Bốn, năm bóng người nhanh chóng phóng qua ở dưới bóng đêm, bọn hắn từ các phương hướng khác nhau mà phi tốc chạy đến. Động tác nhanh như sao băng, như từng tia sáng lóe lên rồi biến mất ở trên nóc nhà dân chúng. Những người này bay vút ở trên nóc nhà, nhưng lại dường như không có phát ra một chút thanh âm.
Sau một lát đã có người đuổi tới, người thứ nhất rơi vào trong hẻm nhỏ là một trung niên khoảng chừng ba mươi tuổi. Hắn mặc áo Phi Ngư, sau lưng đeo một thanh đao thẳng. Hắn chậm rãi đi đến trước cái rãnh sâu có độ rộng một thước kia, ngồi xổm xuống nhìn, sau đó lập tức nhíu mày. Sau khi kiểm tra trong chốc lát, hắn đứng dậy, đi về phía cuối ngõ hẻm.
Ở đó, còn có một bộ tử thi dựa vào trên vách tường.
Không còn hai bên bả vai, bên trên ngực phải còn có một vết thương hình kiếm, vết thương trí mạng ở ngay cái trán, là một lỗ nhỏ thoạt nhìn rất tròn. Óc vẫn còn chảy róc rách ra ngoài, nói rõ người này chết chưa bao lâu.
Vài tiếng lả tả nhẹ vang lên, mấy người mặc áo Phi Ngư khác cũng rơi vào trong hẻm nhỏ.
- Chỉ có một cỗ thi thể, có lẽ là người trong võ lâm đánh nhau sống chết. Người đã chết chém ra một đạo rãnh sâu trên mặt đường, xem ra sở trường của hắn là dùng côn, nhưng không tìm được binh khí của hắn.
Tên mặc áo Phi Ngư tới đầu tiên thấp giọng nói vài câu.
Những người phía sau liền phân tán ra, cẩn thận đi tìm những dấu vết còn sót lại trong hẻm nhỏ.
Dân chúng sống ở hai bên ngõ nhỏ bị đánh thức, có người mở cửa, đi ra. Họ bị vài tên mặc áo Phi Ngư dùng lời lẽ rất khách khí khuyên trở về.
- Đại nội thị vệ đang tra án, thỉnh các hương thân đi về nghỉ, đừng làm ảnh hưởng đến việc công.
Lời nói rất khách khí, nhưng những tên mặc áo Phi Ngư này có sự lạnh lùng đặc hữu, thế nên hình tượng của họ còn mang theo mệnh lệnh không cho phép làm trái. Dân chúng vẫn luôn có sợ kính sợ với họ, bởi vậy dân chúng lập tức lui về trong nhà, không còn trở ra. Sau một hai phút, lại có vài tên mặc áo Phi Ngư chạy tới. Mười phút sau, đại đội binh sĩ tuần thành chạy đến, bắt đầu phong tỏa cái hẻm nhỏ. Nhóm người đến cuối cùng chính là bộ khoái của nha môn phủ Thanh Long. Những tên bộ khoái nhìn thấy mấy tên mặc áo Phi Ngư ở chỗ này, cũng không dám lên trước nói gì, chỉ là phụ trợ cảnh giới ở bên ngoài.
- Hẳn là kình khí hóa côn nện ra cái hố sâu.
Tên mặc áo Phi Ngư đến đầu tiên kết luận, biểu lộ lại không có một chút nhẹ nhõm:
- Có thể dùng kình khí hóa thành binh khí mà thi triển ra một chiêu có uy lực lớn như vậy, ít nhất cũng là cường giả Lục Phẩm thượng. Từ lúc âm thanh đánh nhau truyền ra, ta đuổi đến đây cũng không mất bao nhiêu thời gian, miệng vết thương của người này vẫn còn có máu chảy ra, nhưng người khác cũng đã biến mất không còn tăm tích… Chống đỡ được một côn làm đá vỡ, núi rung, sau khi giết người thì nhanh chóng rút lui, người đào tẩu có thực lực làm cho người ta kiêng kị.
- Các ngươi có nhớ danh sách người võ lâm trong đế đô không. Nhớ lại sư môn của họ, trong danh sách đó thì những môn phái nào có sở trường dùng binh khí, trong các ngươi ai nhớ rõ có cao thủ cầm côn như vậy?
Hắn hỏi.
Vào thời điểm mọi người ở đây lắc đầu, có người ở bên ngoài dùng âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng hổi đáp:
- Ở trong báo cáo của nha môn, trong cái danh sách ghi lại ấy, cao thủ cầm côn ngoài Ngũ Phẩm có ba mươi mốt người mà hôm nay vẫn còn ở trong đế đô. Nhưng có thể dùng kình khí hóa thành Côn Ý mà sử dụng ra một chiêu này, có không quá ba người có thể làm được như thế. Một là giáo đầu trong phủ Di Thân Vương, người này có thể loại trừ. Một là Võ sư mở cửa thu đồ đệ ở thành bắc, cũng có thể loại trừ. Một cái khác, là người mới đến đế đô, tên ghi ở trong danh sách là Hoành Côn, đồng thời vào thành với Tiêu chân nhân ở Nhất Khí Quan.
Nghe được lời nói ấy, tất cả mọi người mặc áo Phi Ngư lập tức khom người thi lễ.
- Xin chào Thiên Hộ đại nhân!
Ở trong đám bảy người Thiên Hộ của đại nội thị vệ, có một người dùng trí nhớ siêu tuyệt – bản lĩnh đã gặp qua là không quên được – nổi danh. Chỉ cần hắn nhìn vật mà người khác mang trên người, thì hắn đều có thể nhớ kỹ đó là lúc nào. Bảy người Thiên Hộ của đại nội thị vệ đều có sở trường riêng, vị này được người gọi là Thần Nhãn Thiên Hộ, hắn họ Lưu, tên là Lưu Độc Tú.
Lưu Độc Tú chậm rãi đi tới cái hẻm nhỏ, mượn ánh sáng của bó đuốc mà tỉ mỉ nhìn nhìn trên mặt đất, sau đó quay đầu lại phân phó:
- Phủ của Phó Thống lĩnh đại nhân cách nơi này không xa, đi mời ngài ấy đến đây.
- Ta đã tới.
Đám người bên ngoài tách ra, gã cụt một tay và đang ở trong phủ dưỡng thương, Phó Thống lĩnh Mạnh Vô Địch từ từ đi vào với sắc mặt âm trầm.
Mọi người thi lễ, Mạnh Vô Địch khoát tay áo hỏi:
- Có phát hiện gì không?
Lưu Độc Tú đứng lên, đi đến cái rãnh sâu dài ba thước kia, nhìn kỹ cái ngõ nhỏ, nói:
- Một người khác đứng ở chỗ này, một côn mạnh mẽ như vậy nện xuống mà hắn căn bản cũng không có né tránh. Côn Ý chỉ có thể đánh tới trước người này ba thước thì bị đánh tan. Khó lường. Đại nhân… Có người không tuân thủ quy củ, vào đế đô mà không đi có báo cáo cho nha môn.
Mạnh Vô Địch “ừ” một tiếng, sự sợ hãi trong ánh mắt lóe lên tức thì.
- Ta đã sớm tới, cũng chứng kiến người kia hạ thủ.
Hắn chậm rãi thở phào một cái, trong giọng có một chút thất bại cùng không cam lòng:
- Nhưng khinh công của người này vô cùng tốt, ta không thể đuổi kịp hắn.
Lời của hắn vừa thốt ra, tất cả người ở chỗ này đều hít vào một hơi. Phải biết tu vị của Mạnh Vô Địch cũng đứng ở trên đầu bảng của đại nội thị vệ, hơn nữa sở trường của hắn thiên về khinh công. Có thể đào tẩu dưới mí mắt của hắn, tu vị cực cao của người nọ có thể thấy được lốm đốm.
- Bây giờ ta rất hoài nghi, người đào tẩu kia chính là người có quan hệ cùng bản án của Binh Bộ.
Mạnh Vô Địch phân phó:
- Đem thi thể về đại nội thị vệ, tìm tòi trong phạm vi ba mươi dặm, đừng làm dân chúng hoảng sợ, đội ngũ tìm kiếm phải thu hồi trước hừng đông. Thông báo cho tất cả quân thủ vệ ở cửa thành, kiểm tra tất cả nam nhân mặc áo trắng… Nữ nhân cũng phải tra rõ, hiện tại ta phải chạy về bẩm báo với Chỉ huy sứ đại nhân.
Trên thực tế, Mạnh Vô Địch cũng không thấy rõ người kia đến cùng là nam hay nữ.
- Vâng!
Mọi người cúi đầu nghe lệnh, trước sau chạy tới bên cạnh những tên mặc áo Phi Ngư, tự tổ chức thành vài tổ lấy những tên mặc áo Phi Ngư làm đội trưởng. Sau đó dưới sự dẫn dắt của những tên đội trưởng này, nhanh chóng thi hành mệnh lệnh.
Mạnh Vô Địch nhìn nhìn thi thể chết không nhắm mắt, lông mày càng nhăn càng chặt.
Ngay tại lúc hắn chuẩn bị chạy đến chỗ của đại nội thị vệ, bỗng nhiên có một chiếc xe ngựa dừng lại ở ngay đầu hẻm nhỏ. Hắn nhìn thấy người đánh xe vẫy vẫy tay với hắn, Mạnh Vô Địch biến sắc, bước nhanh tới.
Ở trên chiếc xe ngựa kia có một cái dấu hiệu của đại nội thị vệ.
Khi hắn đến gần, người đánh xe kia cúi người hành lễ:
- Xin chào Phó Thống lĩnh, Trác tiên sinh đang đợi ngài ở bên trong.
Mạnh Vô Địch “ừ” một tiếng, vén rèm lên, tiến vào trong xe ngựa.
- Đi, đi tới Thanh Hư Quan.
Trác tiên sinh ngồi trong xe ngựa với sắc mặt có chút lúng túng, phân phó người đánh xe xong thì xoa đầu lông mày, thở dài:
- Chỉ huy sứ đại nhân đã biết rồi, trước hết ngươi cùng ta đi đến Thanh Hư Quan cầu kiến Tiêu chân nhân… Người chết là người cùng đi với Tiêu chân nhân vào thành, tuy rằng không phải là đệ tử của Nhất Khí Quan, nhưng cái tính bướng bỉnh kia của Tiêu chân nhân… Ai!
Hắn thở dài, không có nói tiếp.
Mạnh Vô Địch cũng thở dài một hơi, bởi vì bất kể người trên giang hồ vẫn là người trong triều đình, ai cũng đều biết lão đạo nhân có phân lượng cực nặng trước mặt bệ hạ nổi danh vì bao che cho người của mình. Bây giờ người của Nhất Khí Quan xảy ra chuyện, ai biết được tên đạo nhân lỗ mũi trâu kia có căm tức đến mức ra lệnh cho tất cả các đạo nhân theo hắn vào đế đô tràn ra đuổi giết hung thủ hay không.
Để cho người lo lắng nhất là cái vị Hạc Lệ đạo nhân bày ra mấy lần Thần tích trước khi vào đế đô là người có tính tình rất nóng nảy. Mà ai ai cũng biết người tu đạo hết lần này đến lần khác đều là sĩ diện hão. Giết người của bọn họ cũng chẳng khác nào đánh mặt của họ. Cho nên Trác Bố Y mới lắc đầu thở dài. Trong lúc mấu chốt thế này, lại xảy ra nhiều chuyện như thế, cũng không biết có thể loạn thành thế nào.
…
…
Với dáng người khôi ngô và cao lớn, Kỳ Lân cõng một cái bao lớn trên lưng, trong tay cầm theo một cây côn sắt đứng ở trước cửa ra vào của Hải Dương Quán cho đến hừng đông. Một người đàn ông to như cột điện đứng ở nơi đó, dân chúng đi tản bộ vào lúc sáng sớm không thể không ghé mắt nhìn. Nếu không phải trên người hắn có giấy đảm bảo của nha môn Thanh Long, trong đêm qua hắn đã bị quan binh tuần thành cùng đại nội thị vệ mang đi.
Hắn đang đợi Hoành Côn.
Nửa canh giờ trước Cú Vọ có đến, nói cho hắn biết Hoành Côn đã chết. Sau khi người của đại nội thị vệ đến Thanh Hư Quan cầu kiến Tiêu chân nhân, vì hiện tại bọn họ được xem như hộ vệ của Vô Song, cho nên Tiêu chân nhân thông báo cho Vô Song đầu tiên. Vô Song lại nói lại cho hai người vừa mới trở về Thanh Hư Quan là Thiết Nô và Cú Vọ.
Nhưng Kỳ Lân không tin đây là sự thật.
Vừa mới tách ra được hai canh giờ, làm sao Hoành Côn đã chết?
Đã nói hừng đông cùng đi ra khỏi thành tìm Trương Thế Nhân và Trầm Khuynh Phiến, đã nói ra khỏi thành liền kết bái làm huynh đệ, đã nói tìm được Trương Thế Nhân thì sẽ thu hắn là tam đệ, đã nói từ nay về sau lại cùng nhau đối mặt nguy nan, cùng nhau lưu lạc chân trời xa xăm.
Đã nói nhiều chuyện như vậy, Hoành Côn làm sao có thể cam lòng chết đi? Hắn sao có thể nói mà không giữ lời?
Lão già què của Hải Dương Quán dời cái băng ghế đến cửa ra vào, ngồi xuống, cầm cái tẩu thuốc mà Trương Thế Nhân đưa cho hắn, hút một ngụm, nhổ ra một mảnh khói mù lượn lờ. Một bên của băng ghế có đặt hồ lô rượu của hắn, nhưng cũng không biết vì cái gì, hắn nhìn xem người đàn ông có thân hình hùng vĩ kia mà không có hứng thú uống rượu.
Cũng không rõ đã qua bao lâu, lão già què nhịn không được thở dài.
- Ngươi đang đợi bằng hữu của ngươi?
Lão già què hỏi.
Kỳ Lân không có quay đầu lại, gật nhẹ đầu.
- Hắn nói đêm qua sẽ tới Hải Dương Quán, hỏi các ngươi xem có biết Trương Thế Nhân đi đâu không. Hắn đã nói rồi, hắn sẽ đợi ta ở chỗ này, sau đó cùng nhau đi ra khỏi thành.
- Hắn không có tới.
Lão già què nói:
- Có lẽ… sẽ không tới.
Kỳ Lân đột nhiên quay người, con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào lão già què, rít gào:
- Hắn không có chết!
Lão già què chậm rãi lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Vừa lúc đó, Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu phụ giúp Trầm Khuynh Phiến từ bên kia đường đi tới. Trầm Khuynh Phiến ngồi ở trên một cái xe nhỏ, sắc mặt vẫn trắng bệch đến mức dọa người. Đêm hôm ấy nàng bị một vị cường giả Cửu Phẩm của đế đô Đại Nam dùng một chiêu đánh bay, không chết mà còn lại có thể chạy thoát, đó cũng coi như đã là một kỳ tích không hề nhỏ. Tối hôm qua ba người bọn họ bị đại nội thị vệ dẫn đến một cái tiểu viện khác, thẳng đến hừng đông mới được thả ra.
Lúc được thả ra, ba người bọn họ còn thật cao hứng, bởi vì bọn họ có thể được thả ra thì đồng nghĩa với việc Trương Thế Nhân đã thành công. Ba người họ mặc dù không có ở trong cùng một cái tiểu viện với Trương Thế Nhân, nhưng đêm qua Trác tiên sinh nói cho bọn họ biết Trương Thế Nhân được mang đến Sướng Xuân Viên diện thánh. Nếu như Trương Thế Nhân có thể nắm chặt cơ hội, bản án của bọn họ mới có thể bị áp xuống tạm thời.
Nhưng bọn họ còn không kịp cười rộ lên, sáng sớm nay Trác tiên sinh trở lại, thông báo cho họ một cái tin xấu từ chỗ đại nội thị vệ.
Hoành Côn chết rồi.
Đại Khuyển nhìn người đàn ông khôi ngô có bả vai đang run rẩy, há to miệng nhưng lại không biết nói cái gì.
Kỳ Lân dùng đôi mắt đỏ hồng nhìn về phía Trầm Khuynh Phiến, giọng nói khàn khàn:
- Hắn nói thiếu nợ ngươi một cái mạng, không thể không trả… Hiện tại hắn đã trả rồi.
Trầm Khuynh Phiến cúi thấp đầu, ngón tay khẽ run.
…
…
Sướng Xuân Viên.
Trương Thế Nhân thận trọng đứng đó, thậm chí khi hô hấp cũng thận trọng. Đối diện với hắn, cách đó không xa, Hoàng đế ngồi xếp bằng trên chiếc giường, tuy Hoàng đế không cao lớn, thế nhưng cái cảm giác đang áp bách lên nội tâm khiến Trương Thế Nhân có chút bất an.
Trong đêm qua hắn được dẫn đến Sướng Xuân Viên, nhưng bệ hạ bận xử lý chính sự nên không gọi hắn vào. Buổi tối hắn ở trong một căn phòng nhỏ của Khung Lư chờ đợi, mặc dù ở đó có một cái giường gỗ, nhưng hắn vẫn không dám ngủ. Hôm nay, từ lúc mờ sáng đã có một tên thái giám đến truyền hắn yết kiến, đi ở giữa đường thì nói cho hắn biết bọn người Mộc Tiểu Yêu đã được thả về nơi cũ.
Vô luận như thế nào, đó là một tín hiệu tốt.
Lúc ở giữa đường, Trương Thế Nhân kín đáo đưa cho tên thái giám kia một xấp ngân phiếu, nhẫn tâm lặng yên lấy ra năm tờ một trăm lượng trong ống tay áo, kín đáo móc ra đưa cho tên thái giám kia. Được gọi là thái giám Tô công công lại cười, khoát tay áo, nói một câu:
- Chúng ta không có lá gan này, hơn nữa chúng ta cũng không cần dùng tiền ở bất cứ nơi nào.
Mặt Trương Thế Nhân đỏ lên, hắn không biết người ta ngại ít hay là thật đúng là một người thanh liêm.
Tiến vào Ngự Thư Phòng của Hoàng đế, trong nội tâm của hắn vẫn luôn bồn chồn.
- Thảo dân Trương Thế Nhân, khấu kiến bệ hạ.
Hắn hành lễ đúng theo quy củ, cúi thấp đầu, chậm rãi bình phục hô hấp cùng tâm tình.
Dù sâu trong linh hồn vẫn là tư tưởng của kiếp trước, nhưng ở thế giới mà Hoàng quyền là cao nhất, hắn phải dựa theo quy củ. Hơn nữa, Hoàng đế mà kiếp trước hắn thấy đều là Hoàng đế giả trong phim, còn người trước mặt hắn bây giờ là Hoàng đế chân chính. Có cảm giác mới lạ, cũng có cảm giác bị áp bách. Trương Thế Nhân thật muốn ngẩng đầu lên nhìn xem Hoàng đế có bộ dạng dài ngắn thế nào, có phải cũng hai cái lỗ mũi, một cái miệng, hai con mắt cùng hai cái đùi hay không.
- Đứng lên.
Hoàng đế đặt bút đang cầm trong tay xuống bàn, nhìn nhìn bóng mặt trời ở bên ngoài cửa sổ, giọng điệu bình thản nói ra:
- Trong chốc lát Trẫm phải lên triều, cho nên thời gian của ngươi cũng không nhiều lắm. Trẫm đã cho người thả bằng hữu của ngươi ra từ trước, cũng không phải đã không có ý định truy cứu tội lớn mà các ngươi đã mắc phải. Đó là bởi vì ngươi ở chỗ này, nên không cần giam giữ mấy người bọn họ. Vào lúc muốn giết, một người cũng không thoát.
Trương Thế Nhân chợt phát hiện Hoàng đế thật là âm hiểm.
- Ở trước khi Trẫm uống xong chén trà này, cho Trẫm một lý do không tru cửu tộc của ngươi.
Hoàng đế nâng chung trà lên, uống một ngụm, đại biểu cho thời gian của Trương Thế Nhân lại càng cấp bách hơn một phần.
- Thần chết đi thì sư phụ sẽ rất đau lòng.
Trương Thế Nhân nhẫn nhịn sau một phút, tống ra những lời này.
- Không biết xấu hổ.
Hoàng đế suýt nữa phun trà ra, trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, bình luận bốn chữ.