Chất lỏng lạnh lẻo không ngừng chảy vào theo đường ống, Trạch Ninh có chút khó chịu cọ cọ thân mình, nhưng khi bị Ngô Hạo vỗ một cái như làm cảnh cáo liền không dám động nữa.
1000cc chất lỏng nhanh chóng chảy hết, bụng dưới của Trạch Ninh có chút phồng lên, ý muốn đi tiểu mãnh liệt đến mức không thể chịu được, nhưng nơi bài tiết lại bị khống chế, không thể giải phóng.
Thấy Ngô Hạo lại lấy thêm một túi cam du, trong mắt Trạch Ninh không tự chủ được lộ ra cầu xin: “Chủ nhân…” Y cúi đầu kêu lên, hi vọng Ngô Hạo không cần lại đổ thêm, nếu tăng thêm 1000cc y cảm thấy bàng quang của mình nhất định sẽ nứt ra.
“Yên tâm, chỗ đó của ngươi co dãn tốt lắm, không có việc gì.” Ngô Hạo nói, trên tay không hề dừng, một túi cam du mới đã gắn vào trên ống dẫn.
Không gian vốn đã đầy lại có thêm chất lỏng mới chảy vào, càng ngày càng kịch liệt không chỉ có ý muốn đi tiểu, đau đớn cũng dần trồi lên. Trạch Ninh không dám động, chỉ có thể cố hết sức chịu đựng, mồ hôi từng đợt trào ra, cơ bắp buộc chặt có chút run rẩy. Thời gian ngắn ngủi lại bị vô hạn kéo dài, dưới ý thức tác dụng cảm giác nơi bụng dưới bị phóng đại, một phút lại gian nan như một thế kỷ.
Ngô Hạo đổ xong cam du, dùng dụng cụ chuyên nghiệp đậy lại miệng ống dẫn, có chút ác ý ấn xuống nơi bụng dưới có hơi phồng lên của Trạch Ninh.
“Ô, chủ nhân.” Trạch Ninh kêu rên một tiếng, mang theo chút cầu xin nhìn về phía chủ nhân của y. Bởi vì vừa mới nhẫn nại trong mắt y mang theo một tầng hơi nước, hơn nữa y trời sinh có khóe mắt mị nhân, giờ phút này y quả thật là một tồn tại dụ hoặc nhất.
Ngô Hạo nhìn Trạch Ninh như vậy, một cỗ lửa nóng từ dưới thân chạy trốn lên. Dục vọng ở dưới ánh mắt tràn ngập hơi nước của Trạch Ninh dần dần như lửa cháy lan ra đồng cỏ. Ngô Hạo cảm thấy chính mình sắp không khống chế được, hơn nữa hắn cũng không muốn khống chế.
“Ninh, theo ta đến phòng tắm.”
Trạch Ninh cũng không có ý thức được ánh mắt của mình tạo thành hậu quả như thế nào, y chỉ nghe theo mệnh lệnh cẩn thận xoay thân dưới, đi theo Ngô Hạo vào phòng tắm.
Ở dưới tác dụng của trọng lực, cảm giác bàng quang rủ xuống càng trở nên rõ ràng, mỗi bước đi tựa hồ đều cảm thấy nó sẽ rơi xuống. Ở dưới sự tra tấn song song của ý muốn đi tiểu cùng đau đớn, khoảng cách 4,5m ngắn ngủn để đến phòng tắm lại tiêu hao hầu hết thể lực của Trạch Ninh.
Vào phòng tắm, Ngô Hạo ôm lấy Trạch Ninh, dùng thủ pháp mềm nhẹ rút ống dẫn ra: “Hôm nay chỉ khiển trách một chút như vậy thôi, lần sau sẽ không dễ dàng tha thứ. Đi ra đi.”
Tư thế giống như con nít được người lớn ôm đi tiểu, cho dù đối mặt là Ngô Hạo Trạch Ninh vẫn có chút xấu hổ, trên mặt y nhiễm đầy đỏ ửng, ở trong lời nói của Ngô Hạo, một cột nước cơ hồ trong suốt từ giữa hai chân y bắn đi ra.
Bởi vì đổ đầy 2000cc cam du, Trạch Ninh đi tiểu thật lâu, Ngô Hạo nhìn Trạch Ninh như vậy trên mặt nổi lên một tia cười tà, trêu ghẹo nói: “Thật đúng là phi lưu trực há tam thiên xích.” (nước thẳng bay xuống ba nghìn thước, một câu thơ trong bài Vọng Lư Sơn bộc bố của Lý Bạch.)
Nghe được Ngô Hạo nói như vậy, mặt Trạch Ninh càng đỏ hơn, trực tiếp cọ hướng ngực Ngô Hạo, hận không thể vui cả người vào.
“Ở trước mặt ta còn thẹn thùng như vậy làm gì, có cái gì chưa từng thấy.”
Trạch Ninh đi tiểu xong, Ngô Hạo cũng không cố kỵ liền trực tiếp vơn tay búng vào phân thân của Trạch Ninh.
Trạch Ninh xấu hổ đến mặt càng đỏ hơn, ngay cả làn da trên người cũng phiếm đỏ lên.
Ngô Hạo càng nhìn càng cảm thấy tiểu nô lệ của hắn thực xinh đẹp.
Trong bồn tắm mát xa to lớn đã sớm được Ngô Hạo đổ đầy nước, Ngô Hạo ôm Trạch Ninh ngồi vào bên trong, trực tiếp hôn lên môi Trạch Ninh. Khác với sự bá đạo trước kia, nụ hôn lần này của Ngô Hạo mang theo vô hạn ôn nhu cùng triền miên, hắn vừa mềm nhẹ dùng đầu lưỡi đảo qua từng tấc trong miệng Trạch Ninh, lại vừa lấy tay mơn trớn từng điểm mẫn cảm trên người Trạch Ninh.
“Ân…” Ở dưới sự âu yếm của Ngô Hạo, thân mình Trạch Ninh sớm đã mềm xuống, từ trong yết hầu phát ra rên rỉ ái muội không rõ ý nghĩa.
Tay Ngô Hạo từ hồng anh trước ngực đi vào mật huyệt phía sau, hắn rút ra nam hình mà Trạch Ninh đeo theo lệ thường, nước ấm trong bồn tắm lớn lập tức mạnh mẽ tiến vào tiểu huyệt chưa kịp khép lại kia.
Nước ấm tiến vào làm cho toàn bộ thân thể Trạch Ninh đều run rẩy một chút, dục vọng cũng trở nên kêu gào mãnh liệt. Y dùng tay ôm lấy cổ Ngô Hạo, thấp giọng nỉ non: “Hạo, cho em.”
“Như em mong muốn.” Rốt cục Ngô Hạo cũng không thể khống chế, trời biết hắn sớm đã bị Trạch Ninh câu lên dục hỏa có thể chịu đến bây giờ đã phải dùng bao nhiêu tự chủ.
Chỉ dùng tay khuếch trương qua loa, Ngô Hạo liền tiến vào. Nơi đó của Trạch Ninh vẫn chặt chẽ, cẩn thận bao vây lấy hắn, gây cho hắn thỏa mãn tối cao như cũ. Sức nổi của nước lại mang đến cho trận tình ái này một luồng cảm giác đặc biệt, ở dưới sức trơn của nước hắn có thể đi vào chiều sâu mà bình thường không thể nào làm được.
Điểm mẫn cảm từng chút được vuốt ve, cả người Trạch Ninh đều bị tình dục khống chế, mỗi lần chìm đắm y đều kêu tên Ngô Hạo, khát vọng được giải phóng.
Cuối cùng, ở dưới một lần mãnh liệt đánh sâu vào y nghe được Ngô Hạo ghé vào tai y ôn nhu nói: “Bắn đi.”
Cùng lúc khi Ngô Hạo bắn vào thân thể y một cỗ lửa nóng, một luồng bạch trọc cũng từ dưới thân y bắn ra, rơi vào trong nước, dần dần tan biến. Giờ khắc này, y cảm thấy bản thân cùng Ngô Hạo chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến linh hồn của đối phương.