Chính Là Ngươi Nô Lệ

Chương 22: Cực hạn, kiên trì




Ngô Hạo trở về gấp như vậy là vì bang phái bản địa đã bắt đầu hợp tác đối phó hắn. Thủ hạ của hắn tìm hiểu tình báo biết được tin này liền thông báo cho hắn.

Nhưng Ngô Hạo chỉ là chú ý hướng đi của bên kia, cũng không có ý tứ hành động.

A Cường có chút tò mò hỏi: “Hạo ca, chừng nào thì hành động?”

Ngô Hạo thản nhiên nhìn hắn một cái, giống như một chút cũng chưa đem chuyện này để vào mắt: “Gấp cái gì, đợi lũ cá tôn mày đến cùng nhau, chúng ta một lần giải quyết luôn là được.”

A Cường bội phục nhìn Ngô Hạo, cuối cùng không nói gì nữa. Trong ý nghĩ lại nhịn không được nghĩ: Đại ca, đám người kia gom lại cùng nhau cũng rất mạnh a! Muốn giải quyết cũng không đơn giản a!

Giống như đoán được A Cường suy nghĩ cái gì, khóe miệng Ngô Hạo gợi lên một tươi cười thị sát: “ Muốn sống yên sớm muộn gì cũng phải đánh một hồi, vậy không bằng đánh cho hoành tráng một chút. Làm cho đối phương biết muốn giải quyết chúng ta, chính bọn họ cũng sẽ nguyên khí đại thương. Đối phương không phải đồ ngốc, tự nhiên hiểu được chung sống hòa bình là tốt nhất.”

A Cường gật gật đầu, không khỏi bội phục kế sách của Ngô Hạo.

Ngô hạo không hề để ý A Cường, đứng dậy ý bảo Trạch Ninh cùng chính mình đi lên lầu.

Việc dạy dỗ Trạch Ninh vẫn chưa hoàn thành, chuyện nơi này phải xen vào, chuyện này cũng không thể buông bỏ, dù sao Trạch Ninh là nô lệ mà hắn nhận định.

Mặc dù tâm Trạch Ninh đã hoàn toàn mở ra với Ngô Hạo, y đối Ngô hạo cũng có đủ tín nhiệm, nhưng Ngô Hạo biết Trạch Ninh vẫn chưa hoàn toàn thần phục. Người kiêu ngạo cùng kiên cường giống như Trạch Ninh vậy, không có đủ thời gian sẽ không thể làm cho y hoàn toàn thần phục.

Ngô Hạo đem Trạch Ninh đưa đến phòng chơi, không biết hắn ấn nút nào lại khiến vách tường bình thường lại biến thành gương sáng loáng, ngay cả sàn cùng nóc cũng vậy. Người trong phòng mặc kệ nhìn hướng nào đều có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình.

Trạch Ninh trần trụi quỳ ở giữa phòng chơi, nhìn khắp phòng đều là ảnh ngược của mình thì mặt không khỏi đỏ lên. Đúng vậy, y đã muốn hướng Ngô Hạo buông ra hết thảy, nhưng là nhìn đến chính mình như vậy y sẽ cảm thấy thẹn, bản thân lại như vậy dâm đãng.

Ngô Hạo dùng một sợi dây thừng đỏ vòng qua cổ cùng ngực Trạch Ninh, cuối cùng trói chặt hai tay đã đặt ở sau lưng của Trạch Ninh. Vì không để mình hít thở không thông, Trạch Ninh bất đắc dĩ chỉ có thể cao cao ngẩng đầu, cố gắng ưỡn ngực. Mà dưới sự phác họa của dây thừng, hai điểm trước ngực của y lại càng trở nên mẫn cảm, thậm chí y có thể cảm thấy hơi lạnh không khí xẹt qua đầu nhũ tiêm của y. Mặt y càng đỏ hơn, cảm thấy thẹn phát ra từ nội tâm khiến cho hạ thân y dần dần ngẩng đầu lên.

“Như thế liền nhịn không được? thật đúng là cơ khát.” Trong giọng nói Ngô Hạo mang theo tia cười nhạo, Trạch Ninh cảm thấy thân mình càng nóng.

Cố định dây thừng xong, Ngô Hạo đem Trạch Ninh đè xuống,làm cho y chỉ dùng cằm và đầu gối chống đỡ sức nặng của thân thể. Tiếp theo hắn nắm lấy thắt lưng Trạch Ninh, làm cho mông y cao cao nhếch lên, biên độ lớn đến mức Trạch Ninh cơ hồ muốn ngã sấp.

Rút ra nam hình Trạch Ninh vẫn mang theo, Ngô Hạo đổi thành ngón tay mình đảo lộng một phen, Trạch Ninh lập tức phát ra rên rỉ khó nhịn.

Thời điểm Ngô Hạo rút tay ra, Trạch Ninh không tự chủ kẹp chặt hậu huyệt hy vọng có thể giữ lại nhiệt độ cơ thể của chủ nhân. Nhưng Ngô Hạo vẫn kiên định thong thả rút tay ra, cúc huyệt hư không ở nơi đó hé ra hợp lại có vẻ phá lệ mê người. Ngón tay Ngô Hạo liền ở nếp uốn của cúc huyệt tha hai còng, lại làm cho Trạch Ninh ngứa ngáy khó nhịn. Y không dám tùy ý vặn vẹo thân mình, nhưng hô hấp lại trở nên trầm trọng.

“Trong chốc lát sẽ thỏa mãn ngươi.” Ngô Hạo vỗ một chút vào mông Trạch Ninh, lập tức đem một cái nam hình càng thô to hơn so với cái vừa rồi nhét vào hậu huyệt của Trạch Ninh.

“A.” Kích thích nơi hậu huyệt làm cho Trạch Ninh phát ra tiếng thở nhẹ, so với món đồ chơi không có độ ấm y càng muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của chủ nhân. Nhưng y biết chủ nhân ban cho không thể dễ dàng mà có được.

Lúc Ngô Hạo mở ra công tắc Trạch Ninh run rẩy một chút.

“Không được nhúc nhích.” Ngô Hạo thấp giọng mệnh lệnh, đồng thời vung một bàn tay lên mông Trạch Ninh.

Trạch Ninh hít sâu một hơi khống chế phản ứng của thân thể.

“Không được cao trào, không được nhúc nhích, chờ ta trở lại.”

Ngô Hạo mệnh lệnh làm cho Trạch Ninh cảm thấy một trận tuyệt vọng. Muốn duy trì tư thế bất động không được cao trào như vậy? Chỉ có cằm cùng đầu gối chạm đất, thân thể bị gấp thành tư thế cực kỳ khó chịu không nói. Mồ hôi nhỏ xuống làm cho mặt thủy tinh dưới thân trở nên ẩm ướt, càng khó gắng sức, y cần dùng đến sức lực lớn hơn để ổn định thân mình. Mà một loạt động tác vừa rồi của Ngô Hạo đã làm cho hạ thân y gắng gượng, nam hình không ngừng rút ra chọc vào nơi hậu huyệt lại không ngừng kích thích tình dục của y, ở tình huống dương v*t không có gì trói buộc Trạch Ninh không biết mình có thể chịu bao lâu. Mà Ngô Hạo nói chờ hắn trở về là bao lâu? Trạch Ninh hoài nghi chính mình có thể sống qua nửa giờ hay không?

“Ta tin tưởng ngươi vì chủ nhân có thể làm được.”

Trước khi đi Ngô Hạo lưu lại lời nói giống như một câu ma chú, làm cho Trạch Ninh quên đi khó khăn cùng băn khoăn đang có. Đúng vậy, vì chủ nhân y có thể làm được, không có cái gì không thể. Y tin tưởng chủ nhân của y, nếu Ngô Hạo nói y có thể làm đến như vậy y nhất định có thể làm đến.

Trạch Ninh nhắm mắt, yên lặng chịu đựng thống khổ cùng khó nhịn mà Ngô Hạo ban cho y.