Chỉnh Cổ

Chương 59




Thời điểm ta mở mắt ra, quả nhiên thứ đầu tiên nhìn thấy vẫn là tên nam nhân chết tiệt kia.



Bỏ cánh tay bá đạo đang ôm ngang lưng ra, vận động cơ thể sắp nhuyễn thành bún, đem quần áo quăng lung tung trên mặt đất mặc lại vào người.

Người nào đó cũng thật thông minh mà im lặng, chỉ nhặt giúp quần áo cho ta.

“Cút ngay!” Ta gạt đi bàn tay cầm quần áo đưa cho ta, “Lật tức biến mất cho ta!”

“Lân Nhi, đã đói bụng chưa? Ăn trước chút gì đó…” Hiên Viên Dực hoàn toàn không để ý đến lời ta nói.

“Con mẹ nhà ngươi, đem Đại Á hoàng cung thành cái gì thế hả? Muốn đến thì đến, đi thì đi?” Ta cực tức giận, thư, bút và những thứ linh tinh bắt được đều ném về phía hắn, “Ngươi như vậy tự tin ta sẽ không gọi người tới bắt ngươi sao?”

Hắn không trốn tránh, chỉ đứng yên hứng tất cả mọi thứ ta ném tới.

“Lân Nhi…… Ta…”

Ta bị hắn làm cho tức điên lên rồi, “Ta bảo ngươi cút đi!” Mắt không nhìn nhưng tay sờ trúng thứ gì thì liền ném thẳng vào đầu hắn.

Hắn vẫn đứng yên như cũ, đồ chặn giấy làm bằng ngọc ném trúng đầu hắn, âm thanh phát ra trầm trầm nặng nề.

Máu bắt đầu chảy xuống, chảy qua hai má, rớt xuống mặt đất, tích lại thành những vệt đỏ tươi.

“Ngươi……” Vì sao không né tránh…

“Lân Nhi… Thực xin lỗi…”

Không có sinh khí, không có tức giận, không có gì hết. Hiên Viên Dực dùng ánh mắt của con chó nhỏ bị chủ nhân vứt đi nhìn ta.

“Đem quần áo mặc vào đã, đừng để bị cảm lạnh…”

Hiên Viên Dực đặt quần áo của ta trên bàn cách đó không xa, rồi đi ra khỏi cửa.

“Đáng giận! Đáng giận!” Ta đem toàn bộ mọi thứ trên bàn hất xuống đất.

Hiên Viên Dực! Vì cái gì lại xuất hiện trước mặt ta, thật vất vả, rõ ràng thật vất vả mới làm tâm bình tĩnh lại, rồi sau đó lại bị hắn làm rối hết lên…

Ta nắm chặt quần áo trong ngực.

Không để ý đến đống hỗn độn trên mặt đất, ta ra ngoại viện gọi thị tì vào hầu hạ tắm rửa, chải đầu, lúc sau thì mệt mỏi ngồi trên kiệu bãi giá đến phủ đệ của Vệ Tình.

Ta có thể gọi Vệ Tình tiến cung, nhưng vì không muốn bứt dây động rừng, nên ta gắng chịu đựng thân thể mệt mỏi mà ra ngoài cung.

Nhưng việc lại xảy ra ngoài dự kiến của ta, có người so với ta còn nhanh hơn, khi ta tới phủ đệ của Vệ Tình, người đã sớm đi mất rồi. Thuộc hạ trình lên một bức thư lưu lại của Thượng Quan Liên Phong, ta xem xong liền nghiến răng nghiến lợi, tức khắc đem tờ giấy vỏn vẹn dăm ba câu xé nát.

Bởi vì thư chỉ viết: Vệ Tình ta mang đi. Còn nữa, hoàng thượng thật lòng yêu ngươi.

Đương nhiên, “hoàng thượng” trong thư không phài là ta mà là Hiên Viên Dực.

“Chuyện của ta không cần đến các người làm gà mẹ đi quản!” Ta căm giận phất tay áo rời đi, bãi giá hồi cung.

Vài ngày sau, Hiên Viên Dực cũng biết thức thời, không xuất hiện chọc giận thần kinh mẫn cảm của ta nữa, nhưng mỗi sáng sớm, đều phát hiện trong phòng tẩm cung đều có vật phẩm mới lạ.

Ngày đầu tiên là xuyên mứt quả, bên cạnh còn có hộp thuốc mỡ điêu khắc tinh xảo. Ta cầm lên ngửi một chút, đây chính là “thánh phẩm chữa thương” ta trước đây ở Hiên Viên vẫn hay dùng mỗi khi dục vọng được buông thả bạt mạng, còn kia chính là đặc sản từ Hiên Viên, ta nhớ rất rõ…

“Hiên Viên Dực súc sinh…” Thuốc mỡ tùy tay ném qua một bên, nhìn thoáng qua mứt quả ở trên giá bút, cầm nó lên, ném nốt vào góc phòng.

“Khi ta là đồ con nít…”

Ngày hôm sau thức dậy, cung nữ phụ trách hầu hạ thay quần áo bưng lên một bình hoa linh lan.

“Mùa này có thể nhìn thấy loại hoa này, thật là hiếm. Không biết là tiểu thái giám hay cung nữ nào cẩn thận như vậy, vì hoàng thượng chuẩn bị?”

Khóe miệng ta nở ra một nụ cười lạnh.

“Ném hoa kia đi cho ta.” Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cung nữ, lòng ta thoải mái vào triều sớm.

Ta cũng không phải đàn bà, cần thứ này làm gì?

Ngày thứ ba…

Ngày thứ tư…

Liên tiếp nửa tháng, ta mỗi ngày đều nhận được một niềm vui nho nhỏ xinh đẹp. Tuy đều là thứ bình thường chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy– thật ấm áp…

Nhưng mà ta cũng không để ngoại lệ, tất cả đồ đều kêu cung nữ xử lý hết, mà hắn cũng không chịu bỏ cuộc, mỗi ngày đều để đồ lại trong cung.

Đêm khuya.

Xử lý xong những tấu chương tồn đọng, ta day day cái trán đang phát đau, một năm gần đây thiên tai thường hay xảy ra đúng lúc có vụ mùa, mức thiệt hại của các nơi lại khác nhau, làm cho ta tổn hao không ít tâm tư.

Đóng quyển tấu chương cuối cùng lại, ta chống người đứng dậy. Do ngồi quá lâu một chỗ mà khí huyết có chút không thuận, lúc mới đứng lên không tránh được đầu óc có chút choáng váng, thân thể ta hơi lảo đảo một chút, phải nhanh tay chống lấy cạnh bàn mới đứng vững được.

Lúc ta đang day trán, mắt tình cờ liếc thấy một bóng ma lóe ở ngoài cửa. Không cần nghĩ cũng biết đó là ai. Có lẽ là hắn nhìn thấy ta sắp té ngã nên nhất thời nóng lòng muốn chạy vào đỡ ta, nhưng sau đó thấy ta đứng vững, hắn liền rụt về.

Lần “thất thân ngoài ý muốn” cách đây cũng khá lâu rồi, cơn tức giận tồn từ lúc đó đến bây giờ không phải là không có, nhưng đã bị đống lễ vật ngốc nghếch của hắn triệt đi không ít. Ta dù sao cũng không thể đường đường đem Hiên Viên quốc quân ra lăng trì xử tử vì tội đại nghịch bất kính, nhưng mà không mắng chửi thì không chịu được.

Tay tiếp tục day day huyệt thái dương đang ê ẩm, phân phó cho hạ nhân hầu hạ đợi, còn toàn bộ thị vệ ở ngoại viện lui hết ra ngoài.

Lúc sau ta quay lại nói với đám không khí trước mặt: “Đừng trốn nữa, ẩn nấp lâu như vậy không thấy phiền sao?”

Chần chờ một hồi lâu, Hiên Viên Dực đẩy cửa đi vào.

“Lân Nhi, ngươi vẫn còn giận sao?” Vẫn là bộ dạng một con chó nhỏ đáng thương bị rơi vào vũng nước.

“Đổi lại là ngươi thì ngươi có tức giận không?” Dương bộ dáng tức sùi bọt mép lên, hai chân cố ý loạng choạng như muốn té ngã.

“Lân Nhi!” Người nào đó quả nhiên trúng kế, nhanh chóng chạy lại đỡ lưng ta, “Có chỗ nào không thoải mái?”

“Tránh ra, không cần ngươi lo! Cút đi!” Tiếp tục làm bộ tức giận, vô lực đẩy hắn ra.

“Đừng nháo, ngươi đang bệnh.” Hiên Viên Dực một tay ôm lấy ta, bế vào bên trong phòng, đem ta đặt ở trên giường, kéo chăn đắp lên người ta.

“Ân… Nước…”

“Chờ một chút, ta đi lấy cho ngươi…”

Thừa lúc Hiên Viên Dực quay đi lấy nước, ta đá chăn xuống, kéo một chút phần ngoại bào phía trên, lộ ra một mảng ngực lớn trắng nõn.

Đến lúc Hiên Viên Dực đem nước quay lại nhìn thấy ta, chén nước xém chút nữa rớt xuống đất.

Ta nghe được tiếng nuốt nước dãi của người nào đó.

Bất quá, Hiên Viên Dực vẫn nâng ta dậy, giúp ta uống nước. Đáng tiếc là vị hoàng đế đại nhân này rất thiếu kinh nghiệm khoản hầu hạ người khác, hắn giúp ta uống nước quá nhanh, làm nước trong miệng tràn ra ngoài, theo cổ chảy xuống.

Quả nhiên, hai giây sau, ta đã bị hắn hung hăng ôm hôn,chén nước đáng thương bị quăng lăn lóc dưới mặt đất.

Ta không cố giãy dụa, chỉ nhằm ngay lúc Hiên Viên Dực hôn đến mức không kìm được lòng, ta buông một câu: “Ta nóng quá… Đầu đau quá…” Này là nhắc nhở cho kẻ đang bị t*ng trùng sung não nhớ “ta là người bệnh”.

Hiên Viên Dực sửng sốt một chút, vươn tay sờ trán ta.

“Hình như thật sự có chút nóng…”

Hắn thở dài, xoay người đi ra cửa, chưa tới một khắc lại thấy quay trở lại, quần áo dính chặt vào người, hơi nước trên tóc đã tố cáo hành động hắn vừa làm — trời cuối thu lạnh vậy mà vẫn đi dội nước lạnh.

Hắn cởi áo khoác, không nói gì, chui vào trong đống chăn của ta.



“Tay chân ngươi sao vẫn lạnh như vậy…” Hắn vận nội lực giúp ta sưởi ấm.

Ta cười trộm trong lòng, đáng thương nhất trên thế giới chính là nhìn thấy thịt trước mặt nhưng không thể nào ăn được…

“Cho ngươi nghẹn chết…”

Không biết là do thân thể Hiên Viên Dực rất ấm áp, hay do ta thật sự mệt mỏi, ta nhắm mắt lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.