Ban đêm.
Vị thuốc nồng đậm tràn ngập trong phòng ngủ của bảo
chủ, đêm nay đến lượt Thư Hà canh giữ.
Tuy rằng chưa chính thức gả nhập môn, nhưng Hồ Lực
luôn đối với cô như nữ nhi mà nuôi lớn, mà nàng vì muốn lấy lòng người nhà
tương lai, cầm kì thi họa của tiểu thư khêu các đều học, châm trà, thêu thùa,
nấu ăn không gì không giỏi. Đối với Hồ Lực là nói gì nghe nấy, mọi người đều
khen nàng hiền lương lại hiếu thuận.
Mà sau khi Hồ Lực sinh bệnh, nàng lại là mỗi ngày vì
hắn hầm dược, mỗi khắc đều làm tròn chức trách của nàng dâu.
Dưới sự trợ giúp của gia nhân, Thư Hà giúp Hồ Lực uống
hết thuốc, liền ra lệnh gia nhân lui xuống nghỉ ngơi, nàng có thể trong coi một
mình.
Hồ Lực uống xong dược, lại ngủ như chết, kì thực trừ
bỏ còn hơi thở, hắn không khác gì người chết.
Thư Hà khóe miệng không nhịn được nở một nụ cười nhàn
nhạt.
Từ sau khi Hồ Lực bệnh, nàng mới chính thức được sống
tự do. Không có người như âm hồn bất tán theo dõi nhất cử nhất động của nàng,
cũng không có người nghi thần nghi quỉsợ
con trai bảo bối bị nữ nhân phản bội.
Hồ Lực tựa như con chuột, âm hiểm, đa nghi, nghi kỵ.
Sau khi Hồ Đông Minh té gãy chân, ngoài mặt thì tỏ vẻ
thương nàng, nhưng thật ra không ngừng nguyền rủa nàng, làm khó dễ nàng. Nếu
không phải Hồ Đông Minh yêu nàng, Hồ Lực sớm đã chỉnh nàng đến muốn chết không
được muốn sống cũng không xong, bởi vì nàng lại dám để con trai bảo bối hắn té
ngã thành tàn phế chỉ vì thay nàng hái một đóa hoa.
Lại thở dài, Thư Hà dựa vào cửa sổ, nhìn lên phía chân
trời đầy sao, không khỏi vì vận mệnh của mình mà sầu não.
Nàng cùng Hồ Ngưỡng Chân là hai đứa trẻ vô tư, cho
rằng hai người sẽ dựa vào nhau cả đời, ai biết Hồ Ngưỡng Chân vì ân tình, vì Hồ
Đông Minh thua thiệt mà không dám nhắc đến tình cảm giữa hai người, tùy ý để
nàng hứa hôn cùng Hồ Đông Minh.
Được rồi! Nàng không rời được Huyền Ưng Bảo, vậy thì
nhận mệnh làm bảo chủ phu nhân cũng không sai! Nào biết Hồ Đông Minh đột nhiên
muốn thanh thản, không muốn làm bảo chủ.
Nàng Thư Hà thế nào số mệnh khổ như vậy? Mất đi người
yêu, lại mất đi địa vị bảo chủ phu nhân!
Rốt cuộc là ai thao túng vận mệnh của nàng?
“Phục tùng, thuận theo nam nhân, không phải là thiên
chức nữ nhân sao? Vì sao ta cố gắng làm được, lại không chiếm được kết quả
tốt?” Trên gương mặt tuyệt mĩ lộ ra một nụ cười âm ác.
Nàng đi đến bên giường, hung hăng quăng Hồ Lực năm bạt
tai. Vì muốn trút giận bao năm nàng mới lấy làm tròn đạo hiếu mà trực đêm.
“A! Thoải mái hơn.” Nàng vặn chiếc khăn mặt ướt, đắp
lên nơi nàng vừa đánh, sau đó dấu tay sẽ biến mất.
Nàng lạnh mặt hướng bệnh nhân trên giường nói: “Người
ta nói con hư tại mẹ, ngươi thì sao? Đưa con ngươi sinh ra chỉ như con chuột
biết đào hang, không có tiền đồ! Kẻ bất lực! Hắn đã đem ta cướp đến bên tay thì
nên hảo hảo mà sủng
ta, cho ta những gì tốt nhất trên đời, không phải sao? Mà cái quý giá nhất hắn
có thể cho ta là gi? Chính là địa vị bảo chủ phu nhân a! Đây là cách bồi thường
duy nhất mà hắn có thể cho ta. Nhưng chết tiệt, hắn nói không muốn làm bảo chủ,
thật vĩ đại mà nhường lại cho Ngưỡng Chân, ta đây làm sao? Những năm này ở
Huyền Ưng bảo tùy ý ngươi khó dễ thì tính là gì?”
Thư Hà mắt đỏ. “Đông Minh lần đầu tiên nói không làm
bảo chủ, ngươi đánh hắn một bạt tai, tốt lắm. Hắn lần thứ hai còn nói không làm
bảo chủ, ngươi lại đánh hắn một bạt tai, cũng tốt lắm. Nhưng là, hắn lần thứ ba
nói không làm bảo chủ ngươi lại do dự không đánh, ngươi vì sao không đánh? Bởi
vì chính mình cũng hiểu được, Đông Minh căn bản không phải là một bảo chủ có
tài! Chi nên, ngươi muốn Ngưỡng Chân phụ tá Đông Minh, muốn lấy ân tình mà khóa
cả đời hắn vì Đông Minh bán mạng, bởi vì hắn là người rất coi nặng chữ tín
nghĩa.
Đứa con bất lực kia của ngươi ngay cả danh nghĩa bảo
chủ cũng không cần, toàn tâm toàn ý muốn nhàn nhà, ta khuyên hắn không nên như
vậy, hắn lại lạnh lùng nói: ‘Dù sao đời này ngươi cũng không thiếu ăn thiếu
mặc, không cần lo lắng.’ Chẳng lẽ ta gả cho hắn chỉ vì hai chữ ăn mặc này
sao? Giá trị của nữ tử dung
mạo bình thường cũng không chỉ có hai chữ này nha!”
Nàng thống khổ đóng chặt mắt. “Ít nhất ta tin tưởng,
ngươi nhất định sẽ ngăn cản Đông Minh làm như vậy. Ta tuy rằng hận ngươi đối xử
với ta không tốt, nhưng ít nhất ngươi có thể bảo đảm địa vị của Đông Minh,
ngươi nói có buồn cười không? Người ta có thể dựa vào cư nhiên chỉ có ngươi.”
Nàng thần sắc buồn bã, lại nói vân đạm phong khinh, giống đang đàm luận chuyện
người khác.
“Sau khi Ngưỡng Chân học võ trở về, Đông Minh lại nói
hắn không muốn làm bảo chủ, sự vô năng của hắn sẽ hủy Huyền Ưng bảo một tay
ngươi sáng tạo. Ngươi trầm mặc đã lâu, cuối cùng ngươi đã nói ngươi sẽ lo lắng.
Tâm của ta lập tức trầm xuống! Ta rất hiểu ngươi, ngươi đời này chỉ quan tâm hai
thứ: Huyền Ưng bảo cùng con ngươi. Cuối cùng ngươi vẫn theo ý Đông Minh, cũng
muốn giao Huyền Ưng bảo cho Ngưỡng Chân. Nhưng ta không thể để ngươi làm như
vậy! Tuyệt đối không được! Ta hận các người, các người không ai vì ta mà suy
nghĩ, tất cả chỉ nghĩ đến bản thân mình!”
Gương mặt thê thảm của nàng lạnh dần. “Cho nên, chỉ
cần ngươi ngã bệnh, tất cả sẽ giữ nguyên như bây giờ. Ha ha ~~
ngươi nhất định không thể tưởng tượng được phải không! Ta bỏ thuốc vào thị dê
của ngươi, mỗi ngày chỉ một ít, độc dược ta cho ngươi ăn mỗi lần đều không
giống nhau, độc tính hộn tạp trong cơ thể, ngươi sẽ luôn bệnh như vậy, luôn
luôn…
“Nghĩ rằng như thế có thể duy trì hiện trạng, không
nghĩ tới Đông Minh muốn Ngưỡng Chân thành thân, cũng trong ngày này mà tuyên bố
hắn kế nhiệm bảo chủ. Ngưỡng Chân tự nhiên không dám nhận, không có ngươi chín
miệng nói truyền ngôi, hắn không có khả năng chịu nổi tai tiếng! Nhưng là, sư
đệ nhiều chuyện kia của hắn lại muốn mời một vị thần y đến. Đến lúc đó, nếu
ngươi khỏi bệnh ta cũng xong đời.”
Ngữ khí Thư Hà như băng tuyết khiến người khác thấy
lạnh lẽo. “Đêm nay ta mang đến bao độc dược cuối cùng, chỉ cần ngươi chết,
không có di ngôn để lại, Ngưỡng Chân cũng không dám ngồi lên ngôi bảo chủ, cuối
cùng Đông Minh phải tiếp nhận trọng trách này, ta danh chính ngôn thuận trở
thành bảo chủ phu nhân, đây là những gì nên thuộc về ta!”
Tay nàng mang độc hòa tan trong chén nhỏ, từng bước đế
bên cạnh Hồ Lực…
Trong tẩm phòng trầm tĩnh vang lên một tiếng --
“Dừng tay!”
Phía sau giường đột nhiên hiện ra một đạo cửa ngầm, từ
cửa đi ra một vài người.
Thư Hà ánh mắt đăm đăm. Bí
mật này ngay cả nàng cũng không biết, trong phòng bảo chủ sao có thể có mật
đạo.
Tống Trì liên tiếp lắc đầu, chậc chậc thở
dài: “Đại sư huynh, chiêu ‘Dẫn xà xuất động’ của ta không sai đi!? Có người
trúng độc, liền nhất định có người hạ độc, người xuống độc biết thần y sắp tới,
đương nhiên sẽ ra tay trước trừ hậu họa.”
Hồ Ngưỡng Chân cùng Hồ Đông Minh một mặt đau lòng
trừng mắt Thư Hà, nếu không có chính tai nghe thấy, tận mắt nhìn thấy, thực
không thể tin nữ nhân xinh đẹp nhu nhược như chim nhỏ nép vào người này lại làm
ra chuyên đại nghịch bất đạo như vậy.
Thư Hà vẻ mặt lãnh cảm, không nói một lời cầm độc dược
trong tay uống một hơi, ngã xuống đất.
Hồ Ngưỡng Chân mặt trắng bệch, lập tức tiến lên nâng
nàng, “Hà Nhi, Hà Nhi...... Ngươi vì sao...... Vì sao......”
Thư Hà thở gấp nói: “Ta hận ngươi...... Hận ngươi
không dám dũng cảm yêu ta...... Hận ngươi rõ ràng yêu ta cũng không dám phản
kháng bọn họ...... Hận ngươi không dám mang ta xa chạy cao bay...... Để lại ta
một mình ở nơi này...... Tâm của ta...... Tâm của ta a -... Chậm rãi bị lăng
trì......” Nàng kích động ói ra một búng máu.
“Hà Nhi! Hà Nhi!” Hồ Ngưỡng Chân lo lắng rống to: “Cứu
cứu nàng -- cầu ngài cứu cứu nàng
--” Hắn ánh mắt năn nỉ nhìn một người trung niên kiêu căng đang đứng xem ở một
bên, “Thần y -- van cầu ngài --”
“Ta ghét nhất bị người ta bảo ta thần y.” Trung niên
kiêu căng thờ ơ.
Tống Trì không đành lòng thống khổ nhìn sư huynh như
thế, ra tiếng hỗ trợ, “Quái thủ độc quân, ngươi lại không cứu người, ta bẩm báo
cha ta!”
“Thật sự là đời trước ta nợ hai cha con ngươi!”
Quái thủ độc quân mất hứng rủa thầm, vẫn là tiến lên
cứu người quan trọng hơn. Chỉ vì thảo dược “Thất Tinh ngân châm” chỉ có thể
sinh trưởng trong thác nước ở Đại Hồ Đảo, hại hắn bị Tống thị phụ tử uy hiếp
đến nay. Nhưng là không còn cách nào khác, nương tử thân ái của hắn mang bệnh
hiểm nghèo, cần ‘Thất tinh ngân châm’ để chế thuốc a!
“Mượn rượu giải sầu, thực không giống ngươi.” Tống Trì
đoạt bình rượu trong tay Hồ Ngưỡng Chân, nhíu mày nói:“Mọi người đều được cứu
sống, làm sao lại đem chính mình biến thành sâu rượu?”
“Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu.” Hồ Ngưỡng Chân
một phen lại đem rượu cầm trở về, ngửa đầu uống.
“Ta cũng không muốn biết.” Tống Trì hừ lạnh, xoay đầu
đi, ngồi ở một bên bắt chéo chân.
Yêu liền yêu, không yêu sẽ không yêu, không biết hắn
vì sao lại giãy dụa như
thế? Thực không dứt khoát.
Thẩm Bái Kim thân là nữ tử, có vẻ cẩn thận, trấn an
đại sư huynh, “Đại sư huynh là lo lắng tình cảnh Thư Hà cô nương!? Nàng cho dù
may mắn thoát chết, cũng không thể ở lại đây, một khi bảo chủ khôi phục khỏe
mạnh, nói không chừng sẽ trả thù nàng.”
Hồ Ngưỡng Chân chưởng nắm chặt thành quyền, “Ta muốn
mang Thư Hà đi! Mang theo nàng xa chạy cao bay! Rời xa Huyền Ưng Bảo. Sư đệ, sư
muội, trong lòng ta thật khổ sở, ta rằng làm như vậy, đối mọi người đều tốt,
kết quả ngược lại thương tổn mọi người, nhất là Thư Hà......” Hắn xóa đi nước
mắt. “Nếu ta mang nàng rời khỏi nơi này sớm một chút, nàng cũng không trở thành
thế này. Nàng vốn là một cô nương ôn nhu lương thiện, hồn nhiên ngây thơ…Vì
sao? Vì cái gì từ một cô gái tốt trở thành như vậy? Vì sao đem Thư Hà của ta
tổn thương thành thế này?”
Tống Trì ở một bên lạnh lạnh nói:
“Ngươi cuối cùng thông suốt, biết phải bảo hộ nữ nhân ngươi yêu thế nào rồi
sao?”
Thẩm Bái Kim liếc mắt một cái muốn hắn câm miệng,
ngược lại đối mặt Hồ Ngưỡng Chân nói, “Vấn đề là, Hồ thiếu bảo chủ sẽ đáp ứng
sao?”
“Ta đáp ứng.” Hồ Đông Minh từng bước một, chậm rãi đi
đến.
“Đại ca.” Vừa thấy Hồ Đông Minh, Hồ Ngưỡng Chân theo
thoái quen thoái nhượng.
“Ngươi đừng vô dụng hơn nữa, Ngưỡng Chân.” Hồ Đông
Minh hiền hoà vỗ vỗ bả vai
huynh đệ nói: “Thư Hà năm nay đã hai mươi tư, vì sao ta luôn kéo dài hôn sự?
Bởi vì trong lòng nàng thủy chung có ngươi, ta không muốn lợi dụng lúc người ta
gặp khó khăn, tạo thành bi kịch. Lần này ta ép ngươi đón vị hôn thê đến, cũng
là hy vọng
mọi người đối mặt thực tế, đem sự tình này kết thúc. Chính là ta vạn vạn không nghĩ
tới, Thư Hà trong lòng cất dấu nhiều thống khổ như vậy......”
“Đại ca, ta thực xin lỗi ngươi.”
“Nên xin lỗi là ta, giả như không phải vì ta, ngươi
cùng Thư Hà sớm song túc song phi, con cháu thành đàn.” May mắn, mất bò mới lo
làm chuồng, thời gian chưa trễ.
“Ngưỡng Chân, cầu xin ngươi, ngươi nhất định phải làm
cho Thư Hà trở về từ Thư Had thiên chân vô tà như trước kia, ta tin tưởng ngươi
nhất định làm được.”
“Đại ca, cám ơn ngươi.” Hồ Ngưỡng Chân cảm kích không
biết nên nói cái gì cho phải.
“Đêm nay, ngươi liền mang Thư Hà đi thôi! Lúc cha ta
còn sống, ngàn vạn đừng trở về, ta biết cha nhất định sẽ......” Trả thù! Hồ
Đông Minh thở dài rồi đi.
Thẩm Bái Kim vui vẻ nói: “Thật tốt quá, đại sư huynh,
Hồ thiếu bảo chủ thật sự là người hiểu lẽ, ngươi mau dẫn Thư Hà cô nương đi
thôi!”
Hồ Ngưỡng Chân thấy nàng cười vui sướng, chần chờ nói:
“Sư muội, ngươi không trách ta?”
“Đương nhiên sẽ không!” Nàng cười đến thực ngọt.
Nghe nàng như thế trả lời, Hồ Ngưỡng Chân thả lỏng,
đối với tương lai của chính mình vô cùng hi vọng.
“Ta phải đi ngay nói cho Hà Nhi......”
“Chờ một chút, đại sư huynh.” Thẩm Bái Kim nội tâm mê
hoặc, không ngại học hỏi kẻ dưới: “Vị hôn thê của ngươi là ai vậy? Ta không
thấy?”
Tống Trì một miệng phun trà, ho không thôi.
Hồ Ngưỡng Chân cười đến hào hứng. “Sư đệ, vấn đề này
liền phiền toái ngươi tới thay thế ta trả lời.” Rốt cục cũng trả đũa hắn một
lần! Hắn ha ha cười
lớn rời đi.
Như vậy thần bí a!?
“A Trì, vị hôn thê của đại sư huynh rốt cuộc là
ai?”
“A Trì, A Trì......”
Cuộc đời thật đau đời, Tống Trì chạy nhanh còn Thẩm
Bái Kim thì đuổi theo.
Tựa như sau khi hôn mê liền đánh mất trí nhớ. Hôm nay
vừa ngủ dậy, trí nhớ lại đột nhiên khôi phục.
Nguyên lai, nàng chính là vị hôn thê Hồ Ngưỡng Chân!
Thẩm Bái Kim nằm ở trên giường nhà nghỉ, đột nhiên mở
to hai mắt. Trí nhớ như đèn kéo quân thoáng qua trước mắt, một đoạn một đoạn
lại trở về trong đầu, không bao lâu sau nàng liền nhớ tất cả.
“Kim Kim......” Tống Trì một thân trần trụi theo bản
năng cuộn mình, sợ nàng chạy trốn nên ôm lấy thắt lưng nàng tiếp tục ngủ.
Nàng chấn động, thế này mới phát giác chính cũng đang
trần trụi.
“Kẻ lừa đảo! Đồ siêu lừa đảo!” Nàng thì thào mắng,
“Cái gì đã bái đường thành thân? Cư nhiên thừa dịp ta mất đi trí nhớ tạo thành
sự thật, ti bỉ! Không biết xấu hổ!”
Khó trách nàng truy vấn vị hôn thê đại sư huynh là ai
hắn lại ấp a ấp úng, ba hoa chích chòe,
nhưng lại không nói ra tên nữ nhân kia. Hắn lại lừa nàng đại sư huynh mang theo
Thư Hà về Đại Hồ Đảo, chỉ cần cùng họ trở về sẽ gặp được nữ nhân kia.
Nguyên lai nữ nhân kia là nàng thôi!
Nàng cư nhiên còn chúc phúc vị hôn phu của mình cùng
nữ nhân khác trăm năm hảo hợp, trên đời này có chuyện vớ vẩn vậy sao? Nàng là
nữ nhân ngốc a! Là ai hại nàng thành đồ ngốc?
Nàng quay đầu trừng mắt tên đáng giận đang ngủ bên
cạnh, hắn là tên đầu sỏ nha!
Dựa theo tính nàng, nàng sẽ một cước đá hắn xuống
giường, hung hăng đánh hắn một chút, thuận tiện ân đoạn nghĩa tuyệt, nhưng
là...... Nàng đã bị hắn ăn sạch sẽ, không chừng trong bụng còn có đứa nhỏ của
hắn......
Hắn vì có được nàng, thật sự là dùng mọi thủ đoạn a!
Đây là vận mệnh an bài sao? Trốn tránh nhiều năm như
vậy, cuối cùng cũng trở thành thê tử của hắn!
Nữ đường chủ bản năng thức tỉnh rồi, lý trí đã trở
lại.
Không hiểu, nàng nghĩ nếu nàng không đánh mất trí nhớ,
nhất định vẫn cùng Tống Trì giằng co, đại sư huynh cũng không có khả năng buông
nàng, mang theo Thư Hà đi, như vậy kết quả sẽ thành thế nào?
Tống Trì lớn mật làm việc, hồ nháo làm bậy, vô tình
lại tạo ra may mắn cho người khác bao gồm cả hắn.
Thẩm Bái Kim cũng không thừa nhận nàng cũng có chiếm
tiện nghi của Tống Trì, ai bảo hắn chiếm tiện nghi của nàng!
Tuy rằng nàng chưa từng quên ngọt ngào khi hai thân
hình chặt chẽ quấn quýt lấy nhau, cảm giác được yêu thương của hắn. Nhưng là
lừa gạt thì vẫn là lừa gạt, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn chính là điều
không thể tha thứ.
Tống Trì không sợ trời không sợ đất, sợ nhất cái gì?
Nàng không nhịn được muốn thoải mái cười to.
“Ngươi mộng đẹp a! Thế nào cười vui vẻ như vậy?” Tống
Trì rốt cục bị đánh thức, nói chuyện thân thiết với nàng, cũng không phát hiện
ra người bên gối đã khôi phục trí nhớ.
Nàng thế nhưng không chán ghét cái miệng của hắn, được
rồi! Nàng thừa nhận, nàng thích hương vị trên người hắn, thích hắn ở trên
giường đối với nàng yêu thương, ấn kí hắn để lại trên người nàng, trong lòng
nàng là không thể lau đi.
Tốt lắm, hắn yêu nàng, nàng cũng thương hắn, nhưng
nàng còn không muốn cho hắn biết. Tiểu hài tử hư phải chịu giáo huấn!
Nàng giương mắt, đáy mắt tràn ngập sung sướng, “A Trì,
ta lại nghĩ đến có người có thể trợ giúp ta khôi phục trí nhớ nha!”
Tống Trì ngẩn ra, êm đẹp sao lại nhắc tới việc này?
“Thế nào? Chúng ta không phải về Đại Hồ Đảo? Có đại sư huynh hỗ trợ vậy là đủ
rồi.”
“A Trì, ngươi là thật hồ đồ hay là giả hồ đồ?”
Nàng rũ mắt xuống, đứng dậy mặc quần áo.
“Ta mới bị ngươi làm hồ đồ.” Nương tử thân ái không
cùng hắn nói chuyện, hắn đành phải nhận mệnh mà rời giường mặc quần áo.
Nàng đổ một ly nước trà nhuận nhuận hầu,
không quên thuận tiện cho hắn một ly, làm tròn trách nhiệm của thê tử.
“Kim Kim, chúng ta phải về Đại Hồ Đảo......”
“Không quay về.” Nàng yếu ớt phủ định. “Ta nói rồi, ta
hiện tại không thích hợp gặp sư phụ.”
“Có đại sư huynh cùng nhau trở về, không trở ngại.”
Hắn cố gắng thuyết phục nàng.
“A Trì quả nhiên vẫn là tâm tính thiếu niên,
không hiểu chuyện.”
“Ai nói?” Lời của nàng chọc giận hắn, “Ta có điểm nào
làm không thỏa đáng?”
“Đại sư huynh cùng Thư Hà cô nương tuy rằng đã được
bên nhau, nhưng hai người bị ngăn cản nhiều năm như vậy, tâm tình Thư Hà lại
chịu đủ tra tấn vặn vẹo. Hiện tại họ cần thời gian bên nhau, không muốn những
người khác quấy nhiễu, dùng thời gian để chữa lành vết thương.” Thẩm Bái Kim rõ
ràng chính xác nói: “Ta hiện nay như vậy không muốn làm phiền đại sư huynh.”
“Đại Hồ Đảo lớn như vậy, không muốn gặp thì sẽ không
gặp được nha.” Lấy cớ.
“A Trì, chúng ta tối nay trở về không được sao?”
“Cũng được, đã đi ra, sao không du ngoạn đủ rồi về?”
Tống Trì hai tay vòng trước ngực, vừa nói đến du ngoạn hắn còn có hứng thú.
“Ngươi đã nghĩ đến muốn đi đâu sao?”
“Thiên Long Bang.”
Ba chữ này, giống như ba tiếng sấm làm Tống Trì chấn
động.
“A Trì, cám ơn ngươi nói cho ta, cha ta từng là
đường chủ Thiên Long Bang, mà ta cũng vậy, ở Thiên Long Bang sinh ra lớn lên,
nhất định có rất nhiều người nhận ra ta, bọn họ có thể nói ta chuyện hồi nhỏ. A
Trì, ta thực sự rất nhớ phụ mẫu ta,hy vọng ai
đó có thể nói cho ta hình dáng bọn họ như thế nào......”
Tống Trì thực hận chính mình mồm rộng, sao không giúp
nàng cải biến thân thế một chút?
“A Trì......”
Không phản ứng.
“A Trì!” Lại kêu một lần.
“A! Cái gì?” Cuối cùng là hoàn hồn.
“Ta có thể đi đi!?
Chúng ta cùng đi được không?” Nàng tha thiết xem xét hắn.
Miệng cùng ánh mắt năn nỉ của nàng là độc dược trí
mạng của hắn.
Một hồi đến Thiên Long Bang tổng đàn, Thẩm Bái Kim lập
tức khôi phục chức vụ đường chủ “Hình pháp đường”.
“Oa! Ngươi gạt ta!” Tống Trì oa oa kêu to.
“Ta lừa ngươi cái gì?” Thẩm Bái Kim ánh mắt nguy hiểm
nheo lại.
“Ngươi khôi phục trí nhớ?” Tống Trì toàn thân máu đông
lại. “Khi nào? Đúng rồi, ngươi đột nhiên đổi ý không trở về Đại Hồ Đảo......”
“Không sai. Ngươi có thể tưởng tượng vừa ngủ dậy, phát
hiện bản thân trần truồng cùng sư đệ ngủ với nhau, đó là cảm giác gì?” Nàng
từng bước một tới gần, đã đến giờ tính toán sổ sách.
“Đợi chút! Đợi chút!” Hắn từng bước một lui về phía
sau.“Kim Kim, hãy nghe ta nói, ta nhẫn nại đã lâu, đến khi lấy được thư từ hôn
của đại sư huynh mới dám cùng ngươi lên giường thân thiết…”
“Ngươi còn dám nói --”
Thẩm Bái Kim thét chói tai đuổi theo hắn khắp phòng mà
đánh, hắn chạy nàng đuổi, nhưng cứ như vậy đến khi nào? Tống Trì lập tức quay
người quặc trụ tay nàng đè xuống đất.
“Kim Kim, ta thừa nhận ta lừa gạt ngươi là ta không đúng,
nhưng ta thật sự quá yêu ngươi, cho nên mới nghĩ ra hạ sách này, nhưng chúng ta
quả thật là bái đường a!” Tống Trì dựa vào điểm này, hợp lí hóa việc viên
phòng.
“Ngươi cút ngay! Để cho ta đứng lên.”
“Kim Kim, không cần cùng ta cáu kỉnh đi! Người ta nói
vợ chồng đầu giường đánh cuối giường hoà thuận, ngươi ngàn vạn lần đừng tức
giận hại thân mình, ta sẽ đau lòng.”
“Ba hoa!” Nàng theo kẽ răng phát ra một câu.
“Nhận mệnh đi! Chúng ta là vợ chồng thực sự.” Tống Trì
bỗng nhiên cúi đầu, môi hắn gắt gao khóa trụ môi nàng, cố ý hôn để nàng mềm đi.
Hai người không có khe hở nào có thể cho người ngoài
xông vào.
Nhưng là, có người phá đám a.
“Ân hừ!” Quách Thanh Thanh nghênh
ngang tiêu sái tiến vào.
Hai thân ảnh như keo sơn lập tức tách ra.
“Bang chủ phu nhân.” Thẩm Bái Kim vừa thấy nàng đến,
liền biết trò hay muốn bắt đầu.
Tống Trì cùng Quách Thanh Thanh bát tự
không hợp. “Kim Kim, ngươi không cần kêu nàng là bang chủ phu nhân, nữ tử xuất
giá tòng phu, ngươi cùng ta hồi Đại Hồ Đảo định cư cũng tốt, hoặc du sơn ngoạn
thủy cũng được, tóm lại, không cần lại phải ở đây mà xem sắc mặt người khác,
nhận sai sử.”
“A Trì, ta vẫn là đường chủ ‘Hình pháp đường’,
ta thích nơi này, ta muốn ở lại bản bang cống hiến.” Thẩm Bái Kim nhàn nhạt
nói: “Ta giống cha ta, không thích hợp với cuộc sống nhàn nhã.”
“Như vậy sao được? Ngươi là nương tử của ta nha! Ta
cũng không muốn ở lại đây.”
“A Trì......”
“Kim Kim, ta hỏi ngươi một câu, ngươi yêu ta sao?”
“Ta yêu ngươi.” Nàng chưa từng xác định tâm ý của mình
như vậy.
“Yêu ta liền theo ta đi!” Hắn thực bá đạo nói.
“Như vậy, A Trì, ngươi yêu ta sao?”
“Ta đương nhiên yêu ngươi!”
“Yêu ta, mời ngươi vì ta lưu lại.” Nàng năn nỉ nói.
“Không được, ta không thích cuộc sống bang phái......”
“Vậy mời ngươi tự tiện, không tiễn!” Quách Thanh Thanhnói,
“Thẩm đường chủ là không được đi.”
“Dựa vào cái gì?” Hắn bất mãn rống to.
“Chỉ bằng này.” Quách Thanh Thanh từ
trong ống tay áo đưa ra một tấm giấy đến trước mặt Tống Trì.
“Giấy bán mình?” Tống Trì đông cứng biểu cảm, đờ đẫn
nhìn về phía Kim Kim. “Ngươi cư nhiên ký
giấy hai mươi năm bán mình, đem chính mình bán cho Thiên Long Bang?”
“Không sai.” Thẩm Bái Kim có chút dở khóc dở cười. Khi
đó là vì sợ Tống Trì dây dưa, cuối cùng làm ra chiêu này, hắn không muốn ở lại
Thiên Long Bang, liền không thể cùng nàng thành thân.
Vạn vạn không
nghĩ tới, bây giờ sau khi kết hôn lại không có quyền lựa chọn.
Hai người kinh ngạc không nói gì, lâu đến làm Thẩm Bái
Kim có chút hoảng hốt.
“Ngươi vì sao muốn ký cái loại giấy tờ này?” Cuối
cùng, Tống Trì đánh vỡ trầm mặc.
“Ta thích nơi này, cũng thuộc về nơi này.”
“Ngươi vì sao không hỏi ý ta đã ký?” Hắn đè nén lửa
giận, trừng mắt nhìn nàng.
“Khi đó, ngươi còn không phải là tướng công của ta.”
Nàng cũng chưa nói sai a! Khi đó nàng một lòng thầm nghĩ thoát khỏi hắn.
Hắn yêu nàng nha! Lí do này vẫn không đủ?
Yêu một người nhiều năm như vậy, đạt được kết quả này?
Lửa giận đốt lý trí, Tống Trì giành trước một bước rít
gào nói: “Ngươi có biết ta yêu ngươi, ngươi luôn luôn đều
biết! Cho nên ngươi không biết sợ, cũng không lo lắng cảm thụ của ta. Ta có thể
vì ngươi giống chó điên đuổi theo ngươi chung quanh, không ngừng làm ra niềm
vui cho ngươi, nhưng là ngươi đâu? Ngươi từng vì ta làm cái gì? Nếu ta có thể
không yêu ngươi thì tốt biết bao? Thứ này mục đích muốn ép ta đi đúng hay
không? Hảo! Ta thành toàn ngươi --” Tống Trì đột nhiên bỏ nàng ra, giống một u
hồn biến mất khỏi Thiên Long Bang.
Ra đi lần này, đã nửa năm không có tin tức.
Ba tháng trước, Quách Thanh Thanh đem
giấy bán mình trả lại cho nàng, nói nàng có thể xé nó đi mà đi tìm chân ái.
Lại qua ba tháng, Thẩm Bái Kim mặt ngoài bình tĩnh:
Trong lòng làm sao không đau khổ?
Tống Trì nói không sai, nàng không biết sợ, theo thói
quen nhận tình yêu của hắn mà không hồi báo. Cũng bởi vậy, nàng không dám đi
tìm hắn, sợ chính mình vô tình lại khiến hắn bị thương, không bằng thả hắn tự
do, không cần lại bị nàng ràng buộc.
Tuyết rơi, là trận tuyết lớn nhất năm nay.
Đột nhiên song cửa sổ mở ra, một thân ảnh tiến vào.
Là Tống Trì.
“Ngươi đều không có tới tìm ta! Ngươi đều không có tới
tìm ta! Ngươi thật nhẫn tâm!” Hắn lên án.
Nước mắt nhanh chóng bao phủ đôi mắt Thẩm Bái Kim, “Ta
nghĩ đến ngươi không cần ta, buông tha tình yêu với ta.”
Nàng nói nhẹ, nhưng nửa năm qua đều ưu thương tưởng
nhớ.
“Đồ ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!” Tống Trì đem nàng ôm
trong lòng, hảo chặt hảo chặt, trái tim rốt cuộc cũng kiên định an tâm. “Nếu ta
có thể không yêu ngươi thì tốt rồi, nhưng là, không có biện pháp, không có biện
pháp, không có biện pháp......”
“Ta biết, ta cũng vậy.” Nàng bĩu môi đỏ mọng nói.
“Nhưng là ta nói cho ngươi nha! Ta ở lại chỗ này cùng
ngươi hai mươi năm, hai mươi năm sau, đổi lại ngươi đi theo ta, ta đi hướng
đông ngươi cũng đi hướng đông, ta đi tây ngươi cũng đi tây, ta nghỉ ngơi ở đâu
ngươi cũng nghỉ ngơi ở đó......”
“Hảo, ta đáp ứng ngươi, đáp ứng ngươi, phu quân của
ta.”
Đôi mát nàng nhu tình như nước, thâm tình chăm chú
nhìn hắn.
Đa tạ hắn đã âm hồn không tan mà quấn quýt lấy nàng,
yêu nàng, làm nàng hiểu được nàng đối với tình yêu cũng có khát khao.
Đa tạ trời xanh ban cho nàng một người chân thành yêu
nàng, nguyện ý trở thành nam nhân của nàng.
Cuối cùng nam nhân ôm lấy nữ nhân.
Căn phòng một mảnh xuân tình ấm áp!