Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 49: Năng lực, giới hạn




Trạch Ninh vừa lái xe vừa âm thầm tính ra trình độ khôi phục của bản thân, nếu hành động mặc dù thể lực không đạt được tốt nhất, nhưng thông qua phụ trợ của thuốc hẳn là không phải vấn đề gì lớn. Còn lại là tận lực biết rõ thói quen cuộc sống của Lạc Dục Đan cùng tình huống phòng vệ của nơi đó.

Trong lúc tự hỏi xe đã đến cổng lớn, Trạch Ninh đem xe giao cho tiểu đệ, chính mình trực tiếp lên lầu tìm Ngô Hạo.

“Chủ nhân.” Ngô Hạo đang ở thư phòng xem văn kiện, Trạch Ninh đi đến trước bàn quỳ xuống, cúi đầu.

“Đã trở lại? Khôi phục thế nào?” Ngô Hạo chỉ là nhìn thoáng qua Trạch Ninh, liền tiếp tục viết gì đó lên văn kiện. Kỳ thật hắn đã sớm đoán được Trạch Ninh sẽ không nghỉ ngơi lâu lắm, tiểu nô lệ của hắn am hiểu nhất chính là cậy mạnh.

“Ninh không có việc gì, chủ nhân.” Trạch Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngô Hạo, không xác định hiện tại có phải là thời cơ tốt để nói về mệnh lệnh của Bố Già hay không.

Chú ý đến cử chỉ của Trạch Ninh, Ngô Hạo dừng bít lại nhìn tiểu nô lệ của hắn: “Xảy ra chuyện gì, muốn nói cái gì?”

“Chủ nhân, lúc chiều Bố Già có tìm tôi.”

Cái gì? Ngô Hạo hoàn toàn rời khỏi văn kiện, hắn dựa lưng vào ghế ngồi nhìn Trạch Ninh, vẻ mặt nghiêm túc: “Hắn nói cái gì?”

“Bố Già cho tôi đi ám sát Lạc Dục Đan trước thứ Hai.” Trạch Ninh bình tĩnh nói xong, tận lực làm cho chuyện này có vẻ không phải quá mức ly kỳ.

“Trước thứ Hai?” Ngô Hạo lặp lại một lần, này tuyệt đối không phải là một nhiệm vụ hợp lý, này quả thực chính là làm cho Trạch Ninh đi chịu chết!

“Đúng vậy, Bố Già nói hắn hi vọng trước thứ Hai Lạc Dục Đan đã không còn ở trên đời này.”

“Vớ vẩn, Ninh, ngươi không cần để ý đến nhiệm vụ này, ta sẽ nói với Bố Già.”

“Nhưng là, chủ nhân, tôi đã đáp ứng Bố Già.”

“Ngươi thế nhưng đáp ứng hắn! Đó là nhiệm vụ có bao nhiêu không hợp lý ngươi biết không? Ít nhất ngươi nên giải thích rõ ràng trong thời gian ngắn như vậy giết chết Lạc Dục Đan là không có khả năng, đối phương cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.” Ngô Hạo nổi giận, muốn cậy mạnh cũng không phải liều lĩnh như vậy. Làm nô lệ của hắn, sao có thể tùy tiện tiêu xài sinh mệnh của mình như vậy?

“Chủ nhân, Ninh cảm thấy Bố Già là biết không có khả năng mới cho Ninh đi làm.”

“Cái gì?” Quan tâm sẽ bị loạn, Ngô Hạo vừa rồi đúng là bị hôn đầu mới bỏ qua điểm quan trọng nhất. Sao Ivanir có thể không biết sự khó khăn khi ám sát Lạc Dục Đan? Huống chi Tô Li còn đến Trung Quốc một lần. Ivanir đối với tình huống ở Trung Quốc hẳn là tuyệt đối rõ như lòng bàn tay.

“Bố Già nói hắn cần tôi chứng minh chính mình.” Trạch Ninh nói để lại một nửa, y không nghĩ Ngô Hạo vì y gánh vác nhiều hơn nữa.

Dụng ý của Bố Già, kỳ thật Ngô Hạo cũng đoán được vài phần, hắn biết bản thân không thể ngăn cản Trạch Ninh, càng không thể có khả năng thay đổi quyết định của Bố Già. Nhưng trước thứ Hai ám sát được Lạc Dục Đan, đây cũng thật quá…

Bất quá, kết cục của trái lệnh tựa hồ sẽ càng thảm hại hơn.

Mafia chưa bao giờ là một tổ chức nhân từ.

Ngô Hạo kéo Trạch Ninh lên ôm vào trong ngực, hắn biết chính mình trừ bỏ để cho Trạch Ninh đi không còn lựa chọn nào khác.

“Bên kia có tay trong của chúng ta, bất quá cắm vào chưa lâu, chôn không quá sâu. Có thể cung cấp rất hữu hạn.”

“Không cần, thật vất vả cắm được tay trong vào không thể vì hành động lần này của tôi mà hy sinh, lỡ mà không thành công, hắn vẫn còn tác dụng. Tôi chỉ cần bản vẽ mặt phẳng, cùng thời gian nghỉ ngơi của Lạc Dục Đan.”

“Ninh, ngươi làm một nhiệm vụ chắc chắc thành công cũng không sơ suất như vậy.” Ngô Hạo nhíu mày, trong giọng nói mang theo trách cứ. Hắn không cho phép Trạch Ninh xem nhẹ sinh mệnh của bản thân như vậy.

“Chủ nhân, ngài yên tâm, sau khi gặp được ngài tôi đã không còn theo đuổi hủy diệt. Tôi muốn sống, nhưng vậy mới có thể cùng chủ nhân ở cùng một chỗ. Hơn nữa tất cả của tôi đều là của chủ nhân, không có mệnh lệnh của chủ nhân tôi cũng không dám đi tìm chết. Lần hành động này có tư liệu hay không có tư liệu thì xác suất thành công cũng không khác biệt lắm, nhìn tư liệu không chừng sẽ có phán đoán sai lầm, tất cả đều dựa vào trực giác cùng kinh nghiệm không chừng xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút.”

“Được rồi, vậy theo ý của ngươi.” Dù sao Ngô Hạo cũng không phải sát thủ chuyên nghiệp, hắn chỉ có thể tin tưởng phán đoán của Trạch Ninh, “Ninh, ngươi thành thật trả lời cho ta biết ngươi cùng Vệ Thanh Phong giao thủ có mấy phần thắng?”

Vệ Thanh Phong còn ở chỗ Lạc Dục Đan làm mưu sĩ, tự nhiên cũng sẽ bảo vệ an toàn của Lạc Dục Đan.

“Nếu là một chọi một, chín thành.” Trạch Ninh không nghĩ mình yếu hơn Vệ Thanh Phong.

“Nếu hắn có giúp đỡ?”

“Hai thành.” Vệ Thanh Phong có yếu hơn mình cũng không không yếu hơn bao nhiêu.

Đáp án quá rõ ràng, nếu như Trạch Ninh bị phát hiện làm gì có cơ hội một chọi một? Thất bại tức là chết sao?

“Ninh, đáp ứng ta. Vô luận thế nào cũng phải nghĩ biện pháp sống sót, ta nhất định sẽ đến cứu ngươi.” Ngô Hạo biết đây là một yêu cầu vô cùng vô lý, có rất nhiều lúc sống so với chết càng thống khổ. Nhưng hắn không thể để cho Trạch Ninh chết, tuyệt đối không thể.

“Vâng, chủ nhân.” Trạch Ninh biết phía sau yêu cầu của Ngô Hạo đại biểu cho cái gì, nhưng y vẫn trả lời thong dong lạnh nhạt như cũ. Chỉ cần là Ngô Hạo hi vọng y đều sẽ làm được, chẳng sợ tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.