Mạc Tử Liên sau khi
biết được Mạc Viễn Phong đã xong việc liền muốn tiếp tục lên đường, nàng còn muốn đi đến nhiều nơi, tìm thêm nhiều dược thảo nữa, mấy ngày qua
dược thảo ở chỗ này cơ hồ đều bị nàng hái đem về, hiện tại cũng đã chế
được mấy lọ thuốc trị thương đặc biệt rồi.
Mạc Viễn Phong đối với việc rời đi cũng không phản đối hắn chính là loại người không thể
ngồi yên một chỗ, làm việc cho minh chủ đều là bởi vì giao tình giữa hắn và Trình Ngôn mà thôi, nhiệm vụ chính hiện tại của hắn chính là hộ tống muội muội của mình đi du ngoạn, nếu nàng đã muốn rời đi hắn dĩ nhiên
cũng vui vẻ đáp ứng.
Vì thế hai huynh muội liền nhanh chóng
thu dọn hành trang, chờ tới ngày hôm sau liền đến từ biệt Trình Ngôn rồi lên đường. Trình Ngôn thấy hai người muốn đi thì rất luyến tiếc muốn
giữ lại nhưng mà hắn cũng biết Mạc Viễn Phong là loại người không thể ở
yên một chỗ.
Mấy năm qua hắn có thể kiên trì ở đây giúp đỡ
phụ thân cũng đã là rất nể tình huynh đệ với mình rồi, không có khả năng lại tiếp tục níu kéo thêm nữa. Trình Ngôn dự định qua mấy ngày nữa cũng sẽ sắp xếp đi theo bọn họ, sẵn tiện lịch lãm một phen bèn hỏi Mạc Viễn
Phong:
“Viễn Phong hai người dự định sẽ đi đâu, mấy ngày nữa ta cũng có việc ra ngoài, không chừng còn có thể gặp lại?”
Mạc Viễn Phong bị hỏi cũng có chút lúng túng, việc này hai người họ
cũng chưa quyết định nha, bỗng nhiên bị hỏi tới cũng có chút bất ngờ,
lại nhìn sang phía muội muội thấy nàng cũng đang nhìn mình đành gãi gãi
đầu:
“Bọn ta cũng chưa chắc, nhưng có lẽ sẽ đi về hướng Phong
thành, trên đường vừa đi vừa ngắm cảnh nên cũng sẽ hơi lâu, nếu huynh đi cũng đường có lẽ cũng sẽ đuổi kịp thôi. Thời gian không còn sớm, ta
cũng nên xuất phát rồi, huynh đệ, tạm biệt, hẹn ngày tái ngộ.”
Nói xong liền đỡ muội muội lên xe ngựa. Trình Ngôn bên này cũng chắp tay:
“Hẹn ngày tái ngộ.”
Sau đó đứng ngây ra nhìn theo bóng xe ngựa đi xa kia, chờ tới khi bóng xe ngựa biến mất mới lưu luyến quay trở về.
Bên này hai huynh muội đi trên đường quả thực là cực kỳ thong thả, vì
biết trước trên đường sẽ phải qua rất nhiều vùng đồi núi nên cả hai
người đã chuẩn bị rất nhiều lương khô, thức ăn. Mạc Tử Liên thường xuyên rời xe ngựa vào núi tìm thuốc, vì thế tốc độ di chuyển của hai người
cũng không khác với đi bộ là bao.
Hôm qua lúc hai người đang
đi trên một sườn núi bất ngờ gặp phải một đoàn thương buôn đang bị sơn
tặc đánh cướp. Mạc Viễn Phong vừa nhìn thấy liền không nhịn được bay tới giúp đỡ, để lại Mạc Tử Liên một mình trong xe ngựa ở đằng xa.
Phải nói rằng Mạc Viễn Phong này ở phương diện kinh thương hay sách vở
đều cực kỳ chậm lụt, ngược lại tư chất võ học lại có thể được xem là
thiên tài, Mạc Tử Liên đời này đã gặp qua không ít cao thủ nhìn thấy
cũng không nhịn được cảm thán.
Quả nhiên chỉ một khắc sau, thế cục đã hoàn toàn rơi vào tay nhị ca nàng, toàn bộ sơn tặc đều bị hạ
gục, tuy nhiên đoàn thương buôn bởi vì đã chống cự trong thời gian rất
dài, thương vong nghiêm trọng, Mạc Viễn Phong đành tiếp tục ở bên cạnh
giúp họ, Mạc Tử Liên cũng đeo đấu lạp ra giúp đỡ băng bó vết thương một
chút liền lấy giỏ đeo lên vào rừng hái thuốc.
Không ngờ ở nơi rừng sâu nước đọng này nàng lại gặp lại một người quen mà vốn ra không
thể nào ở tại đây vào lúc này – Đông Phương Thiên Diệp.