Tại sao có thể như vậy đâu?
Rõ ràng kế hoạch rất cẩn thận nha! Như thế nào lại
thành thế này?
Chu phu nhân không khỏi có chút hụt hơi, không cam
lòng nói: “Dựa theo kế hoạch, hẳn là A Kim cùng Chu Thiếu Cương nằm ở trên
giường, chờ đến sáng A Kim không đến ta sẽ mang người đến “lãnh cung” hỏi thăm,
ngoài ý muốn bắt gian tại giường! Cứ như vậy A Kim không còn mặt mũi ở lại Chu
gia, mà Chu Thiếu Cương dã tâm bừng bừng sẽ thân
bại danh liệt, lão gia sẽ không bảo vệ hắn nữa, hắn sẽ không còn cơ hội ngồi
trên đầu Chu Duẫn Can
nữa! Như thế này Nhị nương mất hết mặt mũi, không có lập trường giúp Lâm MiểuMiểu làm
thiếu phu nhân. Cuối cùng Chu Duẫn Can chỉ
có thể lấy Doãn Đường Tâm!
Không sai, chiêu số đủ ác liệt, nếu kế hoạch đạt được,
xác thực có thể một lần giải quyết vô số vấn đề.
“Không nghĩ tới nửa đường lại mọc ra Trình Giảo Kim.”
Doãn Tâm Đường không khỏi tâm phiếm ảm đạm, oán hận nói.
“Tống Trì như thế nào đến ‘Lãnh cung’ cùng A Kim bị
bắt gian ở giường?” Chu phu nhân cùng Doãn Tâm Đường ảo não.
“Hắn vốn với A Kim có ý tứ, có thể hay không hắn đánh
tráo Chu Thiếu Cương, chính mình muốn cùng A Kim tạo thành sự thật? Hừ! Nghèo
tiểu tử xứng nghèo cô nương, rất thích hợp.” Doãn Tâm Đường lạnh lùng cười.
“Vấn đề không ở đây, mà là Tống Trì có hay không nhìn thấu
chúng ta.” Chu phu nhân giận tái mặt, lợi hại chỉ
thẳng trọng tâm.
“Hắn hiện thời bản thân khó bảo toàn, hơn nữa, nghe
nói hắn bị bắt lúc hôn mê.”
“Nếu không phải Tống Trì, vậy ai đem người đánh tráo?”
Chu phu nhân càng nghĩ càng đáng sợ, tựa hồ có địch nhân tránh ở chỗ tối cười
trộm chờ thời cơ vạch trần nàng.
“Nghĩa mẫu, có thể là Nhị nương không......”
“Sẽ không, sẽ không, ta luôn luôn đề
phòng nàng, nàng không có khả năng biết kế hoạch của ta, bất quá --” Chu phu
nhân nheo lại mắt, hơi dương bạc môi, âm lãnh nói: “Đêm qua có một hồi hỗn
loạn, vội vàng bắt kẻ trộm, nguyên bản tưởng ông trời giúp chúng ta, để người
khác bắt gian A Kim cùng Chu Thiếu Cương, không phải là càng đẹp sao? Nhị nương
sẽ không thể nghi ngờ ta. Ai biết, trời sáng ta mới biết có hoạch có sai lệch,
ai! Ông trời, tới bây giờ ông sẽ không thiên vị Trần Vũ Nhàn, nhưng sao lại thế
này? Sự tình phát triển thế này lại thuận tiện cho Nhị nương, A Kim bị bỏ,
Lâm Miểu Miểu có thể
quấn quýt Chu Duẫn Can mà
đòi cưới nàng…”
“Nghĩa mẫu --” Doãn Tâm Đường kêu thảm, “Ta đây làm
sao bây giờ? Ngươi đã nói muốn cho ta làm thiếu phu nhân.”
“Hài tử ngốc, ta sao để ngươi chịu thiệt được?” Chu
phu nhân đem nàng ôm tiến trong lòng, thanh âm ép tới cực thấp, lại mười phần
nghiêm ngặt, “Ngươi mới là chỗ dựa chân chính của ta! Ta ở Chu gia làm đủ việc,
nén giận hai mươi năm, vì chính là một ngày này, đem ngươi gả cho Duẫn Can, mẹ
con chúng ta đoàn viên.”
“Kia hiện tại làm sao bây giờ?” Doãn Tâm Đường nhếchmôi
đỏ mọng hỏi.
“Sự tình phát triển biến thành có lợi cho Nhị nương,
ngay cả ngươi đều nghĩ Nhị nương bày trò người khác sẽ không ghi ngờ sao? Cho
dù không có người hoài nghi, chúng ta cũng có thể ám chỉ một chút. Cục diện
càng hỗn loạn, Nhị nương càng không dám xuất đầu, ngược lại đối chúng ta càng
có lợi.”
“Muốn làm như thế nào?”
“Chu phu nhân ta lên sân khấu, cứu vớt A Kim cùng Tống
Trì không lên quan.” Chu phu nhân ngữ khí nhàn nhạt, tươi cười lạnh lạnh.
“Bọn họ bị bắt gian ở giường không phải quần áo chỉnh tề, hôn mê bất tỉnh sao? Bởi
vậy có thể thấy được, trong đó có bất thường, bọn họ có thể là bị hãm hại, mục
đích là muốn phá hoại A Kim gả cho Chu Duẫn Can,
bởi vì nàng trở ngại ai đó, chỉ cần không có A Kim Duẫn Can có
thể lấy người hắn yêu…” Lời đồn đãi liền như vậy truyền đi ra ngoài, kế này
không thành sẽ sinh ra kế khác.
Nhưng Chu phu nhân thủy chung không thể an tâm, rốt
cuộc là ai đem Chu Thiếu Cương đánh tráo thành Tống Trì?
Kia nữ nhân là cố ý! Tuyệt đối là cố ý!
A Kim nằm mơ cũng không nghĩ đến, nàng sẽ bị buộc cùng
Tống Trì bái đường thành thân, còn không thể nói không cần!
Trải qua một hồi thẩm tra, Chu phu nhân cao quý lại
nhân từ thở dài một tiếng, dường như vì kết cục của A Kim mà than thở, bờ môi
chân thành nói. “Cuối cùng lão gia anh minh cơ trí, Duẫn Can cũng
có thể tỉnh táo lại suy xét, biết A Kim cùng Tống thiếu gia là bị người tính
kế, không đưa bọn họ đến quan, thứ nhất có thể bảo vệ thanh danh Chu gia, thứ
hai cũng sẽ không oan uổng vô tội. Hiện thời, mặc dù còn chưa có điều tra rõ
chân tướng, nhưng có một việc không thể không tính đến.” A Kim vụng trộm đảo
cặp mắt trắng dã. Tống Trì giống như lão tăng nhập bàn, sống chết tại trời.
“Việc gì?” Chu lão gia nhất định tin phục phu nhân.
“Việc xấu trong nhà không thể để lan ra ngoài a! Lão
gia.” Chu phu nhân sâu kín nói: “A Kim cùng Tống thiếu gia trong lúc đó phát
sinh chuyện như vậy, cho dù chưa kịp loạn, bản thân cũng mê mê trầm trầm,
nhưng dù sao...... Gièm pha đã tạo thành, vì danh dự của A Kim, chỉ có đem nàng
gả cho Tống thiếu gia, vì bọn họ cử hành hôn lễ, đem những lời dèmpha
đổi thành chúc phúc. Lão gia, ngươi nói được?”
Không tốt! Không tốt! Mới không tốt! A Kim ở trong
lòng điên cuồng hét lên. Tống Trì đột nhiên trừng lớn tròng mắt.
“Hảo, hảo. Chỉ cần không tổn hại danh dự Chu gia, việc
này phu nhân toàn quyền an bài.” Chu lão gia vội vàng muốn thoát khỏi nàng dâu
không quyền không tiền này.
Việc này liền định như vậy đi, không có người dị nghị,
cảm thấy A Kim cùng Tống Trì được lợi, tự nhiên cũng không có người hỏi ý kiến
bọn họ. Phát sinh loại sự tình này, trừ bỏ thành thân còn có phương pháp nào
giải quyết.
Từ đầu tới đuôi, A Kim đều không quyền lên tiếng, tất
cả đều do bọn họ an bài.
A Kim trong lòng đã đem bọn họ băm thành trăm đoạn
ngàn đoạn.
Đơn giản như vậy liền cưới đến A Kim! Ai ai ai,
điều này làm cho hắn ngược cảm thấy không chân thật!
Hôn lễ qua loa nghi thức bái đường đơn giản, “Lãnh
cung” Tạm thời thành tân phòng.
“Không tính, không tính! Hôn lễ này không tính!” Giọng
nữ oán hận gầm nhẹ.
“Lãnh cung” lãnh lẽo như trước, trừ bỏ mấy chữ hỷ màu
hồng lớn dán trên cửa, trên giường còn có thêm chăn bông, chỉ có một đôi nến
hồng tỏa nhiệt,
căn phòng sáng thêm một chút nhờ ánh trăng chiếu vào.
A Kim thở phì phì cởi giá
y, hốc mắt phát ra hơi nóng.“Ngươi có nghe thấy không? Hôn lễ này không tính!”
“Ta cũng thực ủy khuất a!” Tống Trì trên miệng ai ai kêu,
trong lòng lại cảm thấy thú vị. “Ta con trai độc nhất Tống gia, Đại Hồ Đảo
thiếu đảo chủ, hôn lễ qua loa như vậy thực làm nhục môn phong!”
“Vậy sao ngươi ngoan ngoãn thành thân vậy?” A Kim càng
phát hỏa.
“Ngươi vì sao không kháng nghị?” Hắn buồn cười hỏi
lại. “Ngươi ngươi ngươi...... Tức chết ta
tiểu nàng dâu A Kim có thể kháng nghị sao? Ta không thể làm lộ a! Nhưng ngươi
thì khác, ngươi có thể phản kháng, thậm chí có thể đào hôn, dù sao bọn họ lại
không đuổi kịp ngươi.” Càng nói càng tức.
“Nói đùa! Đại trượng phu dám làm dám chịu, ta nếu đào
hôn, ngày sau còn muốn làm người sao? Đừng quên, Tống Trì là tên thực của ta.
Huống hồ, ta cũng không nhẫn tâm để ngươi ở lại một mình để mọi người chế
giễu.” Hắn làm bộ dáng như có thể cho nàng dựa vào.
“Tốt lắm, ngươi nhớ kỹ, thành thân với ngươi là Hoàng
Kim, không phải ta......”
Khuôn mặt tuấn tú của Tống Trì hạ xuống, nàng nhanh
như vậy cùng hắn phủi sạch quan hệ sao?
“Ai nha! Náo nhiệt, náo nhiệt, thực náo nhiệt!” Ngoài
cửa bỗng dưng vang lên tiếng người, tiếng nói kiều thúy, nhoáng lên một cái,
người đã nhanh nhau vào, là một thiếu phụ trang điểm xinh đẹp.
“Bang chủ phu nhân!” A Kim cúi đầu chào.
“Chúc mừng các ngươi thành thân a! Bất quá, hôn lễ này
cũng thật kỳ quái, không khách khứa không nháo động phòng, quạnh quẽ làm người
ta đau lòng. Hoàn hảo, hoàn hảo, các ngươi cãi nhau tăng thêm mấy phần náo
nhiệt, này coi như là xung hỉ thôi! Ngươi nói đúng không? Thiết ca?” Thiếu phụ
Quách Thanh Thanh đuôi
mắt nheo lại, lại có một người đi đến.
“Không cần hồ nháo, loại hôn lễ này có ý nghĩa gì?”
Tiếng nói trong sáng, như gió thổi may bay. Hắn đúng là “Thiên Long Bang” đương
nhiệm bang chủ Vương Chi Thiết.
“Bang chủ cũng tới rồi.” A Kim có chút ngoài ý muốn.
“Ta có thể không tới sao? Ta nếu không đến, đường chủ
hình pháp đường của Thiên Long ban đã bị nương tử ta bán.” Vương Chi Thiết
trong giọng nói có chút sủng nịch.
“Ta nào có? Ta đang giúp ngươi chiêu binh mãi mã nha!”
Quách Thanh Thanh xem xét
trượng phu mỉm cười trong mâu quang ẩn nấp một tia giảo hoạt, lại phốc xích
cười nói: “Ngươi đem Chu Thiếu Cương mời đi rồi sao?” Nhờ Bái Kim họa tranh rất
giống thật làm cho họ vừa thấy đã nhận ra nhận vật này.
“Ân!”
Quách Thanh Thanh mới mặc
kệ! Sự tình một khi bị nàng đụng phải, nàng không hành hiệp trượng nghĩa là
không thể.
Nàng đối với các thiếu nữ cơ khổ đặc biệt mềm lòng,
cứu người không từ, ngay cả Thiết ca cũng không thể kêu nàng bứt ra ngược lại
còn bị nàng dụ dỗ.
“Mới vừa rồi gặp Chu Thiếu Cương mang theo hai bầu
rượu muốn tới chỗ các ngươi chúc mừng, hoàn hảo Thiết ca ‘Dương đông kích tây’
đem hắn mời đi, bằng không nội dung các ngươi cãi nhau không phải hắn nghe được
sao?”
Tống Trì càng muốn chống đối nàng. “Ta tự tin nhĩ lực
không kém, có người tới gần sẽ không thể không biết.”
“Chúng ta đến đây ngươi cũng không biết thôi.” Quách
Thanh Thanh quay
đầu đi chỗ khác, kéo tay Bái Kim, “Ngươi yên tâm đi, Thiết ca đã nói hôn lễ này
không tính thì sẽ không tính. Nếu tiểu tử này lại có ý định bám người, bang chủ
phu nhân sẽ giúp ngươi, hôm nay bái đường thành thân là Hoàng Kim mà không phải
đường chủ Hình pháp đường – Thẩm Bái Kim.”
“Ta biết, tin tưởng Tống Trì cũng hiểu được.” A Kim --
Thẩm Bái Kim mỉm cười. Bang chủ phu nhân thật đúng là ngoan tâm, luôn cố ý muốn
chọc Tống Trì hờn dỗi.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ cầm canh, yên tĩnh
bên trong đột nhiên có chút biến hóa kì lạ.
Nếu nói trong cảm nhận của Tống Trì ai là nữ nhân ác
liệt nhất, Tống Trì sẽ không do dự mà bỏ phiếu chi Quách ThanhThanh.
Võ công bình thường, trong người có bản năng gây
chuyện, dung mạo thì bình thường, nhưng lại gả cho một lão công thường đẳng,
được trượng phu độc sủng, có Thiên Long bang làm chỗ dựa, có cái gì là nàng
không dám làm?
Nàng thích xen vào việc của người khác -- chính nàng
nói là hành hiệp trượng nghĩa -- tốt lắm, nhưng là, làm sao kéo KimKim của hắn
Kim Kim?
Hắn yêu Thẩm Bái Kim, chín tuổi theo nàng đến Đại Hồ
Đảo bái sư đằng đẵng hai mươi năm. Hắn nghĩ biện pháp khiến cho nàng không trở
về Thiên Long bang nữa, nhưng nàng lại quyết chí thề trung thành với Thiên Long
bang, còn tiếp nhận vị trí đường chủ này.
Hắn chỉ nguyện mang nàng hồi Đại Hồ Đảo thành thân,
nhưng nàng lại nói cho hắn, Thiên Long Bang chính là nhà nàng.
Hảo, Tống Trì quyết định, Thẩm Bái Kim thích ở đâu,
nơi đó là nhà của hắn.
Ai biết, một cái tin sét đánh ngang tai, Thẩm Bái Kim
cư nhiên đưa hắn đá ra Thiên Long Bang, hại hắn bị Quách ThanhThanh giễu
cợt đến nay. Hắn ghê tởm Quách Thanh Thanh,
mà Quách Thanh Thanh cư
nhiên là người lãnh đạo trực tiếp của Thẩm Bái Kim, chỉ cần Thẩm Bái Kim một
ngày không ly khai Thiên Long Bang, hắn nhất định phải chịu đựng Quách Thanh Thanh một
ngày.
Mà Quách Thanh Thanh quá rõ
ràng nhược điểm của hắn, làm hắn căm giận bất bình, hắn quá để ý Thẩm Bái Kim,
để ý đến nỗi cả tâm đều đau.
Giống lúc này đây, Quách Thanh Thanh không
lương tâm bỏ con cùng lão công lại, tuyên bố nàng đã buồn chán cả năm, một phát
liền nhảy lên ngựa chạy ra ngoài, cái này gọi là hiền thê lương mẫu sao? Tam
tòng tứ đức nàng hiểu hay không? Vương Chi Thiết không có hưu thê quả thực
không tính là nam nhân!
Vương Chi Thiết đương nhiên là nam nhân, nhưng tuyệt
sẽ không hưu thê!
Hắn đợi ba ngày, dự tính lão bà không tự động trở về,
hắn liền xuất mã đi tróc nã trốn thê, mà thủ hạ Thiên Long Bang so với hắn càng
gấp sợ hắn lại như trước kia đuổi theo thê tử mà bỏ mặc bọn họ. Vì thế, một bên
nước mắt khóc bang chủ “Ái thê như mạng” mà không yêu bọn họ, một bên vội vàng
phát ra tin tức lùng bắt bang chủ về gấp!
Khi tiếng vó ngựa truyền đến tổng đàn, mọi người chỉ
kém đốt pháo ăn mừng, bởi vì bang chủ đã thu thập xong hành lí, phu nhân trở về
rồi a.
Mọi người phát hiện Quách Thanh Thanh không
trở về một mình mà mang theo một cô gái trọng thương lại trúng độc, không ai
dám nói nhiều một câu, ngay cả bang chủ cũng không có.
Quách Thanh Thanh nhân
duyên trùng hợp cứu trở về Hoàng Kim cô nương gần chết, hôn thê tương lai của
ChuDuẫn Can thiếu gia Chu gia
trang. Một cô nương tay trói gà không chặt, cá tính yếu đuối, có lí do gì bị
đuổi giết? Một thiếu nữ tan cửa nát nhà, có gì đáng giá?
Thanh Thanh chỉ nhớ
rõ hung thủ ở đả thương người nói một câu, “Tất cả chỉ do ngươi vọng tưởng đến
Chu gia trang thành thân…” Sau đó, nàng kịp thời ngăn trở kiếm cuối cùng của
hung thủ, thuận tiện đem hung thủ đưa đi gặp Diêm La vương.
Mọi vấn đề mấu chốt đều chỉ đến Chu gia trang.
Giá trị còn lại của Hoàng Kim chính là chuyện đính hôn
của nàng cùng Chu Duẫn Can.
Hiển nhiên có người không vừa ý nàng thực hiện hôn ước, nói trắng ra một chút,
chính là Hoàng Kim cản đường đi của người khác!
Thanh Thanh muốn
đến Chu gia trang lý luận nhưng bị phu quân ngăn cản.
“Không có chứng cứ rõ ràng, người ta ngược lại có thể
lên án ngươi vu cáo.”
“Tốt lắm, ta trà trộn vào Chu gia trang điều tra rõ
chân tướng.” Bang chủ phu nhân nảy ra ý nghĩ.
“Lấy thân phận gì?” Bang chủ ung dung hỏi.
“Hoàng Kim cô nương a! Có người không muốn nàng gả cho
Chu Duẫn Can,
nhìn thấy Hoàng Kim đáng lẽ phải chết lại đột nhiên xuất hiện nhất định sẽ lộ
ra dấu vết, đến lúc đó….”
“Đợi chút!” Bang chủ đại nhân nhẫn nại nói “Ngươi muốn
giả mạo Hoàng Kim? Ngươi có thể nén giận, nhẫn nhục chịu làm nàng dâu nhỏ sao?”
Không phải hắn xem thường phu nhân của mình, nhưng tính tình này của nàng rất
nhanh sẽ bị phát hiện.
“Không được sao?” Thần khí bang chủ phu nhân đột nhiên
lộ ra biểu cảm đáng thương hề hề.
“Ngươi có thể đem biểu cảm này duy trì trong một khắc
ta liền cho ngươi đi.”
Bất quá đếm tới tiếng thứ mười bang chủ phu nhân liền
lòi bản chất.
Cuối cùng kết luận là, đại phu nhân muốn A Kim xuất
chinh!
Thẩm Bái Kim cha nàng Thẩm Công Bằng giống nhau, trời
sinh chính là “Hình pháp đường” Đường chủ! Con ngươi trong sáng sau thẳm như
đêm tối, khuôn mặt tú lệ không mang nhiều biểu cảm, khí chất trầm định như đá,
tiếng nói như nước, có thể làm cho kẻ bắt cóc kinh hồn táng đảm, so với Diêm
Vương mặt cha nàng càng bí hiểm hơn.
Nàng một chút cũng không giống Hoàng Kim, nhưng nàng
có thể giả mạo Hoàng Kim, bởi vì nàng có thể đem cùng một biểu cảm duy trì thật
lâu, bình tĩnh tự giữ thiên tính khiến nàng không dễ bị lộ.
Càng trọng yếu hơn một chút, Chu gia không có ai biết
mặt Hoàng Kim.
Hoàng gia suy sụp, tổng quản thồn đồng cùng di nương
mang tài sản bỏ trốn. Hoàng lão gia khí tuyệt
bỏ mình, Hoàng phu nhân mang theo Hoàng Kim về nhà mẹ để dựa vào anh trai chị
dâu. Chu gia chưa lúc nào muốn giúp đỡ các nàng, càng không có ý định rước
Hoàng Kim vào cửa đoàn viên, chờ lớn lên có thể viên phòng. Ở nhà cậu Hoàng Kim
phải sống xem sắc mặt mọi người làm nàng trở thành một cô nương nhát gan. Mẫu
thân trước khi chết đưa ra vật đính ước, kêu nàng đến Chu gia thành thân, cũng
nhờ người đưa một bức thư đến Chu gia nhắc nhở hôn ước, sau đó liền chết.
Chỉ có người của Chu gia mới biết Hoàng Kim sắp tới
cửa, cho nên chủ mưu phía sau chỉ có thể là người Chu gia. Vì thế Thẩm Bái Kim
trà trộn vào Chu gia trang.
Mà Tống Trì bị Thẩm Bái Kim một cước đá ra Thiên Long
Bang, thật mặt dày mà lấy tinh thần bất khuất một lần nữa bước vào Thiên Long
bang, lúc này mới biết được Kim Kimcủa hắn bị ban chủ phu
nhân bán đứng, mạo danh đi làm vị hôn thê của người khác. Như vậy sao được? Kim Kim là lão
bà mà hắn định từ lúc nhỏ nha!
Tuy rằng hắn tuổi rất nhỏ, nhưng tính lại rất ổn định,
một khi nhận định một nữ nhân sẽ không thay đổi, cho dù nàng có vị hôn phu, hắn
cũng muốn đem nàng đoạt lấy!
Cho nên, hắn cũng trà trộn vào Chu gia trang. Bởi vì
Tứ nương của Chu lão gia tiền nhiệm họ Tống, hắn liền mạo danh cháu trai cầu
Chu gia giúp đỡ.
Ha ha ~~ Điều
thứ nhất trong nguyên tắc truy thê của Tống Trì: Tuân thủ nghiêm ngặt nguyên kí
kẹo mè xửng (ý là bám dính).
Ngày này, thời tiết trong sáng hợp lòng người.
Ánh mặt trời buổi trưa mang mặt đất đẫm thành màu vàng
óng ánh.
Hậu hoa viên Chu gia trang to như vậy đã sớm tưng
bừng, liễu lục trúc thanh, oanh yến đề xướng, thật náo nhiệt.
Một đám thanh niên nam nữ ngồi ở đình hoa viên, uống
rượu hoặc phẩm trà, vui chơi giải trí, thuận tiện cười một chút.
A Kim cùng Tống Trì sau khi thành thân, nguyên bản
nàng vốn là cái đinh trong mắt nhóm tỷ muội,
nay đám tỷ muội
lại cùng nàng thân cận, bởi vì nàng không còn là sự uy hiếp của họ.
“Tuy rằng không thể trở thành thê tử của đại ca
có chút đáng tiếc, bất quá, Tống thiếu gia hẳn là được đền bù mong muốn đi!”
Doãn Tâm Đường thanh lệ khả nhân khuôn mặt ý cười trong suốt.
“Nhờ phúc! Nhờ phúc!” Tống Trì cười đến cảm thấy mỹmãn,
vuốt mặt kiều thê cho nàng một cái hôn má.
Nhóm khuê nữ đều đổ rút một hơi. Trước mặt mọi người
thân thiết nha!
A Kim cũng là, bất quá chỉ có Tống Trì nghe được.
Ha ha ha! Tuy
rằng động phòng không giống động phòng, bất quá, Tống Trì vẫn là hết sức có khả
năng lợi dụng ưu việt của việc “thành thân”, ở trước mặt mọi người cùng A Kim
phải có nhiều thân thiết, còn có nhiều thân thiết, mà nàng tuyệt đối không dám
trở mặt, ha ha, ngươi xem, nàng vẫn
là bộ dáng nàng dâu nhỏ a!
Thẩm Bái Kim buông đầu xuống, có vẻ như thẹn thùng,
khẽ cắn môi dưới vô tội, kì thực đang cố nén cảm xúc muốn chửi ầm lên.
“Ta sự thuận theo của ngươi.” Một câu như có như không
thổi qua A Kim bên tai.
“Ngươi muốn chết!” Nàng chung quy không nhịn được lấy
công phu “truyền âm nhập mật” cảnh cáo hắn phải có đúng mực.
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!”
Tống Trì ngâm nga nói, không sợ chết lại hôn vào gò má nàng mồng một cái. Nếu
không phải sợ A Kim thực sự nhảy dựng lên bóp chết hắn, hắn muốn nhất hôn là
cặp môi thơm của nàng.
A Kim hiện tại như một con sư tử ngủ trưa, bề ngoài
thoạt nhìn giống con mèo nhỏ, nhưng tùy thời có thể ăn thịt người. Nhất là Tống
Trì, ngươi chờ coi!
Các cô nương che miệng cười khúc khích.
Chu Thiếu Cương trở nên cười to. “Ngươi tên viết Tống
Trì, nhưng tay chân không chậm nha, nhanh như vậy liền cùng A Kim...... Không,
nên gọi đệ muội, như keo như sơn.”
Tống Trì hắc hắc cười
nói: “Ta ái mộ Kim Kim cũng
không phải một ngày hai ngày, hữu duyên kết làm vợ chồng, tự nhiên muốn ân ân ái ái, oán
nữ các người không nên hâm mộ.”
Lâm Miểu Miểu sẵng giọng:
“Thiếu bậy bạ! Đem chúng ta so với oán nữ, thật khó nghe.” Tống Trì tựa tiếu phi
tiếu liếc nàng cùng Doãn Tâm Đường. “Ta chưa nói sai a! Trừ bỏ Chu gia tiểu
thư, các ngươi tề tụ ở Chu gia trang không phải vì tranh khối thịt béo Chu Duẫn Can?”
Lời này rất trắng trợn, không ai dám cam chịu
Chúng nữ tử giận dữ. A Kim không nhịn được trừng hắn
liếc mắt một cái.“ Ngươi không nói lời nào cũng không ai nghĩ ngươi câm điếc.”
“Là, là, là. Lão bà nói nhất, ta tuyệt không nói nhị.”
Tống Trì nhìn chằm chằm mắt
nàng cùng nhau giằng co.
A Kim lại buông xuống tầm mắt, người khác xem ra là tân
nương tử e lệ, kỳ thực là trốn tránh.
Chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ lộ ra vẻ mặt cường hãn như
vậy.
“Khụ! Khụ!” Chu Thiếu Cương ho nhẹ hai tiếng. “Muốn
thân thiết trở về phòng thân thiết đi, đừng dọa hỏng các cô nương ở đây.”
“Không còn cách nào khác a! Bởi vì yêu nàng lâu lắm,
một khi được đền bù mong muốn, liền không nhịn được muốn đem tình yêu tràn ngập
biểu lộ ra.” Tống Trì khéo léo vo vo cằm A
Kim, nói tất cả đều là lời tâm huyết.“ Lấy được Kim Kim,
còn mong ước gì hơn! Không uổng công ta mới gặp nàng, đã đem nàng khảm trong
lòng.”
A Kim cơ hồ nín thở: Tâm như nổi trống. “Xảo ngôn lệnh
sắc!” Nàng tuyệt không thể động tâm. “Doãn cô nương cùng với Lâm cô nương liền
so với ta mĩ hơn.”
“Tình nhân trong mắt ra Tây Thi, tâm của ta không dung
được nữ nhân khác.”“Tốt lắm, tốt lắm.” Chu Thiếu Cương không chịu nổi nói: “Nam
tử hán đại trượng phu chí ở bốn phương, cho dù đau thê như mạng cũng không cần
nói ra miệng, người ta sẽ cười ngươi không có tiền đồ.”
“Ta cao hứng là tốt rồi, quản người khác nói như thế
nào.” Tống Trì nói.
Chu Duẫn Can
biểu cảm có chút không được thoải mái, giống như bị đoạt đi vật phẩm rất quý
trọng. Vốn hắn cũng không để ý A Kim, thậm chí cảm thấy cưới nàng làm vợ thật
sự là ủy khuất chính mình, cho nên, Chu phu nhân tác chủ đem A Kim tái giá với
Tống Trì, hắn lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhưng là hiện tại, nàng cư
nhiên thành một bảo bối của nam nhân khác! Nếu Tống Trì cũng không yêu A Kim,
hắn còn có thể tâm bình khí hòa tùy tiện nói vài câu với bọn họ.
Các tiểu thư vốn nhìn A Kim hâm mộ, nàng sao tốt số
như vậy, gả được cho một lang quân tuấn tú như ý a!
A Kim hiểu được Tống Trì đang thừa cơ hội ăn đậu hủ,
nếu là trước kia hắn đã bị nàng đá xe ba ngàn dặm mà khóc lóc nức nở đi. Thật
khó chịu nha! Nàng phải đóng vai này bao lâu? Bang chủ cùng phu nhân chưa tra
ra được gì sao?
Sâu trong đôi mắt sáng, có cái nhìn bất đắc dĩ. Không
phải không biết hắn luôn dùng nhu tình ý mặt nhìn nàng, ngẫu nhiên nàng cũng
cảm động, rất muốn như vậy mà tiến vào lòng hắn, chính là…
Không được, mảnh tình này của hắn nàng chỉ có thể để
trong lòng, mặc kệ hiện tại hay tương lai, Tống Trì vĩnh viễn là sư đệ của
nàng!
Suy nghĩ trong lòng bất thình lình nhảy lên, làm nàng
sợ tới mức nhíu mày, hay là nàng đối với Tống Trì không hoàn toàn vô tình?
Trong vườn phong cảnh như trước kiều diễm, ý xuân
không cùng lượn lờ xung quanh đôi tân phu phụ.
Thời gian, dường như dừng lại giờ khắc đẹp đẽ này.
Nhưng là, màn này “diễn” sớm hay muộn cũng kết thúc.
Tây Viên tự là ngôi chùa lớn nhất Tô Châu, tượng phật
nghiêm trang, đặc biệt năm trăm vị La Hán nhìn như thật, còn có một pho tượng
quan âm điêu khắc bằng gỗ. Chu phu nhân dẫn đoàn thiếu nữ cùng đôi vợ chồng tân
hôn đến Tây Viên tự tham quan.
Tống Trì không khỏi phân trần lôi kéo A Kim đi đến đình
giữa hồ.
“Ngươi đã ba ngày không để ý tới ta.” Trên trán dần
hiện lên vài sọc đen, “Trước kia người tức giận thế nào khôngkhông liên
tục không chịu nói chuyện với ta ba ngày.”
“Ngươi xác định?” Nàng buồn bã nói: “Chúng ta không
phải mỗi ngày đều thực ‘Ân ái’?” Là nên đối hắn lãnh lạnh lùng, miễn cho hắn
“Nhập diễn” Quá sâu. “Đó là diễn trò cho người khác xem! Chỉ cần đến ‘Lãnh
cung’, ngươi liền đối với ta hờ hững.”
“Sư đệ a! Ngươi không biết là diễn trò rất mệt sao?
Cho nên đến ‘Lãnh cung’, ta cần hoàn toàn an tĩnh, không muốn diễn nữa, nếu
không ta không thể rút ra khỏi cái vai diễn này a.”
“Làm trò! Ngươi từ nhỏ liền thích bắt người xấu, thích
nhìn lão gia gia nấu
rượu hoặc làm nữ bao công mặt đen, lấy ta làm tội phạm tội ác tày trời mà xử
trí, dạy dỗ ta thiếu sống thiếu chết!” Tổng Trì nhìn nàng xem thường một cái.
“Ngươi không rút ra được vai diễn nàng dâu nhỏ sao? Lừa quỷ, người trời sinh đã
không có bộ dạng đó được!”
Làm ơn, nàng cũng có thời điểm yếu đuối sao?
“Đừng dùng ánh mắt ‘tiểu nàng dâu’ nhìn chằm chằm ta, ta
có thói quen nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của ngươi.”
“Ngươi thực sự muốn ép ta bóp chết ngươi sao?” Xem hắn
đem nàng hình dung thành nữ bạo quân, dường như từ nhỏ đã chịu sự ác độc của
nàng mà lớn lên. “Lộ ra rồi sao?” Hắn cười một chút ái muôi. “Thế này mới đúng!
Ở trước mặt ta ngươi cứ việc biểu lộ ra vẻ mặt chân thật của ngươi, không cần
cố kỵ. Thế nào, có phải thấy rất hạnh phúc hay không?”
Những lời hung hăng này tiến thẳng vào tim A Kim,
trong phút chốc nàng có cảm giác bị nhìn thấu vô cùng khốn quẫn.
Thế này mới đúng! Ở trước mặt ta cứ việc biểu hiện vẻ
mặt chân thật của ngươi, không cần cố kỵ…tựa hồ như chính mình luôn đem tính
tình thực sự của bản thân, hay lúc cảm xúc tồi tệ nhất mà bày ra lõa lồ
trước mặt hắn, không sợ hắn biết tất cả nhược điểm khuyết điểm, mà ngay những
điều này, đại sư huynh cũng không biết a!
Mà đại sư huynh, mới là đối tượng mà phụ thân lúc còn
sống đã đính hôn cho nàng, mới là vị hôn phu thật sự của nàng!
Nghĩ đến điều này, đôi mi thanh tú không khỏi khinh
nhăn mày, nội tâm giống như bị một khối đá ép tới hít thở không thông.
“Như thế nào? Ngươi có thể đem tâm sự trong lòng nói
với ta thôi!” Tống Trì hướng nàng nói. “Vì sao ba ngày liên tục không để ý đến
ta? Ngươi mau giải thích rõ ràng.”
Dám nói nàng là nữ bạo quân, hắn không phải là ác bá
tiểu tử sao? Là tình cảm của hắn quá mức mãnh liệt khiến nàng không thể không
đề phòng.
“Nói mau! Nói mau! Không cho ta một cái lý do, ta sẽ
hôn ngươi nha!”
“Ân......” A Kim nhăn mày nghiêm túc cân nhắc.
“Mấy ngày nay ta không ngừng nghĩ phải giải thích với đại sư huynh như thế nào
về việc ta với ngươi thành thân, hy vọng
hắn có thể tha thứ.”
Kỳ thực trước đây, nàng căn bản không nghĩ tới. “Vì
sao cần hắn tha thứ?”
“Hắn là phu quân tương lai của ta a!” Nàng vĩnh viễn
chỉ nhận thức sự thật.
Tống Trì biểu cảm phát lạnh, đáy mắt bắn ra kim
quangsẵng giọng. “Kim Kim, ngươi
phạm quy.” Hắn lạnh lẽo nói, làm cho không khí xung quanh nhất thời đông cứng
lại.
Nếu không chính mắt thấy, ai có thể tin được đây là
khí thế phát ra từ một thiếu niên mười tám tuổi?
Lặng im như lốc xoáy, cuốn nuốt nam cùng nữ, hơi thở
trầm trọng là không khí trong đình thêm kì lạ. Hắn liếc nàng, kiên quyết không
tha, nàng tránh hắn, cố ý không nói.
A Kim -- Thẩm Bái Kim đáy lòng biết rõ ràng đây là một
hồi chiến tranh của nàng cùng hắn, mà hắn lại là một kẻ cố chấp.
“Năm năm nay ta đã nói quá một nghìn lần, ta mới là
nam nhân kết hôn cùng ngươi, tuyệt đối không phải là đại sư huynh. Trừ khi ta
chết!” Thiếu niên tuấn mĩ trên gương mặt nổi lên một chút tàn nhẫn. “Ngươi hi
vọng ta chết thật sao, sẽ không ngăn cản ngươi kết hôn với đại sư huynh, đúng
không?”,
Sự sợ hãi dần dần trở về
trong trí óc.“Ngươi muốn làm cái gì?”
“Thành toàn ngươi.” Con ngươi thâm thúy càng lúc càng
lạnh như băng. “Ngươi có biết chỉ cần là yêu cầu của ngươi, ta đều đem hết khả
năng thành toàn, thỏa mãn ngươi.”
“Tống Trì, ngươi không thể…” Nàng cả kinh nghiêm nghị
nói.
“Vì sao không thể?” Hắn tùy hứng dữ dằn nói: “Ngươi
chán ghét ta, ta làm cho mình biến mắt chẳng phải là xong hết mọi chuyện ?”
“A Trì --”
Mỗi một câu của hắn đập vào lòng nàng nặng như đá, làm
nàng nhớ lại thời điểm năm năm trước ở
Đại Hồ Đảo, khi cha nàng cùng sư phụ song phương tác hợp hôn nhân cho nàng và
đại sư huynh, hơn nữa lại thành một sự kiện náo nhiệt, ngườingười đều đến
uống rượu chúc mừng, duy chỉ không thấy Tống Trì…
Bảo bối của sư phụ không thấy, hơn nữa ba ngày liên
tiếp không thấy bóng dáng, về sau khi biết hắn rời đảo, sư phụ bắt đầu bất an…
Tống Trì từng ghé vào lỗ tai hắn giận dữ hét: “Ta
không cho! Ta không cho! Kim Kim là của
ta! Ta cùng ngài đề cập qua một trăm lần ta sau khi lớn lên muốn kết hôn với
nàng, ngài vì sao nghĩ ta đang đùa? Ta mới là con thân sinh của ngài, ngài làm
sao có thể giúp đại sư huynh tác chủ mà không giúp ta tác chủ......”
Lúc ấy, thiếu niên lệ rơi thét lên, bỏ chạy như dã thú
bị thương.
Tình yêu của thiếu niên mười ba tuổi, người người đều
nghĩ hắn mất mẫu thân từ nhỏ nên đem tình cảm gắn trên người sưtỷ, rất nhanh
tình cảm này sẽ mau phai nhạt.
Thẳng đến một tháng sau, Tống Trì được tìm thấy, người
toàn thân bị thương, nửa sống nửa chết, mới biết hắn lẻ loi một mình đấu với
“Âm Sơn ngũ sói”-năm đại ma đầu giang hồ, nói rằng muốn trừ hại cho dân.
Việc này rõ ràng là đi chịu chết!
Chưa học nghệ lại không có kinh nghiệm đối địch, cư
nhiên một mình đi đấu với hai mươi mấy tên ma đầu của “Âm sơn ngũ sói, không
phải chịu chết thì là gì? Bất quá, bởi vì hắn một lòng muốn chết, phút cuối
phát ra một kình lực ác liệt, đối thủ không phòng bị mà bị giết chết, hắn mới
có khả năng lưu lại mạng nhỏ.
Tống Trì tàn nhẫn cỡ nào! Chính là với bản thân mình
tàn nhẫn tuyệt đối.
Từ nay, không ai dám lớn tiếng nhắc về hôn sự của đại
sư huynh cùng Kim Kim, chỉ lẳng lặng chờ
năm tháng trôi qua, có thể đem chấp niệm của thiếu niên này loại bỏ mà yêu
thương cô nương khác.
Không như mong muốn, Tống Trì vẫn như cũ muốn kết hôn
với Kim Kim.
Thật đau đầu!