Chính Là Nó

Chương 47: Chương 48






Một lần nữa nó lại đứng trước cái cổng trường vào ngày nhập học.Thời gian đi học nó không cho cô Larry đi theo cùng.
-Vẫn vậy-Nguyên thở dài.
Tý tý nó lại thấy có người quay đầu nhìn nó.
-Chưa thấy ai xấu vậy hả? Nhìn hoài.-Nguyên bực mình.
Sau một hồi nghe kinh thư của cô Larry thì nó cũng biết, vẫn học cùng bọn kia, lớp đó, chủ nhiệm đó, hiệu trưởng đó ông chú trời giáng quên cháu.Một điều khác là nó một thân phận khác đi học.
-Tất cả, hãy chờ đó-Nguyên ung dung bước vào phòng hiệu trưởng.
-Em chào thầy ạ-Nguyên lễ phép.
-Em là du học sinh bên Anh sang?-Ông Vương hơi bị bất ngờ bởi vẻ đẹp chói chang của cô học sinh này.
-Vâng.Có gì không ạ?
-Sammy, em sẽ học lớp 12B3, lớp này đặc biệt nên em có gì thì cố chịu nha.
-Vâng-Mặt nó lạnh băng ý, giờ chỉ muốn nhảy bổ vào đập cho ông chú dung túng cho địch này.
Vẫn như lần đầu cô Thanh lại dẫn nó đi nhận lớp.
-Hai ông bà này còn chưa quyết định cưới-Nguyên chán nản nghĩ đến ông chú.
-Em đợi ở đây đã-Cô Thanh nhắc nó.
-Cô kì thị với người xấu vậy sao-Nguyên lẩm bẩm.
-Các em, đây là bạn Sammy Dewey du học sinh bên Anh sang được chọn vào lớp ta.
Không một ai rời mắt khỏi nó.
-Cô ơi đổi người đi, lớp đẹp thế này mà ột đứa xấu như ma vào làm mất cảnh quan-Một tên đứng dạy nói.
-Trên đời có người xấu vậy sao?-một cô nữ sinh rêu rao.
-Người Anh đâu có đến nỗi vậy.
-Ơ hờ..ta xấu từ nhỏ-Nguyên đảo lưỡi trong mồm.

Quả nhiên không ai nhận ra nó, đến cả bama còn suýt ngất nữa mà.
-Rất mong các bạn chỉ giáo thêm-Nguyên cúi đầu xuống ngẩng lên thì bị một cây bút chọi vô đầu, ôm mặt nhăn nhó, còn bọn quỷ kia phá lên cười.
Nguyên đưa mắt nhìn cả lớp , những gương mặt quen thuộc sao mà trong lòng ác độc thế không biết.
Chỗ ngồi đã thay đổi.Mai nhe nhởn ngồi cạnh Khánh, My ngồi với Hạnh, còn hai tên kia ngồi với nhau.
-Sammy em xuống ngồi cạnh Hà lớp trưởng nhá.Vẫn khó khăn trong việc giao tiếp mong các em giúp đỡ bạn nhiều hơn-Cô Thanh.
-Vâng.-Nó nhanh chóng kéo cặp xuống, mặt tươi cười với Hà.Một điều không đổi: Hà vẫn là lớp trưởng.
-Chào cậu, chúng ta làm quen luôn nhá-Hà
Cô bạn tìm được một đồng minh tốt là nó, khi cả lớp không ai để ý đến.Bàn của nó là bàn cuối dãy 2 bên trên là bàn của Hiên và Tuyết,bên cạnh là bàn của Mai.
Nguyên thở phảo nhẹ nhõm sau khi yên thân tại cái phòng học này thì
..Rầm..
Mông nó hạ cánh dưới đất , mặt nhăn nhó phủi bụi đứng dậy.
-Cậu không sao chứ?cả lớp quên nói với bạn là cái ghế ấy bị gãy-Mai chạy tới đỡ nó, một cô nương dịu dàng khiến nó cũng bất ngờ.
-Mai đúng là một cô gái tốt, còn giúp đỡ mọi người nữa-tiếng một nam sinh.
-Cảm ơn cậu nhiều-Nguyên nhăn nhó mỉm cười
-Không có gì-Mai lại về chỗ ngồi, quay lại quấn quýt canh Khánh.
Nó để ý vẻ mặt của 4 người đó chẳng thoải mái chút nào.
Cái lớp này vẫn thế, trong giờ học lôi đủ thứ ra làm, chơi điện tử, ăn vặt, trêu chọc lẫn nhau, vật thể lạ bay lung tung.
-Lớp mình thế đó, rồi cậu sẽ quen-Hà đặt khay cơm xuống ngồi cùng nó.
-Cậu quen với đồ ăn Việt rồi à?-hà tự chuyện còn nó cắm đầu vào ăn.
-Tiếng Việt của cậu chuẩn vậy, cậu đã từng sống ở đây à?
-ưm..ưm..-nó vẫn ăn.

-Cậu đừng thấy Mai như vậy mà tin tưởng nhá-Hà thì thầm với nó.
Đến đề tài cần nghe rồi , nó đặt thìa xuống.
-Cậu ấy làm sao, tớ thấy tốt mà-Nguyên hỏi dò.Ít nhất còn có người không ưa cô ta.
-Mới buổi đầu cậu sao biết được, cô ta thực sự là cáo đội lốt nai tơ.-Hà thì thào.
-Trông thế thôi nhưng cô ta tự xưng chị hai của trường đó, cứ cô gái nào động tới 3 anh chàng hoàng tử thì họ âm thầm khử không dấu vết.
-Giết người-Nguyên trố mắt lên.
-Làm gì nghiêm trọng thế, 3 cô ả là Mai, Hiên và Tuyết ngày thường giả vờ dễ thương trước mặt lũ con trai thôi nhưng luôn bắt mọi ngườii ra làm trò đùa.
-Và cậu cũng là nạn nhân-Nguyên tiếp tục ăn.
-Diễm phúc-hà cười ngượng.
Nguyên cười thầm vì không đâu lại có người cung cấp thông tin miễn phí này.
-Nghe nói cô ấy là cháu gái của ông Trịnh Thái?-Nguyên
-Cậu cũng biết à,mà họ nổi tiếng mà.1 năm trước cháu gái ông ấy bị chết trong lần đi máy bay sang nước ngoài cô ấy là Nguyên cũng vào học lớp mình giữa chừng như cậu bây giờ ý, chả hiểu bằng cách nào cô ta lại được ông Thái yêu mến, chắc đòn giả nai.Tớ nghĩ là có âm mưu cả.Rất tiếc không ai nhận ra-hà thở dài.
-Cậu rất quan tâm đến việc của cô gái tên Nguyên thì phải?
-Cô ấy rất tốt, dù mấy lần tớ gây …Hỳ…nhưng tiếc là cô ấy ra đi lại để một anh chàng chết trong đau khổ.
-Ai?
-Đoàn Khánh đó, nghe nói cậu ta đau đớn lắm.
-Cái cậu ngồi cạnh Mai đó hả?
-Khổ thân, yêu mà bị từ chối, chưa nguôi đi nỗi nhớ lại phải mang nghĩa vụ chăm sóc Mai.
Tự dưng nó im bặt, một điều từ lúc về nó không nghĩ tới.
-Cậu không sao chứ?Có lẽ tớ không nên kể những việc này cho cậu, khiến cậu lo đổ mồ hôi thế này-Hà lay người nó.

-Tớ an phận thủ thường lắm-Nó gượng cười.
-Cậu có cần tớ đưa đi tham quan trường không?Thoải mái đi , lớp ta hôm nay ít tiết-Hà
-Không cần tớ tự đi được-Nguyên đứng dậy đi khỏi.
Vẫn đang là giờ ăn trưa nhưng nó ăn xong quay trở lại lớp.Cả căn phòng vắng bóng người.Cái ghế của nó đã được thay, định đánh một giấc thì nó phát hiện tên Khánh đang nằm dưới sàn.
Nó ngồi xuống , lặng lẽ nhìn hắn.
-Một nơi lý tưởng để ngủ.
Mái tóc dài đen nhánh, đôi mi cong, hắn có làn da tuyệt thật, một khuôn mặt hoàn hảo khiến nó khó rời mắt.Nó đưa tay ra bất chợt bị hắn nắm lại..
-Nguyên..
Nó sững người ,kéo tay ra vụt đứng dậy.Thở phào nhẹ nhõm khi biết hắn nói mơ.Trong vài giây con tim nó lạc nhịp.
Chạy ra khỏi lớp, nó trấn tĩnh , đi tới cái hồ bơi trước kia nó hay tới.
Khiến nó khá ngạc nhiên, xung quanh được rào lại, nước hồ trong xanh không còn đất đá như xưa nữa, có lẽ nó đã thành nơi cho học sinh thư giãn rồi.Ngồi lại xuống cái ghế đá sau một cái cây.Nó nghe thấy tiếng bước chân.
-Món của cậu trông ngon hơn đó-Là Duy
-Ngày nào chả giống nhau-My
-Hai cậu đồ ăn cũng tranh nhau hả?-Luân.
Một cảm giác lôi kéo nó về những ngày trước, ước gì lúc đó nó biết quan tâm họ hơn nữa, nhận ra tình cảm của họ dành cho nó sớm hơn thì tốt biết mấy.Giờ gặp lại nó…buồn..không tả xiết…
-Khánh sao rồi?-My
-Có vẻ cậu ta chán nản với cô ả Mai rồi.Đang nằm ngủ trong lớp-Luân
-1 năm chưa hẳn đã quên được, còn nhớ trong một thời gian cậu ta tự nhốt mình chứ?-Duy
-Cậu ta có vẻ chung thủy với tình yêu không bến đỗ nhỉ?-Luân
-Nói gì lạ vậy.Cậu ấy tự trách mình quá lâu rồi-My
-Suốt ngày bị một cô gái lẽo đẽo bên cạnh không bực mới lạ-Duy
-Tại sao Nguyên lại không chấp nhận vào ngày hôm đó nhỉ?và rồi lại ra đi quá bất ngờ-My thở dài.
-Tu sửa lại thư viện, bể bơi là ý của Khánh phải không?Tự nguyện tới làm tại quán bar nữa-Luân
-Vì Nguyên-My

Nó nghẹn thở trong giây lát, nó đã làm nên sai lầm gì sao.
-Ông trời quả là bất công nhỉ?-Duy-Nguyên chẳng làm gì nên tội lại bị ra đi sớm như vậy?
Mọi thứ dường như lắng chìm xuống , một không gian ngừng chuyển.Nó ôm chặt lấy tim mình , còn quá sớm , nó không thể làm đổ vỡ tất cả, nuốt nước mắt, nó rời khỏi ghế đá tránh mặt ba người kia.
Chạy lên sân thượng để hít thở không khí không may nó lại gặp bọn Mai trên này, đứng sau tường nó nghe cuộc đối thoại.
-Dám gửi thư tình cho hoàng tử của tao ak-Hiên đạp bụng cô gái đang bị thẩm phán xét hỏi.
-Lại trò bắt nạt người-Nguyên cười khẩy.
-Mày thừa biết anh Luân là của tao rồi mà vẫn cả gan nhỉ.-Hiên nhảy bổ tới tát tới tấp vào mặt cô kia.
-Anh ấy đâu phải của riêng mấy người,mà ảnh có nói chị là người yêu của mình đâu-Cô kia gân cổ lên cái.Hiên ngượng đỏ mặt, nhưng lại xốc tới đánh vô mặt cô gái ấy.
-Thôi.-Mai lên tiếng-Xin lỗi đi, hứa lần sau đừng tơ tưởng đến mấy anh nữa.
-Các cô có quyền gì mà cấm tôi và những cô gái khác.
-Bạo gan thật-Nguyên vẫn đứng xem cuộc đấu khẩu.
Mai chạy tới xách cổ cô gái lên , lùi đến thành lan can ,dúi nửa người cô ta xuống dưới.
-Đừng coi thường tao-Mắt Mai như ăn tươi nuốt sống cô gái ấy.
Nguyên đếm ngược.. 5..4..3…2..1….. Reng……..Reng…..
-Tha cho cô đó-Rồi cả lũ kéo nhau đi để lại cô gái kia ngồi khóc một mình.
-Năm nhất mà hùng hổ ghê-Nguyên ngồi xuống cạnh cô gái.
-Chị là ai? Chị đã nghe hết rồi hả?-Cô ta run lẩy bẩy.
-Cô sợ à mọi người biết hả?-Nguyên mỉm cười.
-Chuyện mấy đứa đó bắt nạt người cả trường đều biết hết-Cô ta ngừng khóc.
-Nhưng làm ngơ-Nguyên
-Chúng là chị 2 trong trường đó.
-Võ mồm thì chấp gì.-Nguyên nhếch mép cười.
-Chị không sợ chúng…
-Để xem họ làm được gì đã.-Nguyên lạnh băng nói.