Chỉnh Cổ

Chương 18




Có đôi khi ta rất cảm tạ lòng hào phóng của Hiên Viên Dực, lúc đầu ta còn tưởng hắn sẽ đem “đồ cưới” sung hết vào quốc khố, rồi đem cứu trợ đồng bào nghèo ở chỗ nào đó hay vân vân các thứ khác, có thể là Hiên Viên quốc đang phô trương không thèm lấy, cũng có thể Hiên VIên Dực mặc kệ đám tài sản này để tránh đả kích tâm hồn yếu ớt của công chúa Đại Á, hoặc có thể là phí bồi thường vì ngay ngày đầu tiên đã quăng công chúa một nước vào lãnh cung, để công chúa có thể mời gánh hát, xiếc thú hay cái gì đó vào giúp nàng giải khuây… Vô luận xuất phát từ nguyên nhân nào, cái ta muốn thấy, chính là kết quả này.



Như vậy, kế hoạch kiếm tiền vĩ đại của ta không cần phải qua bước tích lũy vốn, có thể bước đến bước tiếp theo.

Còn có một vấn đề tương đối khó khăn — làm sao có thể ra vào cung bất kỳ thời điểm nào. Thế là Thượng Quan Liên Phong đáng thương trở thành công cụ của ta.

Ta cười hì hì, cầm trên tay lệnh bài xuất nhập cung, thầm khen mị lực của Vệ Tình nhà ta.

Cái lệnh bài này đương nhiên là nhờ Vệ Tình hỏi xin Thượng Quan Liên Phong, lý do lấy lệnh bài dĩ nhiên là do thiên tài ta nghĩ ra rồi. Trong thời gian chúng ta còn ở Đại Á vương triều, tin đồn xấu “Vệ Tình là nam sủng do công chúa bao dưỡng” đã được mấy con ba hoa chích chòe phóng cho đầu đường cuối phố. “Nhân ngôn khả úy” (lời gièm pha của thiên hạ thật đáng sợ), Thượng Quan Liên Phong không phải người tầm thường, lại quan tâm đến Vệ Tình như vậy, làm sao lại chưa nghe qua tin đồn được.

Kết quả là, chỉ cần biết nắm bắt cơ hội, nói Vệ Tình xuất cung để tránh khỏi “công chúa” quấy rầy, thêm thay đồi biểu cảm của câu nói một tí là OK ngay! Thượng Quan Liên Phong nghe xong không giải thích gì hết, tình nguyện đưa ngay lệnh bài cho Vệ Tình. Thế nhưng lệnh bài này một lần chỉ có thể cho một người đi ra ngoài, trong lúc Vệ Tình đang khổ não, Thượng Quan Liên Phong lại nghĩ Vệ Tình một mình xuất cung, nhỡ gặp chuyện gì sẽ không ai chiếu ứng. Vì vậy lại cho thêm một lệnh bài, bảo Vệ Tình mang theo bằng hữu tốt nhất trong đội thị vệ ra ngoài cùng.

Thật là “đi mòn gót giày tìm không thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công” a! Ha ha ha!

Kết quả, ta và Vệ Tình thường xuyên chạy ra ngoài cung, Long Tự Thương trong Hiên Viên hoàng thành bắt đầu khởi nghiệp.

Long Tự Thương xây dựng hình thức kinh doanh gồm kỹ viện Liên Hương Tích Ngọc, sòng bạc Hạo Thiên, kết hợp với khách *** Vân Bằng và tửu lâu Tụ Hiền.

Nếu bảo Hiên Viên hoàng thành to lớn thế này không có đối thủ cạnh tranh là điều không thể, thế nhưng buôn bán chính là dựa vào bí quyết, một cái là “đặc sắc”, và một cái là “hậu trường” (mang nghĩa người đứng sau giật dây = bảo kê)

Lúc trước còn ở Đại Á, ta đã có dịp ra ngoài đến kỹ viện, tìm kiếm thương cơ (cơ hội làm ăn). Buổi tối hôm ta cùng tú bà ngồi mật đàm, ta lấy thân phận là người trong cung, yêu cầu Túy hoa lâu cho một số hoa khôi chuộc thân, dĩ nhiên là lấy cớ “chuẩn bị hiến vũ cho triều đình”, sau một hồi cò kè giá cả kịch liệt cùng một chút lừa đảo, ta cuối cùng cũng cầm được khế bán mình của các hoa khôi với giá “hợp lý”, dĩ nhiên là còn thêm được một món hời nữa — một cuốn xuân họa đồ hạng nhất đã không được in bán nữa! (tạp chí khiêu ***/porn/sách đen, play boy…)

Hiên Viên quốc ở phương bắc, khí hậu cùng môi trường địa lý tạo nên con người, không chỉ có nam nhân bình thường đã cao to uy lãnh, cả nữ nhân cũng thân thể cường kiện. Tuy nói Hiên Viên là dân tộc thiện chiến, thế nhưng khí chất kiên cường cao quý lại kém quốc gia đứng đầu vùng sông nước phía nam Đại Á. Nữ nhân Hiên Viên, không chỉ xương to, da thô ráp, hơn nữa tiếng ông ổng như chuông, nói chung là không có những tính cách căn bản của nữ nhân như rụt rè, khí chất ưu nhã. Ta nhìn thấy được điểm này, nên chiêu mộ những hoa khôi cùng thanh lệ mỹ nhân nhu tình như nước, xinh xắn lanh lợi ở phía nam lên, nam nhân ở Hiên Viên hoàng thành từ trước đến giờ chưa gặp qua tuyệt đại giai nhân thế này nên đều cam tâm tình nghuyện mà đem tiền trong túi dâng cho ta.

Ta bấm ngón tay đếm ngày, các hoa khôi đã đến hoàng thành cũng không ít. Mấy ngày nay ta và Vệ Tình bận đến tối mặt tối mũi, lo chỉnh trang lại mặt tiền của Liên Hương Tích Ngọc lâu cho thật tốt.

Cái này chính là “đặc sắc”.

Còn “hậu trường” (bảo kê) — đương nhiên chính là Tể tướng Thượng Quan Liên Phong đương triều. Sau này sinh ý nếu làm ăn phát đạt, chắc chắn sẽ có người tức giận, dùng hành vi ám muội mà đánh sụp chúng ta. Thế nhưng nếu chúng ta có cái danh Tể tướng đứng sau chống lưng, người khác chắc không dám rước họa vào thân.

Bốn đại *** của Long Tự Thương khai trương cùng một ngày, thanh thế lớn, pháo nổ to, chiêng khua trống gõ, múa rồng múa lân, đã lâu rồi hoàng thành không náo nhiệt như vậy, nhà nhà từ bà ngoại đến đứa nhỏ đều kéo ra ngoài xem.

Tứ đại hoa khôi của Liên Hương Tích Ngọc lâu lần lượt mặc sam mỏng tuyệt đẹp lên đài trổ nghệ, nam nhân dưới khán đài nước miếng chảy ròng ròng. Trên lầu cao ta đã chuẩn bị một phòng trang nhã mời khách quý, khách ngồi đó đương nhiên là một số ít quan to và quý nhân giàu có, bản lĩnh được ta gửi thiếp mời

Khai trương khách *** và tửu lâu thật ra không tốn nhiều công sức, chỉ cần cố gắng tìm được một chưởng quầy tốt, tiểu nhị thông minh, lanh lợi cùng đầu bếp giỏi là được. hơn nữa khẩu vị người phía nam đạm bạc hơn khẩu vị người phía bắc, rất khó làm quen, nên đành tìm nhân tài ngay tại địa phương. Lo việc cho hai *** đấy đều một tay Vệ Tình.

Để kích thích hiệu ứng dây chuyền, ta ứng dụng thêm chế độ VIP của thời hiện đại vào. Chỉ cần tại bất cứ *** nào của Long Tự Thương tiêu tiền đến một mức nhất định, sẽ được phiếu vàng, phiếu bạc hoặc phiếu đồng. Khách có phiếu này sẽ nhận được ưu đãi cùng đặc quyền, ví dụ như có thể đặt trước yến tiệc mà không cần tiền đặt cọc, có thể hưởng phòng cao cấp, hoặc có thể được giảm giá một chút. Hấp dẫn nhất chính là phiếu vàng của Liên Hương Tích Ngọc lâu! Bởi vì đạt được đến hạn mức chi tiền của phiếu vàng là có thể nhận được xuân họa đồ, thậm chí còn là bản tinh xảo tuyệt đẹp!

Nếu khách đến chỉ là người bình dân, chỉ cần có bỏ tiền ra, là có thể tham gia du viên (đi dạo trong vườn) do *** tổ chức hoặc hoạt động có thưởng, phần thưởng càng bất ngờ càng lôi kéo được người tham gia, ví dụ như giải nhất là một đêm xuân với một trong tứ đại hoa khôi của Liên Hương Tích Ngọc lâu, giải nhì là một phiếu tương đương ba trăm lạng, cầm phiếu này có thể tiêu xài ở bất cừ *** nào tùy ý, giải ba là một bữa cơm miễu phí ở Vân Bằng khách *** hoặc một chầu túy lúy không mất tiền ở Tụ Hiền tửu lâu…

Để chiều theo đa số lòng người, ở Vân Bằng khách ***, không chỉ an bài lầu các cho xướng tiểu khúc, thuyết thư, trổ nghệ mà còn có lầu các cho người tới nói chuyện phiếm, trà dư tửu hậu hay tán gẫu chuyện bốn phương. Người qua đường cũng thích lại đây tán gẫu chuyện trên trời dưới đất một phen, vì thế không chỉ hấp dẫn rất nhiều khách mà còn cung cấp cho ta nhiều tin tức miễn phí, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.

Dù sao thì do ta nghĩ mưu kế, có thể nói thủ đoạn bịp bợm chồng chất, ý tưởng mới cũng kéo đến ùn ùn. Dẫn đến những hiệu buôn theo phong hóa nghiệp trong hoàng thành phải đóng cửa, hoặc sát nhập vào ta, Long Tự Thương trong thời gian nửa năm ngắn ngủi đã trở thành hiệu buôn có biển chữ vàng, danh tiếng đồn xa.

Nhìn vàng bạc trắng lóa không ngừng chảy vào túi, trong lòng ta cũng không cảm thấy sung sướng vì bản than vừa đạt được thành tựu, vì với ta mà nói, đấy là chuyện thường tình, nếu tại hiện đại, không biết so sánh tập đoàn đa quốc gia kia với cái thương nghiệp nho nhỏ ở đây, cái nào náo nhiệt hơn nhỉ.

Kiếm được tiền, ta cũng không có chỗ nào để xài, bởi vì những chỗ ăn chơi cao cấp đều đóng dấu hiệu buôn của ta. Lời đồn đãi đoán già đoán non về thân thế của lão bản Long Tự Thương đã nổi lên 1500 bản, thế nhưng có ai đoán được lão bản ta lại là Vương Phi của đương kim hoàng thượng! Từ đó đến nay, ta vẩn đứng sau màn thao túng toàn bộ, chưa bao giờ lộ mặt. Vì thế lời đồn đãi càng lúc càng tăng.

Con người thật là đầy lòng hiếu kỳ, nhưng ta đối với ba cái lời đồn đãi này chỉ như gãi ngứa bên ngoài, ngược lại ta hàng ngày vẫn đem tiền đi cứu trợ những kẻ cực khổ, không chỉ cho bọn họ tiền, còn dạy bọn họ thành thạo một nghề nào đó, để sau này bọn họ không phải nhận cứu tế, có tể tự mình kiếm sống. Long Tự Thương càng được lòng người, làm ăn mà biết hướng về dân tâm là cách sinh lợi hay nhất, mặc dù đây không phải là thứ ta muốn ban đầu, nhưng mà nghe tán tụng vậy cũng thích. Huống chi ta còn được Tiểu Tình vừa thiện lương vừa đáng yêu của ta khen ngợi và tôn trọng, tội gì không làm?

Cách kinh doanh lẫn mánh khóe buôn bán của ta bây giờ và trước đây đã hoàn toàn thay đổi, lúc đó ta còn là thanh niên tuổi trẻ khí thịnh, không để ý đến sự sống chết của kẻ khác, nhìn công nhân của những xí nghiệp bị sát nhập với tập đoàn mà thất nghiệp, tuyệt vọng nhảy lầu tự sát, ta cũng chỉ lướt mắt nhìn qua. Nhưng trải qua kiếp nạn lần này, ta đã hiểu rõ, không có gì trân quý bằng sinh mạng của con người.

Nhưng mà vì ảnh hưởng của bản chất thương nhân cắm rễ trong người lâu rồi, ta thành thật tự nhận ta còn lâu mới đạt được tới cảnh giới “vì người quên mình”, hiện tại ta chỉ có thể tự trân trọng chính bản thân và cho người khác cuộc sống tốt mà thôi.