Chương 106
Beta: Utano_Yuuki
Cảm nhận được cái ôm ấm áp ở sau lưng, tiếng hít thở chân thật và rõ ràng bên tai, Nhan Mộ Sương lúc này mới nhận ra người mình đang nhớ, lúc này đang ôn nhu ôm mình vào lòng.
Xoay người lại chăm chú nhìn Diệp Hiểu Tư, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của cô rồi từ từ đi xuống, giống như nàng mới vừa phác họa ở trên màn hình máy tình.
"Nương tử..." Diệp Hiểu Tư khẽ gọi Nhan Mộ Sương, cánh tay vẫn luôn ôm chặt nàng, "Em rất nhớ chị."
Nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống, Nhan Mộ Sương hít hít mũi, nghẹn ngào nói," Em... Đây không phải là mơ sao?"
"Không phải." Diệp Hiểu Tư đau lòng hôn lên nước mắt của nàng, "Không phải mơ, em đã đến rồi."
"Nhưng mà..." Vẫn là vẻ mặt không thể tin, bàn tay Nhan Mộ Sương run rẩy, vẫn chưa từng rời khỏi gò má của Diệp Hiểu Tư, "Nhưng mà... Còn hơn một năm nữa..."
"Ừm..." Bàn chải đánh răng vẫn chưa dùng xong, khăn mặt cũng vậy, quần áo chị mua cho em, cũng còn tới mấy cái em chưa có mặc..." Diệp Hiểu Tư kể ra từng cái, dù cô đang nở nụ cười, nhưng hàng lông mày thì nhăn lại xen lẫn đau lòng trong đó, "Nhưng mà... Em nhớ chị, cho nên em tới rồi."
"Nhưng mà..."
Cứ như vậy mà tới sao? Nhưng mà phải ăn nói với ba mẹ nàng bên kia như thế nào giờ?
Nhan Mộ Sương đã ngừng khóc, khẽ cắn môi dưới, nhíu mày nhìn cô muốn nói gì đó, nhưng vẫn đắn đo ngập ngừng.
Tướng công ngốc của nàng, đã chạy xa hơn cả ngàn dặm tới đây để cho nàng kinh hỉ lớn như vậy, nàng sao có thể làm tổn thương đứa ngốc này được.
Diệp Hiểu Tư như có thần giao cách cảm có thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì, hôn lên giọt nước mắt còn dính trên lông mi của nàng, trán cô tựa vào trán nàng nói, "Nương tử ngốc, em làm sao có thể nhất thời xúc động mà không quan tâm tới ước định được chứ... Là ba vợ đồng ý, nên em mới đến."
Nhan Mộ Sương chợt mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc, "Ba... Ba chị... Đồng ý sao?"
Nở nụ cười, Diệp HIểu Tư cưng chìu nói, "Đúng vậy, em đã đánh hạ được ba vợ mẹ vợ rồi."
Đương nhiên, công lao của mẹ cô cũng rất lớn.
Nước mắt lại chảy ra thêm lần nữa, Nhan Mộ Sương nhào vào trong lòng Diệp Hiểu Tư, cả người run lên và khóc nức nở, làm cho Diệp Hiểu Tư vô cùng lo lắng.
"Sao vậy, sao chị lại khóc rồi? Ngoan, không khóc không khóc..." Giọng nói nhẹ nhàng vỗ về người thiếu nữ đang khóc, làm ướt cả áo thun của cô, thấy không có hiệu quả, con ngươi Diệp Hiểu Tư đảo một vòng, cố gắng thở dài ra tiếng.
Nhan Mộ Sương ngừng run rẩy lại, ngẩng đầu lên nhìn Diệp Hiểu Tư đang bối rối, mang theo nồng đậm giọng mũi, lo lắng hỏi, "Em sao vậy?"
"Nương tử..." Diệp Hiểu Tư mở miệng thở dốc, như muốn nói cái gì đó, lại ngập ngừng, sau đó liền thở dài.
"Rốt cuộc là em sao vậy?"
"Nương tử..." Diệp Hiểu Tư lại gọi tiếp, qua một hồi lâu, mới nhìn ánh mắt lo lắng của Nhan Mộ Sương, phun ra một câu, "Em cảm thấy... Hình như chị..."
"Sao? Hình như gì?" Thiếu nữ không có chú ý tới vẻ nghịch ngợm trong mắt của Diệp Hiểu Tư vẫn khó hiểu hỏi.
"Hình như chị... Đã ngốc hơn rất nhiều, hì hì..." Rốt cuộc cũng nói xong câu này, Diệp Hiểu Tư bật cười, ngay sau đó, gương mặt đang ngước lên vì đắc ý lập tức xụ xuống, "Nương tử, em biết sai rồi."
"Hừ hừ!" Nhếch mép hừ hai tiếng, ngón tay Nhan Mộ Sương buông thịt mềm bên eo Diệp Hiểu Tư ra, "Đồ hư hỏng, mới xa nhau chưa được bao lâu, mà em đã hư hỏng tới vậy rồi."
Úc Úc nói không sai, tướng công nhà nàng thật sự đã trưởng thành hơn rất nhiều, khí chất trên người cũng đã thay đổi.
Có điều, bất luận thay đổi nhiều như thế nào, đứa ngốc này, vẫn là tướng công mà nàng yêu.
"Ưm..." Diệp Hiểu Tư nhẹ cọ cằm lên tóc Nhan Mộ Sương, giọng nói nhẹ nhàng còn có hơi làm nũng, "Em thay đổi, nương tử không vui sao?"
Nhan Mộ Sương liếc cô, lập tức bật cười, "Tướng công còn làm nũng nữa chứ."
"Nương ~ tử ~ à" Nghe nàng nói như vậy, Diệp Hiểu Tư cố ý đổi giọng nói của mình càng thêm ngọt ngào, làm cho Nhan Mộ Sương không ngừng cười, hôn lên trán của nàng một cái, "Sau này chúng ta sẽ không rời xa nhau nữa."
"Dạ." Ngừng cười, dựa vào trong lòng ngực ấm áp của Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương cầm ngón tay mảnh khảnh trắng nõn kia, nhẹ nhàng vuốt ve.
Diệp Hiểu Tư nhìn dáng vẻ đáng yêu này của nàng, trong lòng lập tức nóng như lửa, liền cúi đầu xuống xâm nhập lên cánh môi kiều diễm ướt át kia.
Hai tay câu lấy cổ Diệp Hiểu Tư, hai đầu lưỡi cùng dây dưa với nhau, Nhan Mộ Sương mê loạn đáp lại sự nhiệt tình của Diệp Hiểu Tư.
"Nương tử..." Diệp Hiểu Tư buông nàng ra, ánh mắt nóng bỏng khẽ gọi nàng, hai tay bắt đầu không đàng hoàng, trượt vào trong nội y của nàng.
Tướng công xấu xa, đã lâu rồi hai người không ở cạnh nhau, kỹ thuật vẫn tốt như vậy...
Trong đầu chợt hiện lên suy nghĩ này, làm Nhan Mộ Sương nhớ lại một chuyện tức giận mà nàng vẫn luôn đè nén, con ngươi mê loạn lập tức trong veo lại như bình thường.
"Tướng công, chị vẫn luôn có một vấn đề muốn hỏi em." Cười quyến rũ, đè lại bàn tay không đứng đắn của Diệp Hiểu Tư, Nhan Mộ Sương nũng nịu nói.
Hoàn toàn không biết được nguy hiểm đang tới gần, Diệp Hiểu Tư nắm lấy tay Nhan Mộ Sương, ôn nhu nói, "Chị nói đi."
"Tại sao kỹ năng hôn của em lại tốt tới như vậy? Là do đã luyện qua với người khác sao?"
Nghe được câu hỏi này, Diệp Hiểu Tư rốt cuộc cũng lấy lại tỉnh táo, cô cảm thấy sau lưng mình vô cùng lạnh lẽo, ấp úng nhìn Nhan Mộ Sương, một câu cũng không nói nên lời.
"Sao tướng công không nói gì hết vậy?" Giả vờ như không biết cô đang thấp thỏm, ngữ khí của Nhan Mộ Sương lúc này có hơi nguy hiểm, "À, cho tới bây giờ tướng công cũng chưa từng nói lịch sử tình cảm của em cho chị nghe nữa nha..."
"Em... Em..." Diệp Hiểu Tư nuốt một ngụm nước miếng, kinh hồn bạt vía nhìn nữ nhân đang mỉm cười, lắp bắp nói, vẻ mặt như muốn khóc tới nơi.
Thảm rồi, nhất định nương tử đã biết chuyện của Kỷ Ngưng với cô rồi.
Nhớ tới cô đã từng nói với Khang Quả Duy về chuyện của Kỷ Ngưng, mà Khang Quả Duy lại vô cùng chân chó với Trần Úc, không có dối gạt Trần Úc chuyện nào cả, Trần Úc đối với chuyện của cô, cho tới bây giờ đều đi báo cáo hết cho Nhan Mộ Sương biết...
Thảm rồi thảm rồi...
Sắc mặt Diệp Hiểu Tư càng thêm trắng bệch, không quên biện bạch cho mình, "Nương tử, em không có làm chuyện có lỗi với chị, thật đó..."
"Sao?" Nhan Mộ Sương kinh ngạc nhìn cô, "Chị đâu có nói tướng công làm chuyện có lỗi với chị đâu, sao tướng công đột nhiên lại nói như vậy... A, em đổ mồ hôi rồi kìa, rất nóng sao?"
"Nương tử..." Diệp Hiểu Tư đáng thương nhìn nàng, "Em với Kỷ Ngưng thật sự không có gì hết, em chỉ yêu chị, chị tin tưởng em."
Nghe cô nói tới hai chữ Kỷ Ngưng, rốt cuộc Nhan Mộ Sương cũng không giả ngốc nữa, nghiêm túc nhìn cô, nhìn thẳng vào đôi mắt nhuộm đầy tình cảm, "Chị tin em, nhưng mà... nếu như, chị không hỏi em như vậy, em tính sẽ gạt chị, đúng không?"
"Em..."
"Tướng công, chị chỉ muốn cho em biết, chúng ta là người yêu, thậm chí..." Ngừng lại một chút, gương mặt đỏ lên, Nhan Mộ Sương có hơi xấu hổ nhưng lại kiên quyết nói, "Thậm chí... Còn là vợ chồng, giữa chúng ta không nên có bất kỳ dấu diếm nào."
Diệp Hiểu Tư ngẩn người, sau đó hổ thẹn nói, "Em xin lỗi."
Nhan Mộ Sương thở dài, ôn nhu hôn hôn cằm cô, "Tướng công có thể nói cho chị biết chuyện của Kỷ Ngưng được không?"
Diệp Hiểu Tư có hơi chần chờ, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, "Dạ được."
Nghiêng người qua một bên, để Nhan Mộ Sương có thể thoải mái dựa vào người mình, Diệp Hiểu Tư lúc này mới mang theo tâm trạng buồn bã nhưng lại vô cùng thản nhiên, tự thuật lại đoạn tình cảm kia.
"Em với Ngưng... Kỷ Ngưng, biết nhau từ năm nhất sơ trung. Cậu ấy với em ngồi cùng bàn... Lúc đó, ừm, nương tử biết, lúc đó em có chứng tự bế..." Diệp Hiểu Tư nhớ lại những chuyện cũ trước đây, yếu ớt thở dài, "Em phải cảm ơn cậu ấy cả đời."
Nhan Mộ Sương thấy cô như vậy, trong lòng có hơi ghen tuông, hơi trề môi ra.
Ánh mắt Diệp Hiểu Tư vẫn luôn nhìn vào khoảng không, không có nhìn vào người ở trong lòng mình.
Làm như không thấy người ở trong lòng đang ghen tuông, Diệp Hiểu Tư trầm mặc một hồi, mới nói tiếp, "Ba năm, em không thích tiếp xúc với bất kỳ người nào, ngoại trừ Kỷ Ngưng. Nhưng mà, bởi vì có cậu ấy, cuộc sống của em, rốt cuộc cũng không còn u ám nữa. Cậu ấy làm rất nhiều chuyện vì em, luôn bảo vệ và chăm sóc em. Lúc ấy, tính tình của em không hề tốt chút nào, thường xuyên xa cách và lúc lạnh lúc nóng với cậu ấy, nhưng mà... Cậu ấy chưa từng có nửa câu oán hận, lúc nào cũng bao dung em."
Lại dừng lại, Diệp Hiểu Tư dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại, nhíu mày thật chặt, Nhan Mộ Sương đau lòng nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve, cố gắng xóa mấy nếp nhăn này đi, "Tướng công ngoan, nếu em thấy khó chịu thì không cần nói nữa."
"Em chỉ là..." Mở mắt ra, trong con ngươi lấp lánh những giọt nước mắt, Diệp Hiểu Tư nghẹn ngào nói, "Em chỉ cảm thấy mình rất có lỗi với cậu ấy."
Khẽ thở dài, Nhan Mộ Sương an ủi cô, "Chuyện tình cảm, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, tướng công hiểu không? Huống chi, không có ai đúng ai sai, chỉ có yêu và không yêu."
"Nhưng mà..." Lắc đầu, Diệp Hiểu Tư điều chỉnh lại tâm trạng, tiếp tục nói, "Nhưng mà... Cậu ấy rất tốt với em, nếu... nếu không nhờ cậu ấy... có lẽ em đã... sớm chết."
Nhan Mộ Sương lập tức run lên, nắm chặt lấy tay cô, chỉ sợ chỉ cần nàng buông lỏng một chút là cô liền biến mất.
"Cao trung, bởi vì cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh em, dạy kèm cho em, em với cậu ấy cùng thi đậu vào trường cao trung trọng điểm... Sau đó... Vào ngày nhận được giấy thông báo trúng tuyển, cậu ấy thổ lộ với em."
"Ừm... Thật ra lúc đó... Em không hiểu. Em không hiểu yêu là gì, chỉ là do em cảm thấy, nếu như yêu thì em có thể mãi mãi ở bên cạnh cậu ấy không bao giờ rời xa nhau, cho nên em liền đồng ý. Xác định... Xác định em... Em cũng..." Diệp Hiểu Tư nói đến đây, cẩn thận liếc nhìn Nhan Mộ Sương, thấy nàng có hơi mất hứng, liền nói qua loa, "Ừm... Đó cũng là chuyện hồi lớp mười rồi. Ừm... Thành tích của Kỷ Ngưng luôn đứng ở top ba, mà em... mặc dù thành tích cũng tốt, nhưng cũng chỉ quanh quẩn ở hạng ba mươi hay bốn mươi, căn bản không thể thi vào trường đại học cậu ý chọn được. Cậu ấy nói với em, cậu ấy không tin vào yêu xa, em chỉ nghĩ, vậy... có phải nếu thi đại học xong tình cảm của em với cậu ấy liền xong đời... Sau đó... Quả nhiên..."
"Tướng công." Nhan Mộ Sương chợt cắt đứt lời nói của cô, nghiêm túc nhìn cô, "Lúc em theo đuổi chị, thì trong đầu em đang suy nghĩ gì?"
"Em..." Diệp Hiểu Tư ngây người, sau đó bất đắc dĩ nói, "Đây là nguyên nhân em vẫn không dám nói cho chị biết."
Nhan Mộ Sương lặng lẽ nhìn cô, qua một hồi lâu, cuối cùng nàng chỉ có thể thở dài, "Quên đi, dù sao lúc đó chị cũng làm khổ em trong một thời gian dài."
"Vậy... Chị không để ý Kỷ Ngưng sao? Không ghen à?"
Nhan Mộ Sương liếc cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, đưa tay ra trước mặt cô, "Đi theo chị."
"Hả?" Diệp Hiểu Tư khó hiểu nhìn nàng, vẫn ngoan ngoãn nắm tay nàng đứng lên, sau đó đi theo nàng vào phòng ngủ.
"Tướng công..." Vào phòng ngủ, Nhan Mộ Sương xoay người, rất nghiêm túc nhìn nàng.
"Hử? Sao vậy?"
"Chị không có ghen, cũng không có để ý, bởi vì thái độ của em, đã chứng minh, lòng của em vẫn luôn ở chỗ chị..."
"Khà khà..."
"Nhưng mà..."
"Hử?"
"Chị ghen tị."
"Sao?" Diệp Hiểu Tư ngây ngốc nhìn nữ nhân gần trong gang tấc, cho đến khi, nghe được lời này của nàng, rốt cuộc cũng nở nụ cười.
"Chị ghen tị với em ấy, vào thời điểm em khó chịu, cần có ánh mặt trời nhất, em ấy chính là ánh mặt trời của em."
===================
:v Hố hố, chuẩn bị ăn mặn nè