên tay cùng với vết thương trên người
bây giờ, hắn không khỏi cười khổ, dường như số lần chật vật hiếm có
trong đời hắn đều dụng phải nàng thì phải.
Mạc Tử Liên cũng
vô cùng ngạc nhiên khi đụng phải Đông Phương Thiên Diệp khi hắn đang
thương tích đầy mình ôm theo một tiểu hài tử đang bất tỉnh đứng bên bờ
suối. Toàn thân của hắn đều là vết thương, đầu tóc cũng có chút rối
loạn, lộn xộn, hoàn toàn phá hủy hình tượng vị chiến thần sạch sẽ lãnh
khốc bình thường.
Có thể gặp được hắn trong tình cảnh khốn
đốn chật vật này không biết là may mắn hay là xui xẻo của nàng nữa, Mạc
Tử Liên có chút nghi hoặc không biết có ngày nào hắn bỗng nổi cơn lên
giết nàng diệt khẩu hay không?
Đông Phương Thiên Diệp nhìn
thấy nàng có cảm giác giống như khát nước lâu ngày gặp mưa vậy, nở một
nụ cười hiếm có, nhanh chóng ôm đứa nhỏ đi về phía nàng, bất chấp hình
tượng khát máu lạnh lùng thường ngày của mình.
Mạc Tử Liên
thấy vậy cũng không chút do dự lên bắt mạch kiểm tra cho tiểu hài tử,
nhìn dáng vẻ lo lắng của Đông Phương Thiên Diệp hiện giờ cũng với cẩm y
trên người tiểu hài tử này, nàng dĩ nhiên cũng không ngây thơ cho rằng
đây chỉ là đứa trẻ bình thường bị hắn vô tình cứu được, tám phần chính
là đứa trẻ này có liên quan với hoàng tộc.
Kiểm tra thân thể
tiểu hài tử cùng với xem qua mạch tượng của nó, nàng có chút thở phào
nhẹ nhõm, cũng may đây chỉ là bị dính thuốc mê chưa tỉnh được cùng với
bị hoảng sợ mà thôi. Nếu là trúng phải thứ kịch độc gì như của Đông
Phương Thiên Diệp lần trước, trong hoàn cảnh ngặt nghèo này nàng cũng
chỉ đành bó tay.
Lại nhìn về phía thương thế trên người Đông
Phương Thiên Diệp hiện giờ, Mạc Tử Liên trước tiên lấy trong tay áo một
cái khăn gấm thấm nước rồi đưa cho Đông Phương Thiên Diệp, ý bảo hắn lau qua vết thương cho nàng xem thử, hắn cũng không nói hai lời cầm lấy.
Nhìn miệng vết thương kinh khủng trên tay hắn, Mạc Tử Liên cũng vô cùng bội phục người này, trong mọi hoàn cảnh, hắn vẫn luôn mạnh mẽ như thế.
Nàng nhẹ nhàng rắc thuốc lên vết thương rồi lấy băng dự phòng mang theo
băng cho hắn, cũng may nàng mang theo đủ nhiều, nếu không có lẽ hôm nay
đành xé áo băng cho hắn rồi.
Hai người không ai nói một lời,
chỉ chăm chú làm việc của mình. Đông Phương Thiên Diệp đang chăm sóc cho tiểu hài tử quay lại bất ngờ thấy cảnh nàng đang cẩn trọng, nhẹ nhàng
băng bó cho hắn. Nàng cúi thấp xuống, làn mi như cánh bướm khẽ chớp, đôi mắt tĩnh lặng mà chăm chú, đôi môi theo thói quen khẽ thổi, giống như
muốn xoa dịu đau đớn cho hắn.
Nhìn thấy cảnh này, tim hắn
không hiểu sao lặng lẽ đập lệch một nhịp, bất động thanh sắc đem khăn
tay của nàng giấu vào trong lòng sau đó làm như không có việc gì, quay
lại lau mồ hôi cho tiểu hài tử một bên.