Mạc Chính Phong bị ôm bất ngờ, suýt nữa ngã nhào về phía trước, vẫn may còn giữ được thăng bằng. Trong phút chốc mặt anh liền biến đen, đưa tay đẩy cô ra, lạnh giọng:
- Sao em đến được đây?
Cô gái bị đẩy ra có chút mất hứng, nhưng vẫn cười rất tươi, đưa tay kéo kéo tay áo Mạc Chính Phong:
- Người ta vất vả lắm mới tìm được anh, lại còn phải ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ, vừa về đến nơi nghe nói anh nhập viện liền chạy đến gặp anh, lo lắng biết bao nhiêu, thái độ của anh tốt hơn một chút sẽ chết sao?
Mạc Chính Phong không chút lưu tình nào vung tay, không cho cô động đến người mình:
- Tôi đã nói với em rồi, hai chúng ta không còn quan hệ gì nữa.
- Anh đừng như thế mà, em xin lỗi. - Cô gái cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi, viền mắt cũng đỏ ửng, nước mắt như chực trào ra - Là do em giận quá mất khôn, chọc giận anh, anh đừng bỏ mặc em được không?
Mạc Chính Phong thấy cô khóc, rõ ràng không chịu được, thái độ có mềm đi đôi chút. Nhưng anh thực sự không muốn nói chuyện với cô, cho nên chỉ nói hai chữ “đừng khóc” rồi lại im lặng nhíu mày. Anh vốn không sợ con gái khóc, nhưng không biết vì sao đối với cô gái này lại khác, mỗi lần cô khóc đều khiến người đối diện có cảm giác cực kỳ đau lòng.
Đừng nói đến anh, ngay cả Lương Vỹ cũng thấy thế. Cậu vừa rồi đã quan sát cô một lượt, cũng đưa ra được ít nhiều thông tin về cô. Cô gái này nhìn bề ngoài thật sự là đúng chuẩn nữ sinh yếu đuối cần được che chở. Dáng người nhỏ nhắn, da trắng như tuyết. Gương mặt thanh tú đáng yêu, đôi mắt to tròn đen láy vô cùng dễ thương, khuôn miệng xinh xắn và nụ cười đặc biệt tươi tắn. Nhưng cũng vì thế mà khi khóc nhìn sẽ rất đáng thương, khiến cho người ta nhịn không được muốn ôm vào lòng dỗ dành. Xem cách ăn mặc thì rất sành điệu, đồ đạc trên người vừa nhìn liền biết là đồ hiệu đắt tiền. Hẳn là tiểu thư con nhà giàu được nuông chiều. Mà người như thế... lại thân thiết với Mạc Chính Phong... Lương Vỹ khó tránh khỏi nảy sinh cảm giác khó chịu trong lòng.
- Học trưởng, cô ấy là ai? - Lương Vỹ thấy anh thì cứ im lặng, cô gái kia lại có dấu hiệu sắp bật khóc, có thể sẽ náo loạn một trận, cho nên cậu mới phải lên tiếng.
- Cô ấy...
- Tôi là Trình Nhã Văn. - Chưa đợi Mạc Chính Phong nói hết câu, cô gái đã mở miệng ngắt lời. - Là bạn gái của anh Phong.
Lương Vỹ trong nháy mắt như bị sét đánh trúng, ngây người. Bạn... bạn gái? Cậu không nghe nhầm chứ?
Mạc Chính Phong mặt càng thêm đen:
- Em nói lung tung cái gì thế hả? Em là bạn gái tôi khi nào?
- Em đâu có nói sai! - Trình Nhã Văn phụng phịu - Em là bạn anh, lại là con gái. Không lẽ em nói em là bạn trai anh à?
- Em...
Rõ ràng biết cô có ý khác, nhưng Mạc Chính Phong cũng không thể tiếp tục cãi với cô. Bởi vì anh biết, nếu anh còn nói, cô chắc chắn sẽ đáp lại mấy câu đại để như “Hay là trong lòng anh sớm đã coi em là bạn gái nên mới có tật giật mình” hoặc “Chẳng lẽ anh thật sự muốn em làm bạn gái anh”,... vân vân. Anh quá hiểu cô rồi, bởi vì... cô chính là fan nữ phiền phức đã ném điện thoại của anh xuống biển hồi còn ở bên Mỹ. Thật tình, đã trốn đến thế rồi cuối cùng vẫn bị cô tìm ra, có lẽ anh thật sự không thể dễ dàng gỡ bỏ quan hệ với cô được.
Trình Nhã Văn cũng không để ý anh nữa, quay sang Lương Vỹ, nở một nụ cười làm quen:
- Chào cậu, rất vui được làm quen. Tôi có nghe nói cậu là người cứu anh Phong lúc anh ấy ngã xuống sông, cảm ơn cậu nhiều lắm.
- Ờ... ừm... không... không có gì, nên làm thôi. - Lương Vỹ còn chưa hoàn toàn bình tĩnh sau câu giới thiệu dọa người ban nãy của cô - Người lạ còn nên cứu, huống hồ, tôi còn là bạn học cũ của anh ấy.
Trong mắt Trình Nhã Văn thoáng hiện lên một tia ý tứ mờ nhạt không rõ ràng, nhưng lại nhanh chóng tan biến đi ngay. Nếu không phải Lương Vỹ vẫn luôn nhìn cô chăm chú thì cũng sẽ không phát giác.
- Vậy sao? - Cô tỏ vẻ hứng thú - Nhìn cậu thật... đẹp ha. Bạn của Chính Phong cũng là bạn của tôi. Sau này hy vọng chúng ta có thể... ờ... có thể đi xa hơn. Hì, xin lỗi nha, tại ở nước ngoài lâu tiếng Trung của tôi hơi có vấn đề.
Lương Vỹ cũng mỉm cười nhẹ, gật đầu. Tuy rằng cậu không thích cô gái này, vì ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cho thấy cô có tình cảm với Mạc Chính Phong. Không ai lại đi thích người có ý với người mình yêu cả. Xong cậu cũng không có cớ gì để tỏ thái độ với cô. Vì cậu... đâu có là gì của anh... không có quyền ngăn cấm người khác thân mật với anh. Hơn nữa, biểu hiện của cô từ nãy đến giờ vẫn rất thân thiện cởi mở, cho người ta một cảm giác thoải mái dễ chịu, đơn giản và chân thành. Nếu thực sự được làm bạn với người như vậy, xem ra cũng không tệ.
Hai ngày sau, Lương Vỹ xuất viện, quay lại cuộc sống bình thường của mình ở quán cà phê. Có điều, Mạc Chính Phong cứ hay bám theo cậu khiến cậu gặp phải không ít rắc rối trong công việc. Anh hay đến quán cậu làm việc, ban đầu còn lấy lí do vì chụp hình, nhưng sau đó chụp xong rồi vẫn đến rất đều đặn. Sáng nào cũng tới, không làm gì nhiều, chỉ gọi cậu tới hỏi han mấy câu rồi thôi. Thỉnh thoảng Trình Nhã Văn đi theo cùng, níu cậu lại hỏi đủ chuyện thời hai người còn đi học, nghe được chuyện gì thú vị lại quay sang Mạc Chính Phong mà cười đùa trêu chọc anh. Tuy Mạc Chính Phong coi cô như không khí, không hề quan tâm nhưng cũng đủ khiến Lương Vỹ cảm thấy mình là một cái bóng đèn bự chảng, cảm giác vô cùng khó chịu.
Đôi lúc cậu muốn lấy cớ bận việc để không phải ngồi tiếp hai bọn họ, nhưng Mã Tiểu Ny lại ép cậu phải ngồi đó, không cần phục vụ chỗ khác, chỉ cần phục vụ hai người này thôi. Một người là người mẫu có tiếng, một người là tiểu thư xinh đẹp, hút khách biết bao nhiêu có hiểu không? Cho nên giữ chân bọn họ càng lâu thì càng tốt. Lương Vỹ âm thầm than thở, số cậu rốt cuộc là số con gì? Gặp lại Mạc Chính Phong cứ tưởng là may mắn, ai dè chỉ thấy rước thêm phiền phức. Cậu ngồi chung với hai người họ, cách biệt lớn thế nào có ai mà không nhìn ra? Xấu hổ biết chừng nào...
Hôm nay, Lương Vỹ vừa đến quán đã bị Trình Nhã Văn kéo lại, hào hứng nói:
- Lương Vỹ, cậu đi shopping với tôi có được không?
- Hả? Cái gì cơ? - Lương Vỹ cho rằng mình nghe lầm.
- Đi shopping với tôi! - Trình Nhã Văn lặp lại lần nữa - Sắp tới tôi phải tham dự một buổi tiệc, muốn đi mua chút đồ. Đi một mình rất chán, nhưng tôi không có bạn ở đây, mẹ tôi cũng ở bên Mỹ, tôi chỉ còn có cậu để kéo đi thôi. Đi với tôi nha!
- Sao lại là tôi? Tôi là con trai mà, đâu biết gì mấy vụ này chứ?
- Có sao đâu. Buổi tiệc này có Phong Phong, tôi muốn thu hút sự chú ý của anh ấy. Cậu là bạn thân của anh ấy, chắc chắn biết anh ấy thích gì nhất. Đưa cậu đi là quá đúng rồi còn gì!
- Vậy sao cô không bảo anh ấy đưa cô đi? - Lương Vỹ có chút bực bội.
- Anh ấy bận rồi. Đi, đi với tôi nha. Chuyện xin phép chủ của cậu tôi đã lo rồi. Đi với tôi!
Không đợi cậu phản đối thêm, cô liền kéo cậu đi, đẩy cậu vào xe rồi tự mình lên, nhanh chóng bảo tài xế lái xe đi, không cho cậu thời gian phản kháng. Lương Vỹ cũng đành chịu, để mặc cô muốn làm gì thì làm.
Ngồi trên xe, Lương Vỹ cũng chán không có việc gì làm, nhìn ngó xung quanh một chút. Lúc liếc nhìn thấy tài xế, cậu có chút bất ngờ, lại nhìn kỹ lần nữa. Vì ngồi ghế sau, cậu chỉ có thể thấy một phần gương mặt của anh ta qua gương chiếu hậu, nhưng vốn dĩ ghi nhớ diện mạo rất giỏi, cậu liền nhận ra anh ta là ai.
- Trương... Trương Long?
Tài xế nghe cậu gọi tên mình, cũng theo kính chiếu hậu nhìn ra phía sau, giật mình:
- Cậu là... Cậu Lương?
Một nhân vật ấn tượng như Lương Vỹ, suốt một thời gian cứ mỗi tuần đến nhà Mạc Chính Phong một lần, còn náo loạn ra thanh âm vô cùng lớn, Trương Long làm sao mà quên được. Bất quá đã một thời gian dài không gặp, y cũng hơi kinh ngạc khi thấy cậu.
Trình Nhã Văn thắc mắc hỏi lí do hai người biết nhau, Trương Long vốn định nói lại bị Lương Vỹ chặn lại. Trương Long tính tình thẳng thắn, cho dù không thật sự nói hết chuyện năm đó, nhưng lời nói ra hẳn cũng không hay ho gì, cho nên tốt nhất là bỏ đi thì hơn.
Vốn chỉ là chuyện nhỏ, nhưng thấy thái độ hai người lúng túng kỳ lạ, Trình Nhã Văn nảy sinh nghi ngờ, cố tra hỏi cho ra. Cũng không trách được vì trời sinh cô bản tính tò mò.
Lương Vỹ biết không nói không xong, nhưng lại không biết nói thế nào, liền lảng sang chuyện khác:
- Phải rồi, sao Trương Long lại lái xe cho cô? Anh ấy là tài xế của Mạc Chính Phong mà không phải sao?
- Ừ đúng rồi. Sáng nay tôi nói anh ấy đi cùng thì anh ấy không chịu nên chú Mạc mới bảo Trương Long lái xe đưa tôi đi. - Trình Nhã Văn thành công bị đánh lạc hướng.
- Chú Mạc? Là ai vậy? - Lương Vỹ nhíu mày, sẽ không phải là...
- Ba của Chính Phong! - Trình Nhã Văn trả lời rất hồn nhiên.
Sau đó cô liền thao thao bất tuyệt kể chuyện duyên nợ giữa mình và Mạc Chính Phong. Vốn ban đầu quen nhau chỉ vì cô hâm mộ anh, một lòng muốn theo đuổi anh. Nhưng anh cứ trốn tránh cô. Sau này khi cô từ Mỹ về Trung Quốc tìm anh, một lần đến nhà anh đã gặp ba anh. Trong lúc hỏi han này nọ phát hiện ra ba cô và ba anh là bạn thân hồi trung học, đã mấy năm mất liên lạc rồi. Mạc Chính Dân tỏ ra rất vui mừng. Từ hôm đó rất hay gọi cô đến nhà chơi hỏi thăm ba mẹ cô, biết cô về nước một mình không bạn bè không người thân, ông cũng giúp đỡ cô rất nhiều. Thấy cô có tình ý với Mạc Chính Phong, tuy ông không can thiệp gì nhưng cũng thường vô tình tạo cơ hội cho cả hai. Dù sao thì chuyện hôn nhân thế này vốn là chuyện rất tốt.
Lương Vỹ nghe xong cũng chỉ cười gượng, không nói gì nhiều. Dựa theo những gì cậu biết về ba Mạc Chính Phong, ông sẽ không bắt ép con mình trong chuyện tình yêu. Nhưng dù gì Trình Nhã Văn cũng là con nhà danh giá, hai bên gia đình lại còn có quan hệ thân thiết, xuất phát điểm cậu đã thua cô rồi. Lại nói, kể cả không phản đối chuyện con mình yêu người đồng tính, nhưng nếu có thể, lấy một người vợ bình thường, có thể sinh con nối dõi tông đường so ra vẫn tốt hơn.
Mạc Chính Phong đối với cậu dây dưa không rõ, nhưng đối với cô cũng không hẳn là không có gì.
Tình hình thế này, Lương Vỹ còn có ý muốn tỏ tình nữa hay không?
___
Dạo gần đây xuống tay rồi...