Lương Vỹ vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, rất lo lắng cho Trương Huệ Mẫn. Cũng may cô chỉ bị thương nhẹ phần mềm, đến sáng có thể về nhà luôn, không cần nằm viện.
Đỡ Trương Huệ Mẫn nằm lên giường, đắp chăn cho cô, Lương Vỹ buông mình xuống chiếc ghế bên cạnh, uể oải ngửa đầu ra sau ngáp dài vươn vai. Cả đêm chạy đi chạy lại lo thủ tục ở bệnh viện, còn chăm sóc cô, cậu thực sự rất mệt mỏi. Trương Huệ Mẫn nhìn cậu, trong ánh mắt thoáng xẹt qua một tia áy náy:
- Vỹ Vỹ, có phải cậu mệt lắm không? Thật xin lỗi... đều tại tôi...
- Không sao? - Cậu xua tay, vẫn chưa dừng ngáp được - Oáp... cũng đâu phải cậu cố ý muốn bị tai nạn đâu.
Trương Huệ Mẫn đưa mắt nhìn chỗ khác, cắn cắn môi, không nói thêm câu nào nữa.
Lương Vỹ ngáp một hồi, nhìn đồng hồ, đã bảy giờ sáng, liền đứng dậy xuống bếp làm đồ ăn sáng cho hai người. Cậu vừa làm vừa khe khẽ hát, vừa suy nghĩ vẩn vơ. Đột nhiên lại nhớ đến Mạc Chính Phong, nhớ đến cuộc gọi tối qua của anh, nhớ đến chuyện cậu đã dự định đi gặp anh nhưng lại vì Trương Huệ Mẫn mà hủy bỏ. Lúc này, cậu đột nhiên thấy rất lo cho anh, nhưng lại không thể ra khỏi nhà được. Huệ Mẫn vừa xuất viện về, tuy tình trạng không nghiêm trọng nhưng cô bị thương ở chân, sinh hoạt có phần bất tiện, cậu không thể bỏ cô ở nhà đi tìm anh được. Cũng không biết anh giờ này sao rồi.
Nghĩ nghĩ, cậu lại lấy điện thoại ra, nhìn dãy số của anh, do dự cả nửa ngày mới đè tay ấn xuống, trong lúc chờ anh nhấc máy, tim cậu không hiểu sao lại đập loạn xạ bất chấp nhịp điệu, có cố gắng cũng không kiềm chế được.
Khá lâu sau, điện thoại mới được kết nối.
Giọng Mạc Chính Phong ở đầu dây bên kia uể oải vang lên, hình như là mới ngủ dậy:
- A lô, ai vậy?
Lương Vỹ nhíu mày, có chút bực mình:
- Tôi là Lương Vỹ.
Bốn chữ này cơ hồ là cậu nghiến răng nói ra, cũng không biết vì sao trong lòng lại khó chịu. Mạc Chính Phong không phải vừa hôm qua còn muốn gặp cậu sao? Sáng nay cậu gọi điện lại hỏi "ai vậy?"... Cậu... không vui một chút nào...
- A! Vỹ Vỹ! Là em sao? Anh xin lỗi... anh mới dậy... Á!!!
Từ điện thoại truyền ra một loạt tiếng xoạt xoạt của chăn đệm, sau đó là tiếng la của Mạc Chính Phong. Đang yên đang lành la cái gì chứ? Cậu hơi lo lắng hỏi:
- Anh làm sao vậy?
Một hồi im lặng... Thực ra cũng không im lặng, mà là những tiếng động to nhỏ không đều truyền tới, cậu cố gắng nghe cũng không đoán không ra là tiếng gì. Dự cảm không hay trào dâng trong lòng, cậu gọi anh mấy tiếng liền, nhưng cũng không ai đáp lại. Sau đó... điện thoại ngắt... Lương Vỹ nhíu mày thật chặt, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Mạc Chính Phong lại đột nhiên la lớn? Tại sao la xong không nói gì? Còn có, tại sao đột nhiên tắt máy? Rốt cuộc là thế nào đây? Cậu cảm thấy vô cùng bồn chồn khó chịu. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Mạc Chính Phong, đều sẽ khiến cậu để tâm đến rối lên như thế. Vội vàng gọi lại cho anh, tiếng tút tút kéo dài càng làm sôi thêm nỗi lo trong cậu. Cả gần chục lần tắt đi gọi lại anh đều không nghe máy, Lương Vỹ cuối cùng nhịn không được nữa, quyết định đến nhà Mạc Chính Phong.
Trương Huệ Mẫn đang muốn xuống bếp giúp cậu, lại thấy cậu bộ dạng hớt hải chạy ra, suýt nữa còn va vào cô, mới hỏi:
- Cậu làm gì mà vội vàng thế? Tính đi đâu sao?
Lương Vỹ dùng tốc độ nhanh nhất có thể giật phăng tạp dề, vơ tạm chiếc áo khoác mỏng vắt trên ghế mặc lên, trả lời cô:
- Tôi có việc gấp phải ra ngoài, cậu ở nhà tự lo được chứ? Rất xin lỗi, tôi sẽ về nhanh thôi.
Không để cô kịp nói gì, cậu đã mở cửa, lao ra khỏi nhà. Trương Huệ Mẫn nhìn theo cậu, vẻ bất đắc dĩ pha chút bi thương hiện lên trên nét mặt... Vỹ Vỹ...
Lương Vỹ hấp tấp bắt taxi đi đến nhà của Mạc Chính Phong. Nơi đó cách chỗ cậu ở khá xa, còn phải đi qua một khu phố thương mại rất đông đúc. Ngày chủ nhật, mọi người ra ngoài mua sắm dạo chơi nhiều, thành ra xe cộ rất nhiều, không thể đi nhanh được. Đã thế đi ra đến giao lộ còn gặp tắc đường. Lương Vỹ lòng nóng như lửa đốt, nhịn không được chửi thề mấy câu. Tại sao cứ nhằm lúc cậu vội để tắc đường chứ? Thật bực muốn chết mà!
Đợi đến khi cậu tới được cổng biệt thự của Mạc Chính Phong thì đã là hơn một tiếng sau. Tắc đường lâu quá thành ra cậu chờ không nổi, xuống xe chạy bộ cả một quãng đường dài. Hiện tại cậu đã hít thở không thông rồi, hai chân như sắp nhũn ra. Lương Vỹ cúi khom người, hai tay chống gối thở dốc, một lúc sau mới đưa tay nhấn chuông cửa được. Người làm nhận ra cậu, liền mở cửa cho cậu vào, tiện cũng nói luôn:
- Cậu chủ ở trên phòng.
Lương Vỹ gật gật đầu, một mạch chạy thẳng vào nhà, lên tầng hai. Cửa phòng Mạc Chính Phong khép hờ không đóng, cậu cứ thế đẩy thẳng vào. Anh đang ngồi bên giường, quay lưng về phía cậu, nửa thân trên không mặc gì, tấm lưng rộng cường tráng cứ thế đập vào mắt cậu. Lương Vỹ có chút ngẩn ngơ, không hẳn vì thấy đẹp, mà còn vì, cậu cảm thấy nó thật cô đơn...
- Học trưởng...
Nghe tiếng gọi của cậu, Mạc Chính Phong rõ ràng giật mình, quay đầu lại, thấy được cậu một bộ dạng áo quần xộc xệch, tóc bị gió làm tán loạn lòa xòa trước trán, sắc mặc có chút trắng bệch vì thiếu khí, không ngừng thở dốc.
- Vỹ Vỹ, em...
Cậu đi tới, buông mình ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay vuốt ngực thuận khí, giọng điệu có phần trách móc:
- Tối qua... anh nói muốn gặp tôi, sáng nay đang nói chuyện... thì đột nhiên la lên rồi tắt máy, tôi... tôi liền tới đây. Anh rốt cuộc là giở trò gì thế hả??? Báo hại tôi tắc đường còn phải chạy bộ. Mệt muốn chết! Anh cư nhiên yên lành không làm sao!
Mạc Chính Phong có chút không dám tin nhìn cậu, cậu... chỉ vì thế mà chạy bộ tới đây tìm anh? Cậu đây là... lo lắng cho anh sao?
- Nhìn cái gì? - Lương Vỹ thấy anh cứ ngốc ra, hơi cáu gắt - Còn không trả lời tôi, anh xảy ra chuyện gì? Anh có biết thời gian qua tôi lo cho anh thế nào không? Chẳng lẽ vì tối qua tôi không đến gặp anh nên muốn bày trò trả thù tôi sao? Sao anh có thể như thế? Tôi biết, giữa chúng ta chỉ là quan hệ bạn bè, tôi không có quyền gì bắt anh phải thế này thế kia với tôi. Nhưng mà tôi... tôi... - Lương Vỹ rất giận, cứ như có ngọn lửa bốc lên từ đáy lòng, chầm chậm thiêu đốt con tim cậu, cứ thế lời nói đều tuôn ra hết trong khi cậu cũng không biết mình đang nói gì - Anh đừng có đùa giỡn tôi như thế nữa được không? Tôi thật sự...
Không để cậu nói hết câu, Mạc Chính Phong đã vòng tay ôm siết lấy cậu vào lòng. Lương Vỹ nhất thời không kịp phản kháng, chỉ có thể mặc anh tùy ý. Chóp mũi cậu đập vào hõm vai anh, trong giây lát không khí mà cậu hít thở đều có mùi hương sữa tắm của anh, tươi mát, mạnh mẽ xông thẳng vào mũi cậu. Mùi hương này, cậu thực sự rất nhớ...
- Vỹ Vỹ, em lo lắng cho anh đúng không? Thực ra trong lòng em vẫn có anh đúng không? - Mạc Chính Phong vùi đầu lên cổ cậu, không ngừng thì thầm bên tai cậu, hơi thở ấm nóng phả ra đều đều - Thấy em chạy đến đây, anh vui thế nào em có biết không? Ba anh gần đây sức khỏe ổn, vẫn luôn hôn mê, anh rất lo lắng buồn bã. Đêm qua anh mới từ bệnh viện về nhà, chán nản tới nỗi uống say khướt, trong đầu đều chỉ nghĩ đến em, muốn gặp em, lúc đó anh mới nhận thức được em quan trọng với anh thế nào. Thế mà em lại bỏ mặc anh, em có biết anh buồn thế nào không? Vỹ Vỹ... anh thực chất không trêu đùa em... là em luôn khiến anh quay cuồng mờ mịt không tìm được lối ra, luôn bế tắc không biết phải làm thế nào em mới hiểu được lòng anh. Vỹ Vỹ... Vỹ Vỹ... anh thực sự thích em mà...
Bên tai Lương Vỹ ù ù, cái gì cũng không nghe thấy, chỉ có thanh âm trầm ấm mang theo chút ủy khuất của anh quanh quẩn. Một dòng nước mát nhẹ nhàng chảy vào dập tắt ngọn lửa trong lòng cậu, cho cậu cảm giác ngọt ngào lạ thường.
- Vỹ Vỹ, em đã biết anh thích em rồi, nếu không thích anh, thà cứ bỏ mặc anh được không? Em còn lo lắng, còn quan tâm anh, khiến cho anh không ngăn được hi vọng. Lương Vỹ... Tại sao chứ? Tại sao em phải làm như thế? Mà tại sao... anh vẫn cần em như thế? Tại sao... anh lại... yêu em...
- Chính Phong... - Lương Vỹ không biết phải nói cái gì, cảm xúc trong lòng cậu lúc này rất hỗn loạn.
Cậu chưa bao giờ thấy anh yếu mềm như thế, chịu khuất phục như thế. Anh trong mắt cậu, vẫn luôn là bộ dạng kiêu ngạo bá đạo, ép mọi người làm theo ý mình. Anh thích thì trêu đùa chiều chuộng cậu, không thích thì lạnh nhạt với cậu, chưa bao giờ cậu nghĩ anh thật lòng. Nhưng bây giờ... anh lại ôm chặt cậu mà nỉ non như thế, giống như một đứa trẻ con, thật sự khiến tâm cậu mềm ra như bún. Mấy ngày vừa rồi anh gặp chuyện như vậy mà cậu không hay biết gì, đêm hôm qua còn bỏ mặc anh... Dù không phải lỗi của cậu, nhưng thực sự cậu thấy rất áy náy... Quá khứ có những gì, quãng thời gian dài qua phát sinh những chuyện gì, khiến cậu đau lòng như thế nào, trong khoảnh khắc này hầu như chẳng còn ý nghĩa gì. Cậu chỉ cảm thấy anh giống như một đứa trẻ kiên cường muốn tập đi xe đạp, dù cách tập có sai, vẫn kiên quyết không chịu để người khác giúp đỡ. Đến cuối cùng, sau bao lần ngã xuống đến không đứng dậy nổi nữa, mới òa khóc muốn người khác tới giúp nó.
- Anh đúng là con lừa ngốc! - Lương Vỹ mỉm cười, cũng vòng tay ôm lấy anh.
Mạc Chính Phong đang chìm trong bi thương, đột nhiên nghe được câu này liền ngơ ngẩn. Cậu đây là... có ý gì a?
- Yêu em mà không nói, cứ để mọi chuyện tanh bành ra rồi mới chịu thừa nhận, anh không phải là con lừa ngốc sao?