Chính Là Tiểu Bạch Kiểm

Chương 85: Giang hồ lại chấn động lần nữa




Chương 85: Giang hồ lại chấn động lần nữa
Beta: Utano_Yuuki
Lễ Giáng Sinh sắp tới.
Nhan Mộ Sương trước đó đã cấm Diệp Hiểu Tư mua quà tặng, ngay cả thẻ ngân hàng cũng tịch thu.
Khi Khang Quả Duy chạy tới cười nhạo Diệp Hiểu Tư sớm như vậy đã giao quyền tài chính cho lão bà, Trần Úc cũng tịch thu luôn thẻ ngân hàng của nàng, thảm hại hơn chính là, Nhan Mộ Sương còn để lại Diệp Hiểu Tư một tờ một trăm đồng nhân dân tệ, mà Trần Úc, chỉ để lại cho Khang Quả Duy mười đồng.
Khang Quả Duy rơi lệ.
Diệp Hiểu Tư thì không thích đi dạo phố mua quần áo, mấy mỹ phẩm gì đó căn bản cũng không cần, nhưng mà nàng thì không giống nha, nàng thích mua sắm nhất a a a, mười đồng, bảo nàng phải sống như thế nào đây.
Đêm Giáng Sinh, hai người này hiển nhiên là thân ai nấy lo.
Khang Quả Duy lại rủ Diệp Hiểu Tư chạy tới ký túc xá 403, tuy rằng có chút buồn rầu, nhưng mà vẫn đi với Diệp Hiểu Tư.
Đêm Giáng Sinh gì đó, đối với hai đôi tình nhân này không có ảnh hưởng một chút nào.
Thật ra thì coi như là lễ tình nhân, thì chỉ sợ là cũng không có ảnh hưởng gì.
Đối với các nàng mà nói, chỉ cần có thể ở bên nhau, mỗi ngày chính là lễ tình nhân, mỗi ngày đều rất hạnh phúc.
Khi Nhan Mộ Sương mở cửa thì nhìn thấy Diệp Hiểu Tư lại giả vờ tội nghiệp ôm quần áo để tắm đứng ở trước cửa, không nhịn được liền bật cười.
"Đứa ngốc, em lại mang quần áo lên làm gì vậy, rõ ràng mấy lần trước quần áo giặt xong em cũng để vào trong tủ quần áo của chị mà." Cầm quần áo trong tay cô, để cho cô đi vào ký túc xá, Nhan Mộ Sương liền để quần áo Diệp Hiểu Tư vào chung ngăn tủ với nàng, vừa cười vừa nói.
Diệp Hiểu Tư chu chu miệng, ôm nàng từ phía sau, "Lần nào đi Khang Quả Duy cũng ném quần áo ra cho em hết ~"
Hừ, làm cho cô giống như là bị đuổi ra ngoài vậy.
Mặc dù quả thật là mình bị đuổi ra ngoài...
"Ha ha, đừng có bĩu môi nữa, em không thích tới chỗ chị à?" Bóp bóp gò má bởi vì tức giận mà hơi phồng ra, Nhan Mộ Sương kéo cô ngồi trước máy tính của Trần Úc, sau đó cúi người xuống mở máy tính lên.
"Ế?" Diệp Hiểu Tư khó hiểu nhìn nàng, "Nương tử, sao chị lại mở máy tính của học tỷ Úc vậy?"
Từ khi Trần Úc với Khang Quả Duy chính thức ở bên nhau và sau đó là một chuỗi ngày ngọt ngào, Trần Úc cũng cấm Diệp Hiểu Tư gọi nàng là học tỷ Trần Úc, bởi vì nghe nó rất xa cách.
Không nói gì, mà chỉ đi tới mở máy tính của mình lên, chờ sau khi mở network lên, lúc này mới đi qua nói, "Đứa ngốc, chẳng lẽ em không thấy trên máy tính Úc Úc có icon gì sao?"
Hử?
Nghi hoặc chuyển tầm mắt lên màn hình máy tính, tiếp đó thì nhìn thấy một ký hiệu rất quen thuộc —— một thanh kiếm cắm trên một tảng đá.
"Nương tử..." Diệp Hiểu Tư quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương, trong lòng cũng mơ hồ đoán được nàng đang muốn làm gì.
Mỉm cười, đăng nhập tài khoản, Nhan Mộ Sương cũng không nhìn Diệp Hiểu Tư nữa, nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình.
Lộ ra một nụ cười, Diệp Hiểu Tư cũng xoay người lại, tay cầm chuột bấm vào đăng nhập tài khoản, vào trò chơi.
Đã nửa năm trời không có chơi game này, mọi thứ có vẻ cũng rất quen thuộc nhưng lại xa lạ như vậy.
Bấm vào kỹ năng phu thê muốn trực tiếp đi tới bên người Sương Nguyệt Dạ, nhưng lại phát hiện ô kỹ năng phu thê lại trống không.
"Ơ?" Nghi hoặc phát ra âm thanh, đang muốn hỏi Nhan Mộ Sương chuyện gì đã xảy ra, thì lại nhận được một tin nhắn.
Sương Nguyệt Dạ: Tới đô thành.
Ngoan ngoãn tự động bấm tự động dẫn đường, Diệp Hiểu Tư thừa dịp bạch y thư sinh đang chạy thì quay đầu ngẩn người nhìn Nhan Mộ Sương.
Dường như cảm giác được ánh mắt đang nhìn nàng, khóe miệng Nhan Mộ Sương hơi nhếch lên, nhưng thủy chung vẫn không có quay đầu đối mặt với cô, mà chỉ nghiêm túc nhìn màn hình.
Khi tới đô thành, lại dẫn đường tới bên cạnh bích y nữ hiệp, cho đến khi Diệp Hiểu Tư nhìn thấy thân ảnh màu xanh biếc kia thì mới phát hiện được một vấn đề.
Tại sao lại ở miếu Nguyệt Lão.
Miếu Nguyệt Lão vẫn náo nhiệt như lúc trước, Diệp Hiểu Tư nhìn bạch y thư sinh càng lúc càng tới gần bích y nữ hiệp, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng khi đó hai người kết hôn, theo bản năng để bạch y thư sinh dừng bước chân vội vã lại, xuyên thấu qua đám người nhộn nhịp, nhìn Sương Nguyệt Dạ.
Cứ như vậy một lát sau, cho đến khi kênh giang hồ có người bùng nổ một tin, người bát quát trong giang hồ lúc này mới ý thức được một ít chuyện sắp phát sinh.
【 Giang hồ 】 Đó là đồ lót Superman: Trời ạ, tui ở miếu Nguyệt Lão nhìn thấy Chính là tiểu bạch kiểm với Sương Nguyệt Dạ.
【 Giang hồ 】 Thủy tinh tím: Đu? Đúng không vậy? Mấy ngày hôm trước ta còn thấy Sương Nguyệt Dạ đang làm nhiệm vụ, nhưng mà lại không có Chính là tiểu bạch kiểm ở bên cạnh.
【 Giang hồ 】 Ly trà: Sương Nguyệt Dạ? Chính là người đứng top năm bảng xếp hạng gần đây bỗng nhiên nhảy lên top một sao?
【 Giang hồ 】 Tiểu ong mật: Lầu trên, ông là lính mới à, trước kia Sương Nguyệt Dạ chính là đệ nhất, nhưng mà đã lâu rồi không có chơi, mà trong tháng này bỗng nhiên lại điên cuồng thăng cấp.
【 Giang hồ 】Đó là đồ lót Superman: Chính là tiểu bạch kiểm lại xuất hiện, đây là vì cái gì?
【 Giang hồ 】 Không nỡ để em đau lòng: Chính là tiểu bạch kiểm? Là cái tên lừa đảo lừa tiền lừa sắc trong bài viết đang hot ấy hả?
【 Giang hồ 】 Thủy tinh tím: Ê, lầu trên, đừng có kết luận bậy, ta cảm thấy cái bài viết đó khẳng định là giả.
...
Đương nhiên, Chính là tiểu bạch kiểm và Sương Nguyệt Dạ trước sau như một vẫn làm lơ đủ loại thảo luận trên kênh giang hồ, hai người chỉ lẳng lặng đứng ở trong đám người nhìn nhau.
Diệp Hiểu Tư nhìn màn hình game, rồi lại quay đầu nhìn nữ nhân đang chống cằm mỉm cười nhìn màn hình, nâng lên một nụ cười ấm áp, lại quay trở lại, ngón tay để lên bàn phím muốn gửi tin nhắn qua, lại bị Nhan Mộ Sương giành trước.
Sương Nguyệt Dạ: Lần này để chị tổ đội, chị làm đội trưởng cho.
Độ cong bên khóe miệng càng lớn hơn, Diệp Hiểu Tư cười khúc khích trả lời: Được.
Gia nhập vào đội ngũ của Sương Nguyệt Dạ, Chính là tiểu bạch kiểm đứng ở tại chỗ, nhìn thân ảnh xanh biếc kia chạy tới đối thoại với Nguyệt Lão, tiếp đó, thì hệ thống nhắc nhở:
"Chính là tiểu bạch kiểm và Sương Nguyệt Dạ lần nữa kết làm liền cành, vĩnh kết đồng tâm, 0 giờ tiến hành hôn lễ ở Thiên Tiên lâu."
A?
Diệp Hiểu Tư ngây ngẩn cả người, ngây ngốc quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương, lại nhìn thấy nàng đang thâm tình nhìn mình tựa hồ đã dự đoán được mình sẽ quay đầu lại.
"Cái này... Tại sao phải..." Không cách nào hiểu được nhìn Nhan Mộ Sương, Diệp Hiểu Tư lại quay đầu nhìn tin tức của hệ thống, rồi quay đầu lại nhìn Nhan Mộ Sương, vẻ mặt khó hiểu.
"Em có nhớ rõ lần trước chúng ta một đoạn thời gian không có chơi chung, hệ thống liền cho chúng ta ở riêng không?" Nhẹ giọng giải thích, con ngươi của Nhan Mộ Sương nhu hòa như có thể nhỏ ra nước, "Kết quả, chưa tới nửa năm, chúng ta liền bị hệ thống cho ly hôn."
"A?" Diệp Hiểu Tư trợn mắt há mồm.
Đã lâu rồi không có chơi game này, game này trước sau vẫn 'hài hước' như thường a.
"Đứa ngốc, nghiêm túc chơi game." Nhan Mộ Sương cười quyến rũ với cô, "Nếu em cứ một mực nhìn Nhan Mộ Sương, Sương Nguyệt Dạ sẽ tức giận đấy."
"Á..."
Diệp Hiểu Tư nhanh chóng quay đầu nhìn màn hình, tiếp đó thì trợn to trắng.
Không đúng nha, Nhan Mộ Sương với Sương Nguyệt Dạ không phải là một người sao?
"~~" Quay đầu nhìn cô, Nhan Mộ Sương lại nói, "Em xem em đi, em nghe Sương Nguyệt Dạ sẽ tức giận liền không nhìn chị nữa."
"..." Lúc này Diệp Hiểu Tư sầu não, vô cùng sầu não.
Nhìn màn hình cũng không ổn, nhìn Nhan Mộ Sương cũng không ổn, sau khi bối rối nửa ngày thì rốt cuộc mới quay đầu nhìn nữ nhân đã cười đến run rẩy cả người.
Được nha, nương tử lại trêu chọc cô.
Diệp Hiểu Tư mếu máo, tay gõ bàn phím: Nương tử, có người khi dễ em.
Sương Nguyệt Dạ bên kia cũng hết sức phối hợp: Ai?
Chính là tiểu bạch kiểm: Một nữ nhân tên là Nhan Mộ Sương.
Sương Nguyệt Dạ: Nữ nhân? Em có quan hệ gì nữ nhân đó?
Diệp Hiểu Tư lại 囧.
Bên tai nghe được tiếng cười như chuông bạc của Nhan Mộ Sương, nặng nề thở dài, ngoan ngoãn nhận thua: Nương tử, em biết sai rồi.
Sương Nguyệt Dạ: Biết sai rồi? Em làm chuyện gì có lỗi với chị à?
Ô...
Diệp Hiểu Tư vẻ mặt đưa đám, quay đầu nhìn Nhan Mộ Sương nói, "Nương tử, em thật sự biết sai rồi, chị tha thứ cho em đi."
Nếu cứ như vậy cô sẽ điên mất.
"Trời? Sao tướng công lại nói như vậy chứ? Chẳng lẽ em ở trên mạng làm cái gì sao?"
Nhan Mộ Sương nhịn cười, vô cùng đứng đắn quay đầu nhìn Diệp Hiểu Tư, giọng nói khôi phục thanh lãnh* như thường ngày.
[*Trong trẻo lạnh lùng]
"Ô ô ô..." Diệp Hiểu Tư muốn khóc, tại sao cô cứ bị nương tử nhà cô khi dễ như vậy a?
"Phốc..." Nhìn biểu tình kia của cô, nữ nhân ra vẻ đứng đắn rốt cuộc cũng bật cười.
Nàng phát hiện gần đây nàng càng ngày càng thích khi dễ tướng công ngốc nhà nàng a.
Ở trên kênh giang hồ, từ lúc hệ thống kia thông báo xong, liền lộn xộn.
【 Giang hồ 】 Nguyệt Mãn Tây Lâu: Lần nữa kết làm liền cành??? Oh my lady gaga*...
[*Đồng nghĩa với: Lạy chúa tôi, OMG, câu này thể hiện sự ngạc nhiên]
【 Giang hồ 】 Tiểu ong mật: ORZ, đây là tình huống gì?
【 Giang hồ 】 Người hẹn sau hoàng hôn: Đu? Chẳng lẽ bài viết kia là giả à?
【 Giang hồ 】 Đừng nói đừng nói gì: Cái này có thể là lăng xê không vậy?
【 Giang hồ 】 Nhàn nhạt tương tư: Thật ra thì tui vẫn luôn hâm mộ bọn họ, nếu bài viết đó là giả, như vậy không phải rất tốt sao?
Nhan Mộ Sương không tiếp tục khi dễ Diệp Hiểu Tư nữa, mà ngồi thẳng người lên nhìn kênh giang hồ nổi lên sóng gió, tiếp đó thì bỗng nhiên phát ra một tin nhắn oanh động.
【 Giang hồ 】 Sương Nguyệt Dạ: Vì để có được nụ cười khuynh thành của tướng công, bản thân ta sẽ ở trong đình bên ngoài miếu Nguyệt Lão thu thập chúc phúc của bạn bè trên giang hồ, hễ là bạn bè có ý định tham gia tiệc cưới, cũng đi vào trong đình, ở trên kênh nói một câu chúc phúc, có thể nhận được thiệp mời tiệc cưới.
ORZ...
Diệp Hiểu Tư có chút hoảng sợ rồi.
Nhìn chằm chằm tin nhắn kia ở trên màn hình, qua hơn nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại.
Tin nhắn này, cùng với cái tin mình phát một năm trước kia, dường như là giống nhau như đúc, bất đồng duy nhất, chỉ có xưng hô, còn người nói chính là nương tử đại nhân.
Miệng mở lớn một hồi lâu, qua một lát sau mới ngây ngốc nói, "Nương tử.... Nói tướng công... mà lại nói cười khuynh thành không phải rất quái dị sao?"
"Nhưng mà tướng công nhà chị là nữ mà, đương nhiên là cười khuynh thành rồi." Ánh mắt Nhan Mộ Sương từ đầu đến cuối vẫn nhìn màn hình, không có quay đầu lại, trong giọng điệu hoàn toàn là chuyện đương nhiên.
Diệp Hiểu Tư nhất thời hết ý kiến, nhìn trong kênh giang hồ chúc phúc ùn ùn kéo đến, trong nháy mắt cảm giác một năm trước kia cũng đã quay lại, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
Không nhịn được liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Nhan Mộ Sương, cúi đầu nhìn xuống nữ nhân mặt đầy ý cười đang ngẩng đầu nhìn mình, Diệp Hiểu Tư rốt cuộc cúi người xuống hôn nàng, hai tay chống lên nắm tay của ghế, dường như muốn hôn sâu không để cho cả hai có đường thoát.
"Chị chỉ muốn cho mọi người biết..." Vừa tách môi ra, Nhan Mộ Sương nhẹ nhàng thở gấp, đưa tay lên vuốt ve cánh môi Diệp Hiểu Tư, đôi mắt hai người cùng nhìn nhau, nói ra lời bá đạo.
"Tướng công của chị, vĩnh viễn cũng là tướng công của chị, cho dù là bị lừa tiền lừa sắc, chị cũng nguyện ý."