Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 60: Cắt cổ tay, chuyển biến




Chậm rãi điều chỉnh hô hấp, Trạch Ninh cố hết sức làm cho chính mình không quá mức khó chịu, loại trình độ dục vọng này với y mà nói đều không quá mức khó nhịn. Y từng ở dưới tình huống bị hạ xuân dược lại bị trói buộc cả đêm không thể giải phóng, y cũng từng có tình huống trong khi hậu huyệt không ngừng bị kích thích mà phía trước vẫn gắt gao khóa lại. So với dạy dỗ của Ngô Hạo, chút trình độ ấy không tính là gì.

Nhưng là tình dục đang cuồn cuộn không ngừng trào ra từ trong cơ thể y lúc này không chút quan hệ với chủ nhân của y, mà là đến từ đùa bỡn ác ý của người khác.

Ở trước mặt Ngô Hạo y không cần bận tâm cái gì, y có thể đem hết thảy yếu đuối biểu đạt ra. Y sẽ dựa vào trong lòng Ngô Hạo thất thanh khóc lớn, y sẽ dùng lời nói ti tiện nhất để cầu xin giải phóng. Ở trước mặt Ngô Hạo y thoải mái không cần suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ cần đem bản thân giao cho Ngô Hạo là tốt rồi, chỉ cần vâng theo mệnh lệnh của Ngô Hạo là tốt rồi. Tư tưởng của y trở nên đơn giản thuần túy, không có tạp niệm, cho nên cũng càng dễ dàng làm được một vài chuyện mà bình thường không thể làm được.

Nhưng hiện tại không giống với, vô số đôi mắt xa lạ chính là đang xuyên thấu qua máy giám thị mà nhìn y. Y ở trong một hoàn cảnh hoàn toàn là đối địch, không chút nào dám thả lỏng. Quá nhiều tâm thần tiêu phí ở trên việc duy trì kiêu ngạo, ở trong này y không thể yếu thế, càng không thể xin khoan dung, thật chí không thể tỏ ra sợ hãi. Mặc dù có lực lượng tinh thần mạnh mẽ làm chống đỡ, nhưng tra tấn liên tục mấy ngày vẫn làm cho y vô cùng mệt mỏi không thể chịu nổi, bất luận vẫn là sinh lý vẫn là tâm lý.

Vô luận là thân thể vẫn là tinh thần đều đã cạn kiệt, nhưng thân thể bị chích thuốc là như thế nào cũng sẽ không mất đi ý thức. Trạch Ninh cảm nhận được tình dục tùy thời sẽ phá vỡ thân thể mà lao ra, dùng hết tất cả tự chủ không cho bản thân rên rỉ, không cho bản thân tự an ủi. Kiêu ngạo của y không cho phép y làm như vậy, không cho phép y ở trước mặt người bên ngoài trở nên ti tiện như vậy.

Hô hấp của y càng ngày càng ồ ồ, ý thức cũng trở nên mơ hồ, cả người đều ngứa ngáy khó nhịn, y phải dựa vào ý chí của mình áp lực phản ứng theo bản năng của thân thể, điều này thật sự quá mức tàn nhẫn.

“A.” Không thể nhịn được nữa mà gầm nhẹ ra tiếng, Trạch Ninh siết chặt tay lại. Y dùng chút lý trí dư lại một lần lại một lần mặc niệm dưới đáy lòng: không thể, không thể, không thể. Rơi xuống loại tình thế này y đã hai bàn tay trắng, y không thể lại mất đi kiêu ngạo, chết đều không thể.

Nhưng tinh thần có thể tập trung rốt cục là có cực hạn, không có thể lực chống đỡ, tập trung tinh thần chỉ có thể là một câu chê cười. Theo thời gian trôi qua, tinh thần của Trạch Ninh càng ngày càng tan rã, đầu óc mệt mỏi cái gì cũng không thể tự hỏi, ý thức của y bắt đầu trôi đi, đối với việc khống chế tự thân càng ngày càng yếu.

Tay không tự giác dời về phía hạ thân, truy tìm bản năng của sinh vật, làm cho dục vọng sắp phá thân thoát ra kia nhận được an ủi cùng dẫn đường. Đầu óc mơ hồ hoàn toàn không có ý thực được điều già đang xảy ra, chỉ là tuân theo khoái cảm, phát ra một tiếng rên rỉ vui thích.

Động tác trên tay càng lúc càng nhanh, ngay một khắc sắp tới cao trào kia, tia mệnh lệnh ở sâu trong ý thức kia lại làm cho Trạch Ninh giật mình tỉnh táo lại: không thể cao trào! Không có mệnh lệnh của chủ nhân không thể cao trào!

Động tác đột nhiên dừng lại, Trạch Ninh mở to hai mắt nhìn, nhìn tay phải nắm ở phân thân, trong mắt lộ ra tuyệt vọng thật sâu. Đến cuối cùng, y ngay cả kiêu ngạo đều không thể bảo vệ được sao?

Ngốc lăng nửa ngày, Trạch Ninh nhắm mắt lại, lúc mở ra đã là một mảnh thanh minh cùng kiên định. Y kéo lê thân thể tàn phá của mình dựa tường đứng lên, chậm rãi di chuyển đến góc phòng.

Y đứng ở phía dưới camera, thản nhiên nhìn thoáng qua, lộ ra một tia mỉm cười đắc ý đầy khinh miệt.

Tiếp theo y chậm rãi ngồi xổm xuống, tích tụ lực lượng, sau đó nhảy lên, quơ tay đánh nát màn ảnh. Thủy tinh vỡ thành một mảnh, rầm rầm rơi xuống đất.

Thoát lực té trên mặt đất, Trạch Ninh giãy dụa đi nhặt một mảnh thủy tinh nhỏ dưới đất. Vừa rồi đã muốn hao hết tia lực lượng cuối cùng của y.

Cuối cùng cầm lấy một mảnh thủy tinh bén nhọn, Trạch Ninh đối cổ tay của mình hung hăng rạch xuống.

Cắt cổ tay như vậy là không chết được, nhưng cũng đủ cho y mất máu hôn mê.

Thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. Trạch Ninh muốn cho Lạc Dục Đan biết, y sẽ không dễ dàng khuất phục như vậy.

“Ngươi đang làm gì vậy?” Nhìn đến hình ảnh trên màn hình, Vệ Thanh Phong phẫn nộ đá văng cửa thư phòng, lớn tiếng chất vấn.

“Ta đang làm cái gì? Ta là đang áp suy sụp y.” Lạc Dục Đan nhìn thoáng qua cửa, thản nhiên nói, giọng điệu không có chút phập phồng.

“Ngươi không thể như vậy! Ninh cậu ấy…”

“Y thế nào? Y chính là một tù binh. Để lại tính mạng của y chỉ là vì giao dịch ngày sau với Ngô Hạo. Chỉ cần y không chết, ta muốn làm gì mà không được.”

Vệ Thanh Phong nhìn Lạc Dục Đan, lửa giận toàn thân kỳ dị chậm rãi dịu xuống, hắn đứng thẳng thân mình, dùng giọng điệu thong thả như bình thường xác định nói: “Lạc Dục Đan, tôi chưa bao giờ cho mình là quân tử. Cũng đối với cái gọi là đạo đức luân lí vô cùng khinh thường, tôi muốn tôi sẽ cướp lấy, không cần hỏi cái khác. Tôi vốn nghĩ anh cùng tôi là một loại người, khinh bỉ cái gọi là quy củ giang hồ này. Nhưng hiện tại tôi phát hiện mình sai lầm rồi, so với anh tôi vẫn chưa đủ bỏ đi. Tôi vĩnh viễn cũng sẽ không đi nhục nhã một người đáng tôn kính như vậy.”

“Thật vậy sao? Ngươi xác định ngươi nói như vậy không phải vì muốn bảo vệ cho thanh mai trúc mã của ngươi?”

“Hôm nay cho dù người xuất hiện trên màn hình kia không phải là Ninh, tôi cũng sẽ không đồng ý với hành động của anh, tôi vẫn sẽ đến nơi này nói rõ. Lạc Dục Đan, làm người là có điểm mấu chốt, làm đồ bỏ đi cũng có điểm mấu chốt, qua ranh giới kia thì cái gì cũng không phải.”

“Vệ Thanh Phong, đừng có mà giả vờ thanh cao trước mặt ta! Ngươi là mặt hàng gì ta không biết sao? Chờ ta đem tinh thần của Trạch Ninh áp suy sụp đưa đến tay ngươi, nói không chừng ngươi còn có thể cám ơn ta.” Trong giọng nói của Lạc Dục Đan lộ ra tức giận, này là điềm báo có người sắp không hay ho.

Không có lui bước như mấy lần trước, Vệ Thanh Phong khẽ cười một tiếng: “Tôi đúng là muốn có được Trạch Ninh, cho dù cậu ấy biến thành một con rối không hề có tư tưởng cũng không sao cả. Nhưng này cũng chỉ là chuyện giữa tôi cùng cậu ấy. Tôi tuyệt đối sẽ không công khai nhục nhã y như vậy. Người như Ninh đáng giá được mọi người tán dương. Lạc Dục Đan, ngươi có thể tiếp tục làm như vậy, nhưng Ninh tuyệt đối sẽ không bại bởi ngươi.”

Không có để cho Lạc Dục Đan có cơ hội nói chuyện, Vệ Thanh Phong trực tiếp xoay người rời khỏi thư phòng.