Gã đàn ông quay đầu lại, cả Lương Vỹ cũng bị kéo theo. Tuy rằng còn choáng váng vì say, nhưng ở khoảng cách gần, Lương Vỹ không thể không nhận ra người này: Mạc Chính Phong. Trong đầu cậu lập tức hiện lên cả ngàn câu mắng chửi, sớm không gặp muộn không gặp, tại sao lại gặp vào lúc này?
- Mày là ai? - Gã đàn ông hất cằm hỏi.
- Chồng cậu ấy. - Mạc Chính Phong thản nhiên trả lời, giống như đây là sự thật hiển nhiên vậy.
Lương Vỹ dĩ nhiên không thể làm ngơ như không nghe thấy gì, lập tức phản bác:
- Cái gì mà chồng? Anh và tôi không quen biết!
Mạc Chính Phong nhíu chặt chân mày, lúc này không phải lúc để giận dỗi, chỉ cần cậu xác nhận, chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều. Tại sao lại ương bướng như thế chứ?
- Ha! Em ấy nói không phải kìa. Này, nói thật đi, có phải thích người ta mà người ta không thích mình không? Chú em, chỉ là một tên bán thân nuôi miệng mà thôi, đẹp đến mấy thì cũng rất dơ bẩn, không đáng đâu. Hôm nay anh đây nhắm nhóc này rồi, chú mày có muốn thì ngày mai tới!
Lương Vỹ còn chưa tỉnh rượu, lại đang trong trạng thái rối loạn vì gặp anh trong tình cảnh khó xử này, căn bản không nghe hiểu những lời hắn nói, nhưng Mạc Chính Phong thì hiểu. Một ngọn lửa giận dần bùng lên thiêu đốt trái tim anh. Anh tuyệt đối không chấp nhận để cho bất kỳ kẻ nào sỉ nhục cậu. Bất kể quá khứ của cậu có ra sao, hiện tại đều không còn ý nghĩa. Cậu chính là Lương Vỹ, là người mà anh yêu thương, anh nhất định sẽ bảo vệ cậu, không để cậu chịu tổn thương thêm một lần nào nữa.
Gã đàn ông thấy Mạc Chính Phong bất động, nghĩ rằng anh đã từ bỏ, cười khẩy một cái rồi quay lưng bỏ đi.
Hắn vừa cất bước, Mạc Chính Phong đã mạnh mẽ ngẩng đầu, trong đáy mắt là lửa cháy hừng hực, hai tay siết chặt thành nắm đấm, gào lên một tiếng rồi lao thẳng về phía trước tung một cú đá trúng lưng gã đàn ông bẩn thỉu kia. Bị tấn công bất ngờ, hắn không kịp phòng bị ngã dúi dụi về phía trước, kéo cả Lương Vỹ ngã theo. Mạc Chính Phong nhân cơ hội hắn đã buông lỏng, vội đỡ cậu dậy:
- Vỹ Vỹ, em không sao chứ? Tạm thời đứng đây, anh xử lý xong hắn rồi chúng ta về nhà!
Không để Lương Vỹ kịp trả lời, Mạc Chính Phong đã quay lại tiếp tục ẩu đả với gã đàn ông kia. Trong cơn tức giận, sức mạnh của con người luôn là thứ không có giới hạn. Anh bình thường không phải người hung hãn, nhưng lúc này ra đòn lại mười phần hiểm độc. Một cú đấm giáng xuống, gã đàn ông đã muốn lệch cả quai hàm, máu từ trong miệng phun ra đầy đất. Mạc Chính Phong nghiến răng, thanh âm dữ dằn rít qua kẽ răng:
- Mày dám nói em ấy như vậy! Mày có tư cách gì hả? Đồ súc sinh! Còn dám kéo em ấy đi, bàn tay bẩn thỉu của mày không xứng đụng vào Vỹ Vỹ!
Mạc Chính Phong lật úp người hắn xuống, bẻ vặn cánh tay hắn ra đằng sau khiến hắn rống lên một tiếng dài đầy đau đớn. Tiếng khớp xương răng rắc vang lên rợn người. Lương Vỹ đứng nhìn, sớm đã bị dọa cho tỉnh rượu, mắt cũng không dám chớp, âm thầm nuốt nước bọt. Đây là lần đầu cậu thấy Mạc Chính Phong điên cuồng như vậy. Chỉ vì... tên kia sỉ nhục cậu thôi sao? Nhất thời đầu óc cậu trở nên rối loạn, như thể có cả ngàn suy nghĩ vần xoay mà lại giống như trống rỗng chẳng có gì cả. Cậu cứ đứng đó ngây ngốc nhìn, không hề có lấy một chút phản ứng. Rõ ràng là mở to mắt, nhưng hình ảnh trước mặt lại cứ như mờ nhòe ẩn hiện, không thể thấy rõ. Có cảm giác hồn phách của cậu đã lạc đi chốn nào mất rồi.
Đến khi Mạc Chính Phong bước đến chỗ cậu, vòng tay ôm chặt cậu vào lòng, cậu mới xem như kéo được hồn về. Gã đàn ông kia đã đi từ khi nào không biết, trên mặt đất còn nguyên vũng máu đỏ sậm chói mắt dưới ánh đèn đường. Lương Vỹ run run cắn môi, không biết nên nói gì cũng không biết nên làm gì lúc này. Bên tai ngoài thanh âm trầm thấp ôn nhu của Mạc Chính Phong thì chẳng còn gì khác.
- Vỹ Vỹ, anh xin lỗi, anh không nên bỏ mặc em. Là Mạc Quân nói anh phải lạt mềm buộc chặt, phải khiến cho em nhớ anh, phát điên vì anh, sau đó mới xuất hiện tỏ tình với em. Anh đã nghe lời anh ta, anh ngốc lắm phải không? Tám năm trước nghe anh ta để mất em, tám năm sau vẫn không tiến bộ. Phải, chỉ có em mới khiến anh ngốc đến như vậy, ngốc đến mức không dám nói ra mình yêu em, ngốc đến mức bày tỏ làm sao cho em hiểu cũng không biết, ngốc đến mức giữ được em rồi lại buông tay, ngốc đến mức để Trình Nhã Văn và Trương Huệ Mẫn lừa gạt... Vỹ Vỹ, anh sai rồi, tha thứ cho anh đi. Vỹ Vỹ, anh thật lòng yêu em, không phải vì thương hại, không phải vì áy náy. Anh muốn ở bên em, một đời ở bên em, yêu thương em, bảo vệ em, có được không? Vỹ Vỹ...
Lương Vỹ rất muốn mở miệng ngăn anh lại, nhưng cổ họng cứ nghẹn ứ không phát ra được âm thanh nào, chỉ có đôi môi mấp máy không ngừng. Nước mắt tràn mi, tuôn rơi không kiềm chế. Đã bao lâu rồi cậu mới lại khóc như thế? Bao lâu rồi... Lời nói của anh, từng chữ từng chữ dịu dàng mà mạnh mẽ, như từng đợt sóng ầm ầm đánh vào phòng tuyến tâm lý của cậu, phá vỡ nó đến tan nát không còn một mảnh. Trái tim mất đi lớp phòng hộ cứng rắn, lộ ra run rẩy yếu đuối trước tình yêu mãnh liệt, không cách nào chống cự. Cậu biết bản thân mình không buông bỏ anh được, biết mình không từ chối anh được. Nhưng trong lòng vẫn như vướng phải một cái gai, không nhổ đi thì không cách nào đồng ý quay về bên anh. Chỉ là cái gai này quá sâu, quá sâu rồi... Nhổ nó ra sẽ là máu tươi phun trào, để lại vết sẹo vĩnh viễn cho tình yêu giữa hai người mãi đến sau này...
- Chính... Chính Phong... - Lương Vỹ cuối cùng cũng bật ra tiếng nói, dù lồng ngực đau như ai giày ai xéo - Tôi... Còn con của anh...
- Nó không phải... không phải con ruột - Có lẽ vì sức lực yếu đi, hơi thở Mạc Chính Phong có chút bất ổn - Nhã Văn... Trình Nhã Văn lừa anh, nó là con của cô ấy với người khác. Họ cũng... cũng nhận... nhận nhau rồi, anh... ly hôn rồi.
- Nhưng mà... Chính Phong, tôi từng làm MB! Tôi từng bị vạn người phỉ nhổ là tên biến thái không biết xấu hổ! Tôi cũng từng lăn lên giường Tiêu Thần, làm công cụ phát tiết cho anh ta! Chính Phong, tôi rất dơ bẩn, tôi không xứng với anh!
Chính Phong cười nhẹ, tiếng cười mơ hồ mỏng manh như có như không: "Dơ bẩn? Anh không..."
- Anh không cái gì?
Lương Vỹ chờ mãi không thấy anh nói tiếp, rụt rè hỏi. Nhưng vẫn không nghe được tiếng đáp. Cậu giật mình phát hiện hình như anh không còn đứng vững nữa mà là đang dựa hết vào thân thể cậu, nhưng nãy giờ cậu không nhận ra. Lương Vỹ ôm lấy hai vai anh đẩy ra. Hai mắt Mạc Chính Phong đã nhắm nghiền từ bao giờ, sắc mặt tái nhợt. Cậu hoảng hốt xem xét từ trên xuống dưới, phát hiện trên dụng anh có một vết thương vẫn đang chảy máu. Trong giây phút ấy, trái tim cậu giống như đã ngừng đập. Trời ơi! Tại sao cậu lại ngốc như vậy? Tại sao anh bị thương mà cậu cũng không nhìn ra?
- Chính Phong! Chính Phong anh tỉnh lại đi! Chính Phong!