Chính Là Nó

Chương 12: Chương 12






Hạnh nhìn vẻ mặt lúng túng của Điệp đoán ra ngay sự việc rồi-”Kái thằng chết bầm này lại chứng nào tật nấy”-Hạnh nghĩ trong đầu.
-Này cô ăn nói cho cẩn thận nhá tôi không thèm làm cái trò đấy đâu-Điệp
-Con người ******** như anh có gì không dám làm.-Nguyên nhếch môi cười hắn
-Không có bằng chứng đừng đổ tội vớ vẩn nha cô bạn-Hạnh.
-Tôi làm nhân chứng-Khánh
Nó ngơ ngác nhìn Khánh rồi kéo hắn tách ra một bên.
-Này một mình tôi đối phó được không cần anh ra tay-Nguyên
-Tôi thấy hết rồi cả lúc cô lén lấy ví của hắn nữa-Khánh
-Lời tôi với anh không trùng nhau thì coi như rước họa vào thân đấy-Nguyên
-Ví của hắn cũng đang trong túi của cô.Sao trốn được?-Khánh
-Tôi khác có cách. Anh khóa miệng vào cho tôi-Nó đe Khánh
-Hồi nãy anh ta cướp ví của tôi.-nguyên chỉ vào Điệp nói lớn, cả lũ đổ dồn mắt vào hắn.
-Đâu có ai làm chứng đâu, tôi đây đâu thiếu của mà phải đi cướp tiền của con nhóc nghèo túng như cô-Điệp
-”Thôi chết ta đang là con bé nghèo khổ được nhận học bổng vào đây còn hắn con em đại gia, dám chơi trò này ư”-nó nhăn mặt nghĩ.

-Này không phải cô vừa ăn cắp vừa la làng đó chứ? Hồi nãy tôi có thừa nhận là đã gặp cô sau đó ví của tôi bay mất không thấy đâu cả-Điệp ranh mãnh chơi đòn phủ đầu nó.
Ồoo….cả đám lại quay lại chĩa giáo lại nó.
Nó bất giác quay nhìn Khánh-” Lần này thì tôi..tôi..”
-Thôi được nếu cậu đã nói thế thì chúng ta soát người vậy-Hạnh
-Nếu thấy ví của cô trên người tôi thì tôi xin chịu cô muốn gì cũng được còn nếu ví của tôi trên người cô thì cô phải gia nhập bang của tôi-Điệp cười lớn.
-Các người hơi quá rồi đấy-Khánh định động thủ nhưng bị nó cản lại
-Cũng được tôi chấp nhận-nó vừa nói vừa đi vòng quanh người Điệp.-Xin mời.
-Để cho công bằng người của tôi khám xét cô, còn ai khám xét tôi cũng duyệt-Điệp
-Luân, cậu ra khám hắn đi-My nhắc Luân
-Chờ đã, phải khám cô ta trước để không làm giảm uy tín của tôi-Điệp.
” Anh quá xem thường tôi rồi đó”-Nó nghĩ .
-Anh có vẻ rất tự tin nhỉ-Nguyên.
-Tôi chỉ sắp vạch mặt một đứa trộm thoi mà-Điệp
Khánh nhìn nó vẻ lo lắng chắc chắn cái ví đó ở trên người nó còn gì không đâu lại bị thua bọn HT bang.

Hạnh bước tới trước người nó bắt đầu lục soát
-Xin cẩn thận cho tôi có máu buồn đấy-Nó nhe nhởn( nước này còn cười được).
Sau 1 phút Hạnh quay ra :-Không có.
cả 4 người kia thở phào nhẹ nhõm ( biết là ai rồi gì).
-Hỳ anh thấy rồi chứ tôi không có lấy ví của anh nha, giờ thì ai vạch mặt ai đây ,ai mới là người vừa ăn cắp vừa la làng-Nguyên
Điệp đứng tim , lọt bẫy nó rồi.
Luân khám người hắn thì từ trong túi rơi ra hai cái ví 1 đen 1 hồng, hắn tím mặt nhìn nó đầy cảm xúc.
Nguyên tiến tới nhặt ngay cái ví của mình lên-Tôi xin-nhe nhởn hết mức.rồi thì thầm vào tai hắn- Đừng đánh giá thấp tao thế chứ .
Hắn không nói được câu gì đành kéo Hạnh cũng lũ đàn em cuốn gói ra khỏi căng tin.
Kết thúc màn chiếu hài kịch ở đây mọi người cũng dần rời khỏi căngtin.
-Làm sao cô..-Khánh hỏi nó
-Lúc cô ấy đi vòng qua người Điệp đó không ai thấy hả-Duy
-Anh nhanh mắt đó chứ-Nguyên
-Hết giờ rồi mệt thật về lớp đi-My
-Vậy là cô không vào HT bang nữa-Khánh
-Tôi không vô đấy cũng không có nghĩa là tôi sẽ gia nhập Evil bang của các anh-Nguyên
Cả bọn tới lớp học, cả buổi chiều hôm đó nó chỉ ngồi ngủ không mang cặp sách mà chỉ lên để nhận lớp thôi.
Một ngày trôi qua quá dài đối với nó, ra nhà để xe nó cắp con xe tàn tạ của mình rồi trở về nhà.Không còn ai làm phiền nó nữa,nó chỉ muốn vục đầu vào cái gối thân yêu ở nhà