Chương 12: Cùng đi ngắm sao
Edit: Sọc a.k.a TT31KK
Mà Nhan Mộ Sương thật sự bị những lời này hấp dẫn, cũng học Diệp Hiểu Tư ngồi xuống đất, nhìn lên sao trời trong ánh mắt anh ánh lên quang mang bất thường.
Mà cái người đang lâm vàotrạng thái trầm tư kia tựa hồ đã quên mục đích của chuyến này, chính là hai tay để phía sau nằm xuống, nhìn chằm chằm mảng sao kia không nói gì, trong đầu cực nhanh liền nhớ lại hồi ức.
Đó là kỳ nghỉ hè lớp 11, Diệp Hiểu Tư cùng Kỷ Ngưng học trung học cũng không có buông tha kỳ nghỉ như vậy, mà là khiến một đám nhóc năm ba này học bù hơn nữa còn tự học đến rất muộn.
Diệp Hiểu Tư không phải đứa trẻ an phận, Kỷ Ngưng đồng dạng cũng không phải, cho nên, trong lúc bọn họ chứng kiến chiếc xe chạy bằng điện rách nát chở thân thể cao lớn của thầy chủ nhiệm biến mất trong màn đêm, hai người thực tự giác đeo cặp rời khỏi lớp tự học.
Hiển nhiên, hai người đang trong tình yêu cuồng nhiệt không thể nào về nhà sớm.
"Hiểu Tư, thật sự có cửu tinh bắc đẩu sao?"
Trong công viên nhân dân ở Y thị, trên thảm cỏ, Kỷ Ngưng dựa vào bả vai Diệp Hiểu Tư nhìn bầu trời đêm.
Người bị dựa vào trên mặt ngây ngốc cười, nâng cánh tay tự do còn lại chỉ về hướng bắc đẩu thất tinh, "Đúng vậy, đang ở chỗ đó nga, nghe nói người nào có thể tìm thấy hai ngôi sao ẩn đi còn lại, có thể sống lâu trăm tuổi."
Chính là Kỷ Ngưng không có nhìn về phía cô chỉ, ngược lại cúi thấp cái đầu vốn dĩ đang ngẩng lên kia, nghiêng mặt nhìn vẻ mặt ngốc của người yêu, "Hiểu Tư..."
"Cậu xem cậu xem, bên cạnh mấy ngôi sao kia, tạo thành một hình chữ M, tớ nhớ được trên sách hình như nói cái kia là chòm sao tiên nữ* ." Diệp Hiểu Tư cũng không có chú ý tới người bên cạnh dị thường, vẫn như cũ khi nhìn thấy thực hưng phấn nói
[*Tư Tư ơi, chòm sao tiên nữ là chòm sao hình chữ A mà? ._.]
"Hiểu Tư..." Kỷ Ngưng thì thào kêu tên của cô, nâng tay xoa gương mặt của cô.
Thẳng đến sau đó, tên gia hỏa chậm chạp rốt cuộc thấy được bất đồng, nguyên bảncảm xúc hưng phấn cũng lạnh xuống, cúi đầu vẻ mặt nghi hoặc, "Ngưng, làm sao vậy?"
"Tớ không cần sống lâu trăm tuổi." Nhìn ánh mắt lấp lánh như sao kia, Kỷ Ngưng có chút mê muội nói.
"A?" Diệp Hiểu Tư ngẩn ngơ, kế đó không rõ vì sao nói, "Vì cái gì a?"
"Tớ chỉ muốn cậu." Lời nói kiên định, ánh mắt kiên định, sau đó chậm rãi tới gần, Kỷ Ngưng thực nhẹ nhàng hôn xuống môi Diệp Hiểu Tư.
Chớp chớp mắt, người bị hôn trên mặt má một trận nóng rực, âm thầm may mắn vì chỗ ngồi đèn đường thực tối, chính mình trên mặt đỏ ửng sẽ bị không người khác phát hiện.
Chính là nghĩ tới như vậy, sau khi Diệp Hiểu Tư nhìn vào đôi mắt thâm tình của người vừa hôn mình, càng lấp lánh, "Vậy, tớ và cậu cùng nhau sống lâu trăm tuổi."
Kỷ Ngưng nở nụ cười, ôm Diệp Hiểu Tư không nói gì.
Đầu gỗ như Hiểu Tư, thường thường sẽ ở trong lúc vô tình nói ra lời nói khiến nàng động tâm, giống hiện tại.
Tớ và cậu cùng nhau sống lâu trăm tuổi.
Cái này không phải là nắm tay nhau cùng chết, ý là nắm tay bên nhau đến già sao?
Tớ và cậu cùng nhau sống lâu trăm tuổi...
Lúc này Diệp Hiểu Tư bởi vì nhớ tới những lời này, trên mũi mờ mịt mộ trận chua xót, giống như liền một chút nước mắt sẽ rơi xuống.
Có lẽ là cảm nhận được cô có cảm xúc khác thường, Nhan Mộ Sương vào lúc đó thực vừa đúng mở miệng hỏi một câu, "Chòm sao Đại Hùng? Chị chưa thấy qua a."
"Ha ha, chòm sao Đại Hùng rất lớn, ngay cả bắc đẩu thất tinh cũng chỉ là cái đuôi của nó." Mà Diệp Hiểu Tư sau khi nhớ lại ký ức mà lâm vào trạng thái mơ màng, cũng tại lúc này rốt cuộc hoàn hồn, mang theo ngữ khí thản nhiên nói.
"Như vậy a..." Nhan Mộ Sương nhẹ gật đầu, tiếp đó quay đầu nhìn người ngồi bên cạnh, thái độ đối với bất luận kẻ nào đều thập phần hờ hững ở một khắc này có chút thay đổi.
Người khiến nàng nhanh như vậy liền sinh ra một loại tò mò hơn nữa muốn hiểu rõ, Diệp Hiểu Tư là người thứ hai, mà người thứ nhất...
Nhớ tới người trong trò chơi kia, Nhan Mộ Sương trên khóe miệng giương lên, lộ ra một nụ cười tuy là nhạt, lại là nụ cười chân chính phát ra từ nội tâm.
Đã muốn một tháng không nhìn thấy hắn rồi, không biết hắn thế nào.
Khẽ cắn cắn môi, Nhan Mộ Sương nhớ tới người nọ nói cho nàng biết có việc cần một tháng không thể online, vừa khéo mình cũng phải tiếp đãi tân sinh viên cùng rất nhiều công việc của trường học quấn lấy, ngẫm lại dù thế nào đi nữa hắn cũng không online liền. Không biết vì cái gì, trong mấy ngày này, tính khí luôn tĩnh lặng của nàng, lại thường xuyên ở trong đầu ảo tưởng hy vọng người đó cách mình không xa, có lẽ liền ở bên cạnh.
Đã là ngày cuối cùng của tháng theo lời của người đó, như vậy ngày mai, nàng có phải hay không là có thể gặp lại hắn?
Hai người ngồi dưới đất, đều tự nghĩ về chuyện của mình, thẳng đến khi tòa ký túc xá đang sáng đèn đồng thời tối đi, mới ý thức được đã tới thời gian trường học quy định tắt đèn.
"Hình như nên đi xuống." Diệp Hiểu Tư cùng Nhan Mộ Sương trăm miệng một lời nói, sau đó lại đều sửng sốt.
Không biết vì cái gì có cảm giác chột dạ, Diệp Hiểu Tư trên mặt phát ra một nụ cười, "Vậy đi xuống đi."
"Ân."
Trở lại ký túc xá nằm chết dí trên giường, Diệp Hiểu Tư lấy điện thoại ra đăng nhập QQ, rồi liền gửi tin nhắn cho Nghiêm Thiều Nguyệt: tỷ, đêm nay em cùng nàng ngắm sao, lợi hại đi.
Bên này Nghiêm Thiều Nguyệt nhanh chóng như bị sét đánh: ngắm sao?
Diệp Hiểu Tư nhớ tới ký ức cùng Kỷ Ngưng, con ngươi tối sầm, trên tay như cũ đánh ra hàng chữ dường như rất vui vẻ: đúng vậy, ngắm sao nha. Hiểu Tư ra tay, nữ nhân tất tới tay.
Nghiêm Thiều Nguyệt phát ra biểu tình đang phun, sau đó: phi.
Mà bị phi người thì lắc lắc đầu cố gắng làm cho ký ức không nên nhớ kia ra khỏi đầu, vì thế cố gắng dời đi sự chú ý của mình: tỷ, tỷ nói đi, cần như thế nào để theo đuổi một nữ hài tử* a?
[*Sương tỷ mà nghe chữ này chắc khóc mất :)))))]
Bĩu môi, đối với cô có ý nghĩ như vậy thực có điểm bất đắc dĩ, Nghiêm Thiều Nguyệt thở dài, trả lời: em không phải "Hiểu Tư ra tay, nữ nhân tất tới tay" sao? Còn hỏi tỷ đây làm gì?
Diệp Hiểu Tư phình miệng, bắt đầu làm nũng , phát ra một loạt biểu tình "Tả nói lầm bầm" "Hữu nói lầm bầm" qua.
Nghiêm Thiều Nguyệt không để ý cô, cô càng thêm không kiêng nể gì, bắt đầu dùng hai biểu tình kia phát liên tục.
Vì thế người làm tỷ nào đó buồn bực , nghĩ thầm: chưa thấy qua người nào vô lại như vậy. Tiếp theo phát nói : em nhanh chóng ngừng cho tỷ!
Diệp Hiểu Tư sờ cằm đắc ý cười: vậy tỷ nói, như thế nào để theo đuổi một nữ hài tử a?
Nghiêm Thiều Nguyệt: can đảm, cẩn trọng, da mặt dày.
Diệp Hiểu Tư đổ mồ hôi: ...
Nghiêm Thiều Nguyệt: bắt đầu từ việc ngắm sao là tốt rồi.
Vì thế, hai người này, một người là bị động muốn chết tính toán tán gái để quên đi thất tình thống khổ, một người là bị cuốn lấy không thể nề hà quân sư, trong đêm khuya nghĩ ra một kế hoạch không tính là kế hoạch này.
Diệp Hiểu Tư tiến vào đại học tới nay khóa học đầu tiên là khóa chuyên sâu về tiếng Đức, cô đối với bản thân xác định bốn năm đại học chính là nhàn nhã không lý tưởng, hưởng thụ cuộc sống bình thường.
Bất quá, tiết học đầu tiên này, vì muốn cho thầy cô giáo một ấn tượng tốt, cô vẫn là thực chăm chỉ lắng nghe
Sau đó, sau khi tan học, Diệp Hiểu Tư thực nhàn nhã chậm rì rì từ tòa nhà dạy học trở về ký túc xá.
Vì sao lại nhàn nhã như vậy?
Rất đơn giản, lịch học ngày hôm nay của bạn học Diệp Hiểu Tư đã xong rồi.
Quả nhiên thực nhàn nhã thực hưởng thụ.
Khi đi qua một tiệm hamburger mở tại trong trường, Diệp Hiểu Tư nghĩ nghĩ, đi vào mua một cái hamburger, mua ly trà xanh, sau đó mới quay về ký túc xá.
Thật bất ngờ cũng khiến cô kinh hỉ, khi đang đi trên lầu đụng phải Nhan Mộ Sương.
Mà lúc này Nhan Mộ Sương ngược lại với dáng vẻ ôn nhu thân thiết của Diệp Hiểu Tư, vẻ mặt lạnh như băng miệng mím chặt, ngay cả động tác xuống lầu cũng có vẻ thập phần sắc bén.
Ở đầu hành lang ngẩng đầu liền thấy Nhan Mộ Sương như vậy, khiến Diệp Hiểu Tư một trận kinh hãi dấy lên một trận cảm khái
Đây là khí tràng của chủ tịch hội học sinh trường a, thật sự là cường đại a.
Nhan Mộ Sương hôm nay mặc đồ đơn giản áo T-shirt màu lam nhạt, phía dưới là quần short jean, giày vải bình thường, tóc cột lên đơn giản, mang theo một cái túi.
Đi cạnh nàng là nữ sinh đồng dạng để tóc dài, không giống với Nhan Mộ Sương mặc đơn giản, nữ sinh kia mặc váy tương tự lễ phục dạ hội, làn váy dài đến gần bắp chân, chân đi đôi giày cao gót cao ít nhất là tám cen-ti-mét cao.
Tấm tắc, mang giày cao như vậy đi đường mệt chết đi, học tỷ này lại có thể xuống thang như giẫm trên đất bằng, bội phục bội phục.
Khi Diệp Hiểu Tư trong óc nghĩ loạn thất bát tao gì đó thì hai người Nhan Mộ Sương đi tới trước mặt cô, khiến cô ngẩn ngơ, sau đó theo bản năng nâng tay quơ quơ.
Trên mặt vẻ mặt Nhan Mộ Sương cũng không bớt lạnh, chỉ là thoáng gật gật đầu, đi qua Diệp Hiểu Tư.
Thật là một gặp gỡ ngẫu nhiên không mấy tốt đẹp.
Diệp Hiểu Tư nghĩ tới như vậy, lại nghe được lời nói, "Sương Sương, ai chọc giận cậu sinh khí a?"
Ân? Có người khiến Nhan Mộ Sương sinh khí?
Mặt nhăn nhíu mày, tiếp tục hướng trên lầu đi lên, Diệp Hiểu Tư đột nhiên cảm giác được trong lòng một trận bất ổn.
Tựa hồ, còn không biết nàng có... hay không có bạn trai đây.
__________________________________________
Chơi trò chơi không mấy bạn? Trong ngày hôm nay mà được 30 vote up thêm 1 chương nữa :)))) mai up tiếp thêm 1 chương ._. Tui biết không đủ nên mới chơi đấy :v