Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 64: Quỳ xuống, phó thác




Ánh mắt trống rỗng bất lực, Trạch Ninh co rúm thân thể lui ở trong góc, tuy rằng còn có thể miễn cưỡng duy trì lý trí, nhưng cũng đã sắp không chịu nổi, hiện tại y theo bản năng mà lảng tránh hết thảy đụng vào.

“Ninh, không cần buông tha cho. Ngày mai cậu có thể nhìn thấy Ngô hạo.” Nhìn đến Trạch Ninh như vậy, Vệ Thanh Phong cuối cùng ý thức được cho tới bây giờ điều mình muốn cũng không phải là đập vỡ Trạch Ninh. Hành động cướp đoạt, bắt buộc gần như cố chấp trước kia thật sự vô cùng buồn cười. Cướp được lại như thế nào, một khối thể xác không có linh hồn lại có ý nghĩa gì? Không có cảm tình ràng buộc tuyệt đối không thể dài lâu.

Hắn không muốn Trạch Ninh hỏng mất, hắn hi vọng Trạch Ninh có thể luôn bảo trì bộ dạng mà hắn thích, kiên cường kiêu ngạo cũng không đàng hoàng, thông tuệ minh mẫn lại biết ẫn nhẫn. Nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không làm được, hắn vẫn không thể cùng Lạc Dục Đan quyết liệt. Hắn chỉ có thể tới nơi này nói vài lời an ủi, làm cho Trạch Ninh không cần tuyệt vọng.

Trạch Ninh chậm rãi ngẩng đầu, trong ánh mắt trống rỗng cuối cùng hiện lên một tia ánh sáng. Đúng vậy, chỉ cần Ngô Hạo còn ở y liền có hi vọng. Vì chủ nhân của y, y phải sống sót, không thể hỏng mất.

Trạch Ninh gật gật đầu, thân thể vẫn cuộn lại không hề thả lỏng. Vệ Thanh Phong nhìn, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một hơi, chậm rãi rời đi.

Vệ Thanh Phong đi ra ngoài muốn hít thở không khí, di động lại vang lên. Hắn lấy ra nhìn một cái, dãy số xa lạ. Không chút do dự tắt đi không muốn để ý tới, di động lại lần nữa vang lên, rất có tư thế hắn không nhận sẽ không bỏ qua.

Nghĩ có lẽ là có chuyện khẩn cấp gì, Vệ Thanh Phong cuối cùng vẫn là ấn nút nghe, ra ngoài hắn dự kiến, trong ống nghe truyền ra một thanh âm quen thuộc, “Có thời gian hay không, gặp mặt một chút?”

Chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ cùng Ngô Hạo gặp mặt hòa bình như vậy. Hai người ngồi cùng bàn lại không hề có chút mùi thuốc súng, giương cung bạt kiếm khi xưa giống như chưa từng tồn tại.

“Chuyện gì?” Vệ Thanh Phong không chút do dự mở miệng trước, mấy ngày nay hắn tựa hồ đã trưởng thành rất nhiều, Trạch Ninh dùng phương thức gần như thảm thiết làm cho hắn nhận rõ sự tùy hứng cùng hạn hẹp trước kia của mình, Hiện tại hắn đã không còn là Vệ Thanh Phong vừa bị chọc là xù lông kia.

Ngô Hạo cũng thu hồi lệ khí toàn thân, bình thản ngồi, hắn dùng ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn, chậm rãi mở miệng: “Nếu ngày mai tôi có chuyện gì, có thể cầu xin cậu chăm sóc Trạch Ninh hay không?”

“Vì sao lại là tôi, tôi đã cho rằng mình mới là người khiến anh lo lắng nhất.”

“Cậu đối với Ninh vô cùng cố chấp, vì được đến em ấy sẽ làm em ấy bị thương cũng không chừng. Nhưng tôi tin tưởng cậu là chân chính để ý em ấy, không có tôi làm kích thích cậu sẽ không làm chuyện sai lầm.”

Lần đầu tiên Vệ Thanh Phong dùng ánh mắt không mang theo thành kiến mà xem kỹ Ngô Hạo, hắn không thể không thừa nhận Ngô Hạo đúng là vĩ đại hơn hắn nhiều lắm. Chẳng những có lực thấy rõ kinh người, còn có sự rộng lượng mà hắn không thể địch nổi. Vì Ninh, hắn thế nhưng lại đến cùng mình giảng hòa.

“Cho dù tôi nguyện ý, Ninh cũng sẽ không nghe tôi, anh hẳn là hiểu được điểm ấy.”

“Tôi biết, tôi chỉ là hi vọng cậu ngăn cản em ấy làm chuyện điên rồ, cho dù là trong chốc lát cũng tốt. Tôi hi vọng cậu có thể ở cạnh em ấy, mãi đến khi em ấy tỉnh táo lại. Sau đó làm cho chính em ấy lựa chọn cuộc sống, là cùng cậu ở cùng một chỗ cũng tốt, là mai danh ẩn tích cũng tốt, số tiền tôi để lại trong tài khoản ngân hàng Thụy Sĩ của em ấy cũng đã đủ.”

“Nếu chỉ là như vậy, anh hẳn là có lựa chọn tốt hơn, Không nhất định là tôi.”

“Phải, phó thác cho a Cường hoặc là người khác cũng có thể, nhưng là…nếu như tôi không phó thác cho cậu, tôi không thể cam đoan cậu sẽ không làm ra chuyện gì uy hiếp đến Ninh. Không phải tôi nghi ngờ năng lực của Ninh, nhưng ở dưới loại tình huống kia em ấy có thể sẽ không thể bảo vệ tốt chính mình, có uy hiếp như cậu ở, thủy chung là nguy hiểm. Theo ý nghĩa nào đó mà nói, phẫn nộ mà cậu dành cho Ninh là vì tôi đoạt đi em ấy, làm cho cậu mất mặt, hôm nay chúng ta có thể giải quyết vấn đề này. Cậu muốn tôi làm gì mới có thể quên hiềm khích lúc trước?”

“Xem ra anh là làm tốt giác ngộ mới đến, tôi thực muốn biết anh vì Ninh có thể làm đến trình độ nào.” Vệ Thanh Phong thực muốn nhìn một chút, chuyện mà Trạch Ninh có thể làm cho Ngô Hạo, vậy Ngô Hạo có thể hồi báo ngang bằng hay không.

“Cậu thử xem sẽ biết.”

“Như vậy quỳ xuống trước mặt tôi.” Vệ Thanh Phong ác liệt nói ra những lời này, kỳ thật hiện tại hắn căn bản sẽ không lại đi thương tổn Trạch Ninh, nhưng hắn vẫn là muốn chọc ghẹo Ngô Hạo một chút. Ninh vì nam nhân này trả giá nhiều như vậy, hắn cũng phải muốn một chút tiền lời. Tâm tính của hắn bất tri bất giác từ tình nhân ghen tị, chuyển biến thành huynh trưởng bảo vệ.

“Đơn giản như vậy sao?” Trong đôi mắt Ngô Hạo không chút gợn sóng, hắn chậm rãi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, cong xuống hai đầu gối.

Ngô Hạo nhớ rõ tên du côn da đen đầu tiên muốn hắn quỳ xuống bị hắn đánh tới xuất huyết bên trong, mà chính hắn cũng gãy ba căn xương sườn, năm ấy hắn mười hai tuổi. Lần thứ hai, một nam nhân mặc tây trang phẳng phiu dùng súng chỉ vào trán hắn làm cho hắn quỳ xuống cầu xin tha thứ, hắn không chút sợ hãi đá một cước qua, viên đạt xẹt qua sát bên trán của hắn, lưu lại một vệt máu. Từ đó về sau tựa hồ không còn ai dám làm cho hắn quỳ xuống. Dưới gối nam nhân có hoàng kim, đối Ngô Hạo mà nối tôn nghiêm quan trọng nhiều hơn so với tánh mạng.

Nhưng là vì Ninh, vì phần khế ước mà bọn họ cộng đồng tuyên thệ kia, chỉ là tôn nghiêm lại tính cái gì? Một quỳ có thể giải quyết đã muốn thực tiện nghi.

Không nghĩ tới Ngô Hạo thực có thể làm được loại trình độ này, Vệ Thanh Phong có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng tâm phục khẩu phục. Trạch Ninh lựa chọn không hề sai.

“Anh yên tâm, tôi sẽ không đi tìm Trạch Ninh gây phiền toái.” Vệ Thanh Phong không hề dừng lại, đứng dậy rời đi.