Chinh Chiến

Chương 25: Một lòng hướng đạo




Đông Cương của Đại Nam là vùng duyên hải dài hơn vạn dặm. Hòn đảo gần đất liền nhất thuộc nước Sở, nhưng đảo Đông Sở này nằm ở phía đông bắc của Đại Nam, mặc dù là một tòa bán đảo, song diện tích của nó vẫn không lơn hơn kinh đô Đại Nam.

Thanh Nhạc Sơn nằm ở phía đông nam Đại Nam, cách sông Cửu Long ba trăm hai mươi dặm về hướng nam, núi non liên miên chập chùng, tuy rằng không sừng sững và hùng vĩ, nhưng là một nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần. Vả lại bốn mùa ở Thanh Nhạc Sơn đều có cảnh sắc đẹp không sao tả xiết.

Núi Thanh Nhạc Sơn này tuy không lớn, kém xa so với những dãy núi lớn như dãy núi Sơn Khê, dãy núi Côn Lôn, dãy núi Yến Sơn,… nhưng danh khí của nó lại không hề ở dưới các dãy núi kia. Âu cũng là vì trên Thanh Nhạc Sơn có Nhất Khí Quan, trong Nhất Khí Quan có Tiêu chân nhân.

Các đời Hoàng đế Đại Nam đều là những người tâm cao khí ngạo, muốn quốc gia của mình không thua kém gì các quốc gia khác. Phần tham niệm này cũng là lý do mà từ khi lập quốc đến nay Đại Nam đều vẫn còn nằm ở dưới trạng thái không ngừng phấn đấu và vươn xúc tu tỏa đi khắp phía. Mỗi một vị Hoàng đế Đại Nam đều có khát vọng mãnh liệt, với họ, nơi khác có cái gì thì Đại Nam phải có thứ đó, nơi khác không có thì Đại Nam cũng phải có.

Đế quốc Thiên Thuận có Đại Hộ Tự trên Đại Tuyết Sơn, Đại Nam liền có Nhất Khí Quan trên Thanh Nhạc Sơn.

Trên Đại Hộ Tự có Đại Hộ Minh Vương, trong Nhất Khí Quan có Tiêu chân nhân.

Phật tông coi trọng vô dục vô cầu, nên không có gì phải bàn luận khi trong lòng họ xem thường Đạo tông của Đại Nam. Vì dẫu sao thì trừ Đế quốc Đại Nam, khắp thiên hạ này đều hết lòng tin vào Phật tông. Mặc dù là tại Đại Nam, tín đồ của Phật tông chỉ cần báo cáo với quan phủ sau khi đã chuẩn bị xong thì có thể xây chùa chiền và truyền giáo, song không thể nghi ngờ rằng dân chúng Đại Nam không hề có lòng tôn kính với Phật, tất cả cũng bởi vì triều đình Đại Nam không có phần rộng lượng này, hay nói chính xác hơn là bởi vì tham niệm của Hoàng đế Đại Nam.

Nơi khác có, Đại Nam nhất định cũng phải có.

Nhất Khí Quan được xây ở giữa sườn núi, theo từ dưới chân núi đi lên thì có một thềm bậc thang, tổng cộng có hai nghìn chín trăm chín mươi chín bậc, lại đi thêm một bước nữa thì sẽ bước vào sơn môn, sẽ nhìn thấy ý cảnh của tam thiên đại đạo. Hai bên sườn núi cạnh thềm đá đều là những cây đào núi, trái cây của cây này có phần chua xót, ăn không ngon, nhưng nếu cẩn thận nhấm nháp một phen thì cũng sẽ có một loại cảm giác khác. Có một truyền thuyết một mực truyền đi trong những năm gần đây, đó là cây đào xuất hiện khắp núi chỉ trong một đêm, cây đào ra hoa chỉ trong một đêm, cây đào kết quả chỉ trong một đêm, vậy nhưng nơi này làm gì có cái cây tiên đào nào đâu, nó cũng chỉ là một mánh lới gạt người mà thôi.

Thật ra Nhất Khí Quan cũng không lớn, tính từ Quan chủ Tiêu chân nhân trở xuống tới tất cả các đệ tử thì tổng cộng chỉ có tám trăm người. Số người này cũng có ẩn ý phía sau. Nhất Khí Quan được xưng là Đạo giáo chính thống của thiên hạ, cũng được cho là thiên hạ kỳ ảo đều xuất phát từ đây. Nhưng lòng người hướng đạo, đạo đạo bất đồng. Cho nên tám trăm đệ tử lại nói thay cho cái tên tám trăm, ý rằng rời chính thống mà trở thành kỷ đạo, thế nên có tên bàng môn.

Bàng Môn 800, Tả Đạo 3000… đều xuất phát từ Nhất Khí Quan.

Năm đó Hoàng đế Đại Nam từng tới nơi này, biết rõ những ẩn ý phía sau liền cười ha ha, khen Thanh Nhạc Sơn có khí phách, bàng môn tả đạo cũng đều là chính thống.

Dù mùa xuân của Giang Nam đến sớm, nhưng thời gian hoa đào nở rộ còn rất xa. Trên đầu cành nhô ra những chồi non, nhìn những cái chồi xanh mơn mởn thậm chí khiến người ta sinh ra ý nghĩ ngắt một cái ngậm trong miệng.

Theo thềm đá, một người nam tử trung niên mặc cẩm y bước lên một cách chậm rãi. Nhìn qua người này thì rất khó để có thể nhìn ra được số tuổi thật của hắn, hắn ta có khí chất thành thục, khuôn mặt lại có vài phần thanh tú, trên cằm có chút gốc râu ria, nhưng không lộ ra vẻ lôi thôi. Người trung niên có vóc người trung bình, không mập không ốm, bước đi của hắn cũng không lớn, đúng theo quy củ.

Tại Đại Nam, phàm là những người mặc một thân cẩm y thì tất nhiên đều có công danh. Phải biết người dân bình thường dẫu cho có tài sản vượt qua ngàn vạn cũng không thể mặc cẩm y. Đây là lễ chế của triều đình, nếu như dám làm sai thì sẽ bị bắt nhốt vào ngục, bị thẩm vấn nghiêm khắc.

Nam tử trung niên này đang mỉm cười, sắc mặt hòa khí, vừa đi vừa thưởng thức cảnh vật núi rừng. Nhưng khi nhìn thấy một tảng đá lớn được viết chữ lên trên ở ven đường thì lập tức dừng bước, sau đó thi lễ một cách trịnh trọng.

- Đó là lúc bệ hạ đến Thanh Nhạc Sơn du ngoạn vào ba năm trước lưu lại bức họa, ta vốn định dời nó vào trong đại điện, song bệ hạ lại nói ngài nhìn thấy tảng đá ở chỗ này thì viết mấy chữ nên cứ đặt bức họa ấy ở đây, không cần di chuyển nó đi. Nếu nó có linh tính, quấy rầy nó tu hành chẳng phải là một tội lớn?

Người nói là một ông lão mặc đạo bào màu đen, hẳn là có số tuổi cao hơn năm mươi. Hắn có ba sợi râu dài, trong tay đang cầm một cây phất trần, mặc áo vải giày vải, nhìn qua thì thấy rất có tiên phong đạo cốt. Chỉ là người này có tướng mạo không tốt lắm, mắt tam giác, lông mày dài và hẹp, càng nhìn càng thấy một hương vị hèn mọn và bỉ ổi toát ra từ người hắn.

Thế nhưng nếu nói ra thân phận của hắn thì ai ai cũng sẽ nhớ đến câu nói: “Đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”.

Hắn là Quan chủ của Thanh Nhạc Quan: Tiêu chân nhân.

- Vì vậy chân nhân xây một cái đình ở nơi này, che gió che mưa cho tảng đá kia?

Nam tử mặc cẩm ý cười hỏi.

- Tán Kim Hầu… Năm đó ngươi cúng vài chục vạn kim tệ để tu sửa hoàn toàn tường thành Thanh Long, bệ hạ ngợi khen không ngớt. Ta vì tảng đá kia mà xây một cái đình, so với việc ngươi tu sửa tường thành cũng có một tâm lý giống nhau cả thôi, đơn giản là tâng bốc, vỗ mông ngựa bệ hạ.

Đại Nam chỉ có một Tán Kim Hầu, đó chính là người được xưng là người giàu nhất Đại Nam: Ngô Nhất Đạo. Nghe nói của cải của hắn đủ sức mua được một con sông, một dãy núi Đại Nam. Giang sơn Đại Nam tuy trải dài mấy vạn dặm, có hai mươi bốn quận, nhưng một dãy núi hay một con sông… thì đã lớn hơn lãnh thổ của Sở quốc ở phía đông.

Ngô Nhất Đạo cười ha ha:

- Ta chỉ là phàm phu tục tử, nịnh nọt và vuốt mông ngựa là chuyện tất nhiên phải làm. Nhưng mà ngươi là người tu đạo…

- Người tu đạo cũng là người.

Tiêu chân nhân mỉm cười nói:

- Người tu đạo cũng phải ăn cơm, cũng muốn cuộc sống trôi qua tốt một ít. Bức họa của bệ hạ lưu giữ trong núi thì nhất định có thể hấp dẫn không biết bao nhiêu thiện khách đến trong quan thắp nhang. Tán Kim Hầu nhà ngươi cũng hiểu rõ mà.

- Con buôn!

Ngô Nhất Đạo cười nói.

- Ta vẫn thấy mình nên trở thành con buôn hơn một chút nữa.

Tiêu chân nhân ngừng chân, nhìn Ngô Nhất Đạo, rất nghiêm túc hỏi:

- Chẳng lẽ thiên hạ đệ nhất phú đến Nhất Khí Quan mà không quyên chút tiền nhan đèn?

Ngô Nhất Đạo vẫy vẫy tay, tùy tùng đi theo ở phía sau lập tức tiến lên, đưa một chiếc hộp gỗ Tử Đàn cho Tiêu chân nhân. Tiểu đệ tử sau lưng Tiêu chân nhân vội vàng nhận lấy, chỉ cảm thấy cái hộp cũng không nặng, nên hai đầu lông mày không khỏi sinh ra một chút khinh miệt, trong lòng tự nhủ: “Một cái nhà giàu bình thường lên núi quyên bạc cũng có giá tiền cao hơn so với cái hộp gỗ này. Đường đường là thiên hạ đệ nhất phú vậy mà quá keo kiệt, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt”.

- Tiêu chân nhân mở miệng thì đã đáng giá vạn kim.

Ngô Nhất Đạo cười cười:

- Ngân phiếu trong cái hộp này có thể đem đến bất kỳ một cái tiệm bạc nào ở Đại Nam mà quy đổi, không tốn bất cứ phí dụng, không ít đi mảy may. Nhưng mà một số tiệm bạc nhỏ thì sợ rằng cũng không thể đổi đủ bạc cho một tờ ngân phiếu.

- Lưu hành cả nước.

Tiêu chân nhân khen từ đáy lòng:

- So với việc tu sửa toàn bộ tường thành Thanh Long thì đây mới là đại thủ bút.





Tiêu chân nhân trở về trong căn phòng của mình cùng với Tiêu chân nhân ở trước mặt người ngoài giống như là hai người khác nhau. Sau khi dàn xếp tốt chỗ ở cho thiên hạ đệ nhất phú Ngô Nhất Đạo, cũng như đã mang hắn đi khắp cả nửa tòa núi, Tiêu chân nhân co mình nằm trên giường, xoa xoa những cái cơ mặt mỏi nhừ, nhịn không được thở dài:

- Nếu không phải vì một vạn lượng vàng kia thì ta cần gì phải nặn ra khuôn mặt tươi cười lâu như vậy. Thịt trên mặt vì cười mà đều trở nên cứng ngắc, cũng không biết những tú bà ở thanh lâu phải cười cả ngày có phải là chuyên môn tu luyện một môn độc môn bí tịch dành riêng cho miệng hay không.

Một tiểu đạo đồng đang cởi giày của hắn ra, nhanh chân bò lên giường của Tiêu chân nhân, dùng ta đập vào lưng hắn:

- Ngài đã là ngọn hải đăng của Đạo môn trong thiên hạ thì cần gì phải vì chút tiền như vậy mà tự làm mệt chính mình? Nếu như việc này truyền đi, dân chúng dưới núi, thậm chí tất cả dân chúng của Đại Nam sẽ cười ngài.

- Ngươi biết cái gì!

Tiêu chân nhân xoay người lại, đưa tay phải gõ vào cái ót của tiểu đạo đồng:

- Ngươi thích ăn thịt hay không thích ăn thịt!

- Thích ăn!

- Thịt từ nơi nào đến?

- Đồ tể dưới núi đưa lên.

- Là tặng không sao?

- Đương nhiên không phải, chúng ta phải trả bạc cho họ.

- Nếu ta không đi xã giao vơi những tên quan lại quyền quý hay những tên thế gia giàu có kia thì chỉ dựa vào tiền nhan đèn của những dân chúng dưới núi, ngươi có thịt để ăn sao?

Tiêu chân nhân hừ lạnh một tiếng, nói:

- Muốn ăn thịt thì phải có bản lĩnh kiếm được tiền mua thịt, ngươi có thể ăn thịt bữa bữa còn không phải là do ta mặt dày mày dạn tươi cười mà kiếm được? Nếu còn không biết xấu hổ như vậy thì ta sẽ phạt ngươi đi trồng rau ở khu vườn sau hậu sơn. Mỗi ngày chỉ cấp cho ngươi ăn rau cùng đậu hủ, để xem ngươi còn nói ra được những lời châm chọc không nên nói hay không.

- Thế nhưng làm thế sẽ ảnh hưởng đến thanh danh lãnh tụ của Đạo Nho Đại Nam của ngài…

- Lãnh tụ cái rắm!

Tiêu chân nhân nói:

- Nếu không phải bệ hạ tranh cường háo thắng, ngươi và ta còn không phải đang làm thầy tướng số và đang đi khắp hang cùng ngõ hẻm? Ngươi trở thành đệ tử của ta không lâu lắm, có lẽ chưa biết, ngươi đi hỏi mấy cái sư huynh của ngươi một chút xem ai chưa từng lừa gạt bạc của dân chúng? Ai không vì mười mấy đồng tiền mà giấu đi lương tâm để nói dối? Những tài chủ kia chỉ có vui vẻ hơn thì mới cho thêm vài đồng tiền cho nên tự nhiên chúng ta phải chọn những từ dễ nghe mà nói. Cái Nhất Khí Quan này mới xây được có mười năm, còn không phải do lúc đó ta lừa bệ hạ, nói rằng Thanh Nhạc Sơn nên là địa phương đặt Đạo môn Đại Nam.

- A?

Tiểu đạo đồng cả kinh, không khỏi hỏi:

- Vì sao việc này ta chưa từng nghe ngài nhắc qua?

- Đây không phải là việc vẻ vang gì, thì nhắc đến nó làm gì. Thôi, rót một ly nước uống cho vi sư.

Tiêu chân nhân ngồi xuống, dùng những chiếc tất đã cởi ra xoa xoa những ngón chân mỏi nhừ, sau đó dùng nó chà sát qua những kẻ hở giữa những ngón chân. Nhìn bộ dáng hiện tại của hắn, quả thực việc chà xát ngón chân là thiên hạ đệ nhất hưởng thụ. Bộ dáng hiện tại của hắn nào có cái gì phong độ lãnh tụ của thiên hạ đệ nhất Đạo giáo.

Vào đúng lúc này, bỗng nhiên ở bên ngoài có người nhẹ giọng hỏi:

- Chân nhân có đó không?

Tiêu chân nhân kinh hoàng, tay chân luống cuống, cố gắng mang tất vào, rồi đeo giày và chỉnh sửa quần áo lại một chút, xong xuôi mới nói:

- Bần đạo đang xem Đạo Đức Kinh thì có chút tâm đắc, không ngờ Tán Kim Hầu ngươi liền đã tới mà không báo trước, mau mời vào.

Ngô Nhất Đạo mỉm cười bước vào, lập tức nhíu nhíu mày:

- Hương vị của Đạo Đức Kinh dường như có hơi đặc biệt.

Tiêu chân nhân ngượng ngùng cười cười, lắc lắc tay bảo tiểu đạo đồng dâng trà.

Ngô Nhất Đạo đứng ở một bên mà nhìn bức tranh sơn thủy trên tường, đợi tiểu đạo đồng đi ra ngoài thì bỗng nhiên xoay người, trịnh trọng thi lễ với Tiêu chân nhân. Tiêu chân nhân vội vàng tiến lên đỡ lấy, cười nói:

- Tán Kim Hầu đưa một phần tiền nhan đèn lớn, ta còn chưa có tạ ơn, như thế nào mà Tán Kim Hầu lại là người thi lễ trước?

- Không dối gạt chân nhân, lần này Ngô mỗ lên núi là có chuyện muốn nhờ.

- Mời Tán Kim Hầu cứ nói, phàm là những việc bần đạo có thể làm thì nhất định sẽ không từ chối.

Ngô Nhất Đạo đứng dậy, do dự một chút rồi nói:

- Ta đây đành nói thẳng, cũng không có đi vòng làm gì… Nhà có một nữ… Đã đến tuổi kết hôn, trước đó nghe người ở trong nội cung truyền ra rằng bệ hạ nhớ kỹ công lao tu sửa thành Thanh Long trước đó của ta, muốn gọi tiểu nữ vào trong cung làm phi, tiểu nữ… Tiểu nữ có tính tình lỗ mãng, ta sợ nếu nàng tiến vào cung sẽ chọc giận bệ hạ, gây nên mầm tai họa, cho nên muốn thỉnh…

- Thu con gái của ngươi làm đệ tử?

Tiêu chân nhân cau mày nói:

- Đệ tử Đạo môn có thể làm dâu đấy…

- Không sao, ta sẽ nói tiểu nữ một lòng hướng đạo, thề không tu thành công thì không rời Thanh Nhạc Sơn, bệ hạ sẽ không ép chuyện không tốt này. Lại nói, tuy rằng tư chất tiểu nữ bình thường, nhưng ta từng tìm người kiểm tra qua, trên người nàng có một trăm hai mươi tám huyệt vị thì đã thông một trăm hai mươi hai.

- Thu!

Tiêu chân nhân gần như không chút do dự mà gật đầu:

- Nếu như bệ hạ hỏi đến, tất nhiên bần đạo sẽ tìm một cái lí do thoái thác.

- Đa tạ!

Ngô Nhất Đạo kích động một trận, lại hướng về Tiêu chân nhân mà thi lễ.

- Chỉ là… trong núi này đơn sơ và thiếu thốn, ta sợ lệnh ái không thích ứng được điều kiện ở nơi đây.

Tiêu chân nhân thở dài nói ra.

- Ta lại quyên năm nghìn kim tệ.

Ngô Nhất Đạo lấy ra một xấp ngân phiếu từ bên trong tay áo đặt lên bàn:

- Hẳn là số này... miễn cưỡng đủ chi phí ba năm ăn uống của tiểu nữ.

- Nếu như lệnh ái đã có quyết tâm như vậy, bần đạo sao có thể đóng lại cánh cửa đại đạo?

- Nếu như bệ hạ hỏi đến…

Tiêu chân nhân khoát tay:

- Yên tâm, ta cũng không phải chưa từng lừa gạt bệ hạ…

Lúc này, có sáu người đến chân núi Thanh Nhạc Sơn. Bốn nam hai nữ, dáng vẻ mệt mỏi.

Trong sáu người này, một người nam tử với thân cao hai thước là nổi bật nhất, sau lưng hắn là một thanh phác đao lớn bằng nửa cánh cửa, hơi lạnh thấu xương. Ở phía trước nhất là một nam tử mặc áo đen, trên người không mang theo binh khí, sắc mặt âm trầm, nhìn thềm đá dẫn đến sơn môn mà suy nghĩ xuất thần.

Còn có một ông lão đeo một đôi bạt đồng (một loại có bề ngoài tương tự cồng chiêng).

Một người nam tử đầu hói, trong tay cầm theo một cây côn sắt.

Hai người con gái kia, một người tay không tấc sắt, một người ôm kiếm trong ngực.

- Nơi này chính là Nhất Khí Quan Thanh Nhạc Sơn?

Người nam tử đứng ở trước không kiên nhẫn được mà hỏi:

- Vị Tiêu chân nhân kia danh dương tứ hải, là lãnh tụ của Đạo môn Đại Nam, nơi khác không biết, nhưng hắn là người ở Đại Nam mà có thể đứng ngang hàng với Đại Hộ Minh Vương… Chúng ta cứ mạo muội đến thăm như vậy thì hắn sẽ để chúng ta ở lại sao?

Khóe miệng nữ tử lạnh lùng xinh đẹp nọ chớp chớp:

- Nếu như hắn không chứa chấp thì một ngày ta sẽ giết một người đệ tử của hắn. Nhất Khí Quan có tám trăm đệ tử, muốn giết cũng mất nhiều thời gian đấy.

- Không cần.

Nữ tử tuyệt mỹ mặc một thân váy dài màu đen lắc đầu, chậm rãi quỳ trước thềm đá:

- Ta một lòng hướng đạo, sao Tiêu chân nhân có thể không thu? Nếu như có thể tiến vào sơn môn thì các ngươi sẽ không cần chém giết ngày qua ngày. Ta tới cầu, không cần các ngươi nhúng tay.