Chính Là Chờ Em Nói Yêu Anh

Chương 6: Bế công chúa




- Hả? Gì cơ? - Tiếng mưa to rào rào át tiếng nói của Mạc Chính Phong nên Lương Vỹ nghe không rõ.

- Tôi nói để tôi đưa cậu về nhà tôi. - Mạc Chính Phong lớn giọng lặp lại, vẻ mặt không có chút gì là sung sướng khi có cơ hội gần gũi crush, ngược lại giống như ban ơn.

Lương Vỹ đã nghe rõ, nhưng không phản ứng lại được, đờ người nhìn anh.

Mạc Chính Phong dương dương tự đắc vênh mặt, ha, tôi là ai chứ? Bị tôi là cho bất ngờ đến ngây ra rồi đúng không? Không cần thẹn thùng, cứ trực tiếp nhận lời được rồi, tôi đây không ngại.

- Học trưởng... anh... - Lương Vỹ bối rối ấp úng càng khiến Chính Phong thêm thích chí - Sao lại là nhà anh mà không phải nhà tôi?

Một câu nói, tạt thẳng một gáo nước vào mặt Mạc Chính Phong, suýt chút nữa muốn cắn đứt lưỡi chính mình. Sao anh quên mất khả năng này nhỉ? Chết rồi! Hớ rồi, làm sao đây? Không lẽ lại nói vì tôi thích cậu nên mới đưa cậu về nhà tôi à? Không được! Nghe đã thấy dở rồi. Có điên mới tỏ tình trước. Nhưng mà... không thế thì lấy cớ gì? Hay là bảo vì tôi không biết nhà cậu ở đâu. Càng không được! Không biết thì cậu có thể chỉ đường mà, ngu đâu mà lại viện cớ này.

Đang lúc Mạc Chính Phong lúng túng thì chuông điện thoại Lương Vỹ reo vang. Cậu vội vàng nghe máy, giọng nói phút chốc biến thành nhỏ nhẹ ngoan ngoãn:

- Dạ mợ.

Giọng nữ the thé từ điện thoại truyền ra, Lương Vỹ dù để xa tai cả thước cũng phải nhăn mặt nhíu mày:

- Mày chết đâu rồi? Giờ này là mấy giờ hả?

- Mợ, cháu nói rồi mà, cháu phải ở trường tập ngoại khóa. Cháu cũng sắp về rồi đây.

- Hừ! Học hành không học lại đi tham gia mấy trò vớ vẩn, mày cứ liệu hồn! Hôm nay đừng về nhà, mọi người về quê thăm bà ngoại mày hết rồi, cửa tao khóa, chìa cũng cầm đi, đỡ để mày ở nhà tắt mắt. Tìm tạm xó nào mà ngủ đi. Mấy ngày nữa tao về!

Nói xong, cũng không đợi cậu trả lời đã cúp máy. Lương Vỹ tức đến cực điểm, đây là thể loại gì chứ? Vô lý! Quá đáng! Vì lí do gì bắt cậu có nhà không thể về? Mưa thế này, cậu biết đi đâu đây?

Mạc Chính Phong quan sát cậu, thấy trong mắt cậu dâng lên lửa giận khác thường, trong lòng bất giác run run. Đây thực sự là dọa chết người! Cái này gọi là con thỏ khi nguy cấp cũng cắn người hả? Không đúng không đúng! Hình như bản chất cậu vốn như vậy, hằng ngày không để lộ ra thì đúng hơn. Đáng sợ thật nha! Bất quá như thế anh càng thích. Cứ ngây ngây ngốc ngốc không hẳn đã thú vị. Xem ra cậu còn nhiều thứ mà anh chưa biết hết...

Lương Vỹ mất một lúc hầm hừ, sau khi nhận ra Mạc Chính Phong đang nhìn mình thì liền thu lại biểu cảm tức giận. Cậu biết bản thân khi thật sự bốc hỏa rất dọa người, cậu không muốn khiến anh lo sợ. Bối rối gãi gãi đầu, lấy lại vẻ nhút nhát rụt rè, cậu nói: - Học trưởng à... ờ... ngại quá, chuyện anh muốn đưa tôi về nhà... là thật sao?

- Hở? À ờ... Nhà cậu?

- A không... nhà tôi... nhà tôi... hiện tại không về được. Anh... có thể... - Mặt Lương Vỹ đỏ bừng, loại chuyện xin ở nhờ nhà người khác, còn không phải thân thiết thế này khiến cậu rất xấu hổ.

- Được! Không vấn đề, dù sao cũng phải hy sinh vì tập thể, cậu mà ốm mai lấy ai diễn thay.

Lương Vỹ ánh mắt bừng sáng, vui mừng khôn xiết. Người trong lòng chịu cho mình về nhà anh ấy, đây là chuyện tốt đến không thể tốt hơn nha. Cậu cúi đầu cảm ơn anh. Mạc Chính Phong xua tay làm ra vẻ đừng khách khí, động tác vô cùng tiêu sái. Thực tế trong lòng đang tưng bừng hoa nở, trống chiêng rộn ràng. Ông trời có mắt, giúp anh bắc một bậc thang trèo xuống. Nếu không anh thật không biết đối phó cậu thế nào.

Anh bước lên, ngoắc tay ra hiệu bảo cậu đi theo ra đại sảnh, chờ tài xế riêng đến đón. Kết quả, cậu đi một bước liền khuỵu xuống, nhăn nhó mặt mày ôm chân kêu đau.

Mạc Chính Phong giật mình vội quay lại, ngồi xuống lo lắng xem xét, hỏi:

- Làm sao vậy? Chân bị thương?

Lương Vỹ nhíu mày, xoa xoa vết sưng bầm tím ở mắt cá chân, là khi nãy bị đập vào cạnh bàn đó. Lúc giằng co với Mạc Chính Phong không để ý tới, giờ mới thấy đau đến thấu trời aaaaa!!!

Mạc Chính Phong thấy cậu không trả lời, sốt ruột nhịn không được vươn tay cầm lấy cổ chân cậu, khiến cậu mất thăng bằng ngã ngửa về phía sau. OMG đừng nha! Mông cậu cũng vừa bị dập đó! >_< Rất may, tay kia anh đã chuẩn xác đỡ được cậu khi cặp mông thân yêu của cậu cách mặt đất còn 1cm! Anh nhếch môi cười, trêu cậu: “Ngốc!” rồi đỡ cậu ngồi xuống tạm xuống nền nhà.

Mạc Chính Phong cẩn thận xem vết thương của cậu, sưng hơi to đó, còn tím nữa, nhìn qua rất nghiêm trọng nha. Trong lòng anh một trận xót xa, đều do anh không cẩn thận. Biết rõ cậu nhóc của mình yếu đuối như vậy còn đánh mạnh tay, thật đáng chết mà! Mạc Chính Phong hơi đụng một chút, cậu liền nhăn nhó hít một hơi khí lạnh.

- Đau lắm sao?

Lương Vỹ vẫn không đáp, cúi đầu không dám nhìn anh, có chút xấu hổ. Đường đường một nam nhân, bị đánh một cái đã ngã, còn bị thương đi không nổi, thật mất mặt! Hy vọng anh đừng chê cười cậu.

Mạc Chính Phong ngược lại không rảnh rỗi như cậu nghĩ, anh đắn đo một lúc, sau đó một phát bế cậu lên, rất nhẹ nhàng, chuẩn mực của một cái ôm công chúa.

Lương Vỹ vì bất ngờ được nhấc lên cao, hơi mất trọng tâm, theo quán tính ôm chặt lấy cổ anh.

- Học trưởng! Anh làm gì thế?

- Giúp cậu về nhà! Dù sao cũng là lỗi của tôi.

- Nhưng mà... không cần bế! Tôi... tự đi được! - Để nam nhân bế, mất mặt lắm đó! Lại còn là người mình thích, bối rối cỡ nào biết không hả?

- Chờ cậu lết ra được ngoài kia thì trời cũng sáng rồi! Ngoan ngoãn để tôi bế, đừng giãy giụa mà ngã đó, tôi không đỡ được đâu!

Mạc Chính Phong cứ thế một đường bế cậu đi, coi như vác một bịch bông. Cậu rất gầy, rất nhẹ, bế ôm vào lòng thế này có cảm giác thật muốn cả đời che chở cho cậu. Tiểu bảo bối này, sau này thuộc về anh thì tốt biết bao! Nhất định không được để lọt vào tay kẻ khác!

Lương Vỹ không biết những gì anh nghĩ trong lòng, bởi vì bề ngoài nét mặt anh vẫn rất bình thản, không biểu lộ một cảm xúc gì. Cậu lại âm thầm đỏ bừng cả mặt, được anh bế rất thích. Tuy rằng cảm thấy mình hơi yếu nhược một chút, nhưng đây là người cậu luôn mơ ước. Anh bế cậu, giống như rất yêu thương cưng chiều cậu. Cho dù đây là cảm giác cậu tự mình tưởng tượng, nhưng cũng rất đáng để hưởng thụ. Ước gì... ước gì nam nhân này có thể là của cậu...

___

Hôm nay mama đột xuất không cấm dùng máy tính! Ahihi! Bất quá chỉ được hôm nay thôi, sau này thất thường không biết trước nên mọi người cứ chờ tui nha, đừng bỏ tui đó, nhất quyết đừng bỏ tui! >_<