Chinh Chiến

Chương 17: Cái kéo




Mộc Tiểu Yêu có dải băng dài một trượng, Thương Quốc Hận có một bộ móng vuốt thép. Một dài, một ngắn, một cứng rắn và một cái mềm mượt...

Trương Thế Nhân có một chuôi hoành đao, chính là hàng phổ thông như những chiếc hoành đao tiêu chuẩn của Đại Nam. Từ lúc bảy tuổi, sau khi Trầm Khuynh Phiến triệt để bỏ đi suy nghĩ về việc dạy cho hắn tu luyện, hắn liền biết trong tương lai hắn phải dựa vào chính mình. Bởi vì số lượng người trong thiên hạ đâu chỉ có vài trăm triệu? Mà Khí Hải của người dân bình thường cũng đã thông ba, năm huyệt trong số một trăm hai mươi tám khí huyệt. Riêng người tu luyện thì phải đả thông ít nhất ba mươi sáu huyệt thì mới có thể tu hành.

Trương Thế Nhân hắn chỉ đả thông một huyệt, điều này khiến hắn nghĩ mãi không ra đáp án.

Càng cho hắn cảm nhận sâu sắc về việc trời cao nhất định sẽ không quăng xuống hai cái bánh lớn một lúc ở trên đỉnh đầu của một người. Có thể sống lại, phải nói khối bánh lớn này khiến Trương Thế Nhân cảm thấy hạnh phúc cho đến tận bây giờ, cho nên hắn tự nhiên quý trọng gấp đôi. Nếu như trời cao lại để cho hắn thành thiên tài trong vô số thiên tài, như vậy Trương Thế Nhân hẳn là sẽ phải thốt lên: “Ông trời, ngươi thật bất công, bất công đến nỗi làm cho ta vui mừng lớn”.

Đáng tiếc đây chỉ là sự tưởng tượng của Trương Thế Nhân mà thôi.

Với tư cách, không, có lẽ là một người duy nhất dốt đặc cán mai ở hiện tại, thật ra Trương Thế Nhân cũng có thể ngạo mạn chém gió: “Thiên tài đệ nhất thiên hạ như vậy cũng chỉ là một việc bình thường đến mức không thể bình thường hơn, nó chẳng có lực hấp dẫn gì. Cái kiểu đệ nhất thiên hạ như gỗ mục ấy cũng chẳng phải sự tích vinh quang gì”…

Quả nhiên như yêu cầu của hắn, hắn ở đúng tình cảnh vinh quang này, nhưng trái ngược thay, hắn lại cảm thấy rất khó chịu. Chẳng biết tại sao mà ngay trong lúc chạy trốn tìm đường sống như vậy, Trương Thế Nhân lại biết hắn phải đặc biệt quý trọng cái cơ hội sống lại và làm lại này. Dù hắn không thể tu hành, như ít nhất hắn phải luyện ra một thân bản lĩnh để tự bảo vệ mình.

Một cái người có Khí Hải không thông, nhưng có thể ở thời điểm mười lăm tuổi mà tiến tới một bước trở mình, tùy ý quát tháo biên quân Đại Nam. Nếu như bị nhiều người biết rõ thì nhất định sẽ dẫn đến chấn động, vì dựa theo lẽ thường, Khí Hải không thông thì chẳng khác gì người tàn phế. Nói hai tay trói gà không chặt cũng đã là ca ngợi rồi, dùng từ chính xác có lẽ là liền đi tiểu cũng không vịn nổi cái ấy của mình mới đúng, cho dù không có nằm trên giường quanh năm và không bao giờ dậy nổi, có thể bước vài bước thì cũng đã là được trời cao rủ lòng thương.

Đây cũng là điều làm cho Mộc Tiểu Yêu cùng Thương Quốc Hận ngạc nhiên đến khó hiểu. Rõ ràng một người tàn phế lại không biết vì lý do gì mà có thể luyện ra một thân thể cường tráng và giàu khí lực.

Hai người bọn họ cũng biết vì sao Khí Hải của Trương Thế Nhân không thông. Đó là vì cổ độc chặn ngang tất cả huyệt vị của Khí Hải, thông mới là quái đản. Thế nhưng không rõ vì sao cổ độc trong người Trương Thế Nhân lại bị đánh nát, song tàn độc vẫn còn chặn ngang tất cả huyệt vị Khí Hải của hắn. Vì thế ai có thể biết được trong tương lai, khi tàn độc tan hết rồi, thì Trương Thế Nhân có thể sẽ bỗng nhiên nổi tiếng hay không?

Phải biết khi Khí Hải chưa thông thì Trương Thế Nhân đã vậy, nếu như thông thì ai biết nó sẽ tốt đến mức nào? Thuận lý thành chương, trăm sông về biển?

Ngay lúc Trương Thế Nhân phóng tới cửa thành trong nháy mắt, hai bóng người giống như đột nhiên xé rách không gian, bình bình thường thường bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Mà đối với việc Trương Thế Nhân nhảy lên trời, chém xuống một đao bén nhọn trên không trung, trong mắt Mạc Đại – kẻ đứng ở phía trước đó nửa bước – chỉ toàn là khinh thường. Có thể ở trong mắt người bình thường, thoạt nhìn một đao này của Trương Thế Nhân đã là cực nhanh, thế nhưng trong mắt Mạc Đại, nó lại chậm chạp như sên bò.

Mạc Đại giơ tay trái lên, thoáng nhìn có vẻ rất chậm, song lại ngăn lại đúng ngay tại phía trước cây hoành đao. Hắn cong ngón trỏ, búng ra. Một tiếng “đinh” giòn tan vang lên, cây hoành đao bị Trương Thế Nhân nắm chặt trong tay rung động vài lần rồi tuột khỏi tay hắn, bay ra, đập và xoay tròn ra phía sau sáu, bảy thước. Sau một tiếng “phù” thì cắt nát một khối gạch xanh cứng rắn. Lưỡi đao kẹt ở bên trong khối đá xanh, cắt thành một lỗ thủng nhỏ.

Lập tức cổ tay Trương Thế Nhân bị đánh rách tả tơi, lúc máu còn chưa chảy ra thì thân thể cũng hắn đã ngã lăn trên mặt đất, phát ra một tiếng nặng nề.

- Con sâu cái kiến.

Mạc Đại lạnh lùng nói ra hai chữ. Sau đó lập tức bước về phía trước một bước. Bước chân nhìn như không có gì đặc biệt này lại có khoảng cách dài ba thước, chỉ trong chớp mắt, sau cái bước chân ấy, hắn đã đứng ở bên người Trương Thế Nhân.

- Tuy rằng không biết vì sao bên người một cái phế vật như ngươi lại có hai cái cao thủ Ngũ Phẩm bảo vệ, nhưng nó cũng hoàn toàn không làm cho ta hứng thú gì sất. Xưa nay, đối với người chết, ta chưa từng có bất kỳ hứng thú gì.

Mạc Đại giơ chân lên, đạp ở trên ngực Trương Thế Nhân.

- Giết người, báo cáo kết quả công việc… Chỉ đơn giản như vậy.

Mạc Đại càn rỡ cười to, song thậm chí ở trên mặt hắn vẫn không nhìn ra một chút đắc ý. Ở trong mắt hắn, giết chết một cái người mà căn bản sẽ không thể tu hành như Trương Thế Nhân cũng không phải là một chuyện đáng giá kiêu ngạo và đắc ý. Giống như một đứa trẻ ba đến năm tuổi giết chết con kiến vậy, đều không thể có được cảm giác thành công. Huống chi một người trưởng thành giết chết một con kiến? Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có một chút thích thú đáng nói.

Ngay thời điểm trong nháy mắt hắn vừa định dùng sức vào bàn chân, từ một bên, một cái dải băng màu đỏ như rắn nhỏ thông thường nhanh như điện đâm về phía sau lưng của hắn. Dải băng màu đỏ ở thời khắc này trở nên cứng rắn như sắt. Nếu như Mạc Đại không tránh né… có lẽ có dải băng này có giống như một thanh thương thép vậy, sẽ đâm thủng thân của hắn ta.

Nhưng hết lần này đến lần khác hắn không có tránh.

Hắn xoay tay lại, vẫn đúng lúc nắm lấy dải băng. Hắn dùng sức uốn éo, cái dải băng màu đỏ kia lập tức thẳng băng thành một đường thẳng.

Dù trên trán Mộc Tiểu Yêu đã đều là mồ hôi, lại vẫn như cũ, không có cách nào đem dải băng thu hồi. Trông chẳng khác nào dải băng màu đỏ quấn quanh ở một tòa núi lớn, cho nên dù thế nào nó cũng không có khả năng lay động núi lớn.

Vốn một mực đứng ở bên cạnh và không có động tĩnh gì, Mạc Nhị bỗng nhiên cười cười:

- Thân hình không sai, có thể giữ lại.

Mạc Đại gật đầu nói:

- Ta trước hay ngươi trước?

Mạc Nhị đưa một cánh tay ra dấu mời, vừa cười vừa nói:

- Ngươi là đại ca, đương nhiên ngươi trước. Tuy nhiên tuyệt đối không nên đem người ta tra trấn cho gần chết rồi đến phiên ta như lần ở Ngụy Quận. Ta tuy không ngại, nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho lão tam một chút chứ? Từ nhỏ đến lớn ba người cùng ta đều ăn cơm cùng một chỗ, uống nước cùng một thùng, lên giường với nữ nhân cũng là dùng chung, nhưng người nữ nhân qua tay ngươi lại trở thành sống dở chết dở, qua bao nhiêu năm nay lão tam vẫn làm ấy ấy với thi thể, nếu là ta, ta đã sớm nôn mửa và nhổ ra.

- Lần trước?

Mạc Đại nhíu này, sau đó nhớ tới:

- Cái đứa con gái được tên quan tham ô bị tra ra kia hiến tặng? Đúng là thân hình nàng thanh tú, nhưng có thế nào thì cô ta cũng chỉ là một cô gái bình thường, dĩ nhiên thân thể yếu ớt một chút, ta chỉ cày một canh giờ thì đã chết ngất. Sau đó ngươi lại làm một canh giờ, thế nên lão tam không dùng thây khô thì dùng gì? Ngẫm lại lão tam nếu có trách thì vẫn nên trách ngươi mới đúng, khi ta xài xong nữ nhân, ta chỉ phá hư ngũ quan, mà hết lần này đến lần khác ngươi lại có thể lột da mới chịu. Do đó phải công nhận một điều rằng thời điểm lão tam dùng đến thì xác thực là buồn nôn.

- Lần này ta sẽ không lột da, ngươi cũng không cần khoét mắt, cắt mũi.

Mạc Nhị nói:

- Chúng ta để cho lão tam nhìn xem nữ nhân có mắt, có mũi, có da là bộ dáng như thế nào.

- Tốt!

Mạc Đại gật đầu, nhìn về phía Mộc Tiểu Yêu, thật lòng nói ra:

- Ngươi rất may mắn.

...

...

Sau khi tiếng tù và vang lên, những người biên quân được huấn luyện nghiêm chỉnh của Đại Nam trong quân doanh lập tức bắt đầu tập kết. Dưới sự chỉ huy của Ngũ trưởng, Thập trưởng, Đội trưởng, rất nhanh tất cả bọn họ đã tập hợp xong xuôi. Song khi Đội trưởng đều đã tập hợp xong đội ngũ, họ không nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Văn Dũng.

Việc này rất không hợp với lẽ thường, nếu là có việc khẩn cấp, tất nhiên Nguyễn Văn Dũng phải là người thứ nhất xuất hiện ở diễn võ trường.

- Làm sao bây giờ?

Có người hỏi.

- Muốn đợi mấy người đó hay không?

Người bị hỏi cũng hỏi lại.

Trịnh Khúc Nhạc với tư cách là người Đội trưởng có thâm niên nhất suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Chúng ta không biết được Tướng quân có chuyện trọng yếu nào quấn thân mà không thể chạy đến hay không. Nhưng tiếng tù và chính là quân lệnh, nếu như thật sự có quân tình khẩn cấp, chúng ta lại tới trễ, e rằng sẽ có họa lớn. Theo ý của ta thì lưu lại một nửa người chờ Tướng quân, một nửa khác chạy đến nơi mà tiếng tù và vang lên.

Mọi người đều cảm thấy lời nói của hắn có lý, bọn họ lập tức chia một nửa người ở lại diễn võ trường chờ đợi. Một nửa khác gồm Trịnh Khúc Nhạc và mấy cái Đội trưởng cùng binh lính của họ vội vàng chạy về phía tây thành. Họ xuyên qua quân doanh, theo con đường rộng rãi nhất mà chạy về hướng tây, thẳng tắp hướng về cửa thành phía tây, cứ theo tốc độ hết cỡ như thế này thì chậm nhất mười phút nữa là họ sẽ tới.

Nhưng, đúng ngay thời điểm bọn hắn chạy được nửa đường thì bị người cản lại.

Cản ở trên đường không phải là ai khác, là là Tiểu Tướng biên quân Nguyễn Văn Dũng.

- Người trong kinh thành tới đang phá án, không có việc của biên quân chúng ta. Tất cả mọi người đều trở về ngủ tiếp đi, không có quân lệnh của ta thì ai cũng không được phép rời khỏi quân doanh.

Nguyễn Văn Dũng khoát tay áo, giọng điệu có chúy không vui nói:

- Thổi lên tù và chính là những tên lính không hiểu quy củ của Đại Lý Tự. Vừa rồi ta đã đi xem qua, bọn họ đang bắt người phá án, việc này chúng ta không cần nhúng tay. Ta đã cùng bọn họ nói chuyện với nhau, bọn họ sẽ không tùy ý phá hư thứ gì ở thành chúng ta. Nghe hiểu không? Tiếng tù và vừa rồi chỉ là dấu hiệu của việc chiến đấu của họ bắt đầu mà thôi.

- Bắt người phá án?

Trịnh Khúc Nhạc không nhịn được hỏi một câu:

- Bắt ai?

- Đây không phải việc ngươi nên hỏi, đừng có lắm mồm.

Nguyễn Văn Dũng dường như không còn kiên nhẫn, quay người đi về cửa thành phía tây. Bọn người Trịnh Khúc Nhạc hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng quay đầu đi về quân doanh. Quân lệnh của Tướng quân, cho dù bọn họ không hiểu thì cũng không thể vi phạm. Đội ngũ vài trăm người đến nhanh mà lui trở về cũng nhanh. Không bao lâu sau, đường cái lại trở nên yên tĩnh như ban đầu.

Nguyễn Văn Dũng trở lại, nhìn thoáng qua, sau khi xác nhận các binh sĩ đã trở về hết, cười một tiếng đầy bất đắc dĩ:

- Đi trở về đi, lời của ta ngươi còn nghe không?

Một thân ảnh đi ra từ trong bóng tối ở hẻm nhỏ bên cạnh. Khi đi ra khỏi bóng tối, nhờ ánh trăng, có thể thấy được trên người nàng là một tấm áo choàng bông màu xanh da trời. Nàng kéo một cái bao theo sau, xuyên thấu qua bao còn có khí nóng bay lên, không rõ đó là vật gì. Người ta nói nữ tử luôn đẹp dưới ánh trăng, thế nên dù ăn mặc rất quê mùa và đủ nhan sắc, nhưng khi đứng ở dưới ánh trăng, nàng lại lộ ra một vẻ thướt tha và yêu kiều.

- Cho dù là nghe lời, thì sau đó ngươi vẫn lén lút hành động chứ?

Cô gái này sửa sang sợi ta buông xuống trên trán, bỗng nhiên chỉ sau lưng Nguyễn Văn Dũng mà nói:

- Ta sẽ không rảnh đến mức làm phiền ngươi, nhưng phiền phức của ngươi đến rồi.

Nguyễn Văn Dũng quay đầu lại, hắn liền nhìn thấy ở cuối đường có mười mấy bóng người đang chậm rãi đi về hướng này. Hắn nhíu mày, cười khổ, nói:

- Đúng là phiền phức.

- Phiền phức của ngươi thì ngươi tự mình giải quyết.

Cô gái nọ xoay người rời đi, Nguyễn Văn Dũng vuốt vuốt cái mặt bị đánh sưng, vội vàng nói:

- Ngươi không thể đem phiền toái của ta giải quyết hết rồi lại đi?

Cô gái vừa đi vừa nói:

- Đừng ở trước mặt ta giả bộ đáng thương, bà đây đánh ngươi là bởi vì ngươi quá cuồng vọng và hung hăng càn quấy. Ta không có đánh chết ngươi là vì trước khi đi chồng ta đã bảo không cho phép ta làm hại đến tính mạng của ngươi. Chồng ta nói thế thì ta nào dám không nghe. Còn mặt mũi của ngươi thì phải để một nữ nhân như ta đến giữ gìn hay sao?

Nguyễn Văn Dũng hơi giận:

- Ngươi còn dám nói đánh người không vẽ mặt đấy!

Cô gái hừ lạnh một tiếng:

- Không vẽ mặt thì làm sao gọi là đánh người?

...

...

Mộc Tiểu Yêu không nhúc nhích được, không nhúc nhích được mảy may.

Dải băng màu đỏ của nàng bị cái người âm trầm kia nắm lấy. Lúc đầu nàng còn thể cố gắng dùng lực giành giật, nhưng càng về sau, thân thể của nàng như bị một tòa lao tù giam, nhốt lại tất cả đường đi. Bước chân hoàn toàn không thể động, cánh tay cứ giữ tư thế như vậy, một chút khí lực trên toàn thân cũng không dùng được.

- Đại Khuyển!

Nàng gọi một tiếng. Bời vì không có cách nào quay đầu lại, cho nên nàng cũng không biết được Đại Khuyển đang đứng ở đâu.

- Ta ở đây!

Đại Khuyển trả lời với âm thanh có chút chật vật, hơn nữa hắn ở rất gần Mộc Tiểu Yêu.

Mộc Tiểu Yêu cố gắng hết sức mới quay đầu lại được tí, nàng nhìn thấy Đại Khuyển đang phun máu trên mặt đất và không ngừng bò về phía nàng. Ở sau lưng Đại Khuyển, cái tên mặc quan phục kia chậm rãi đi sau hắn, nhìn chằm chằm vào thân hình Đại Khuyển, nhẹ giọng nói ra:

- Đáng tiếc. Một cái túi da nam nhân hồng hồng xấu xí. Hôm nay đại ca không cho phép ta lột da cô gái kia nhưng mà tay của ta không ngừng nhột nhột nhiều lần, làm sao bây giờ?

Vừa bò, Đại Khuyển vừa phun ra một cái nước miếng thấm máu:

- Đã sớm nghe nói Trung Nguyên là nơi yêu ma hoành hành không chút kiêng kỵ, hôm nay mới biết là lời này không giả.

- Lời này là của một con lừa trọc trên Đại Tuyết Sơn, ta nghe nó chẳng khác nào nghe một cái đánh rắm.

Người nói chuyện không phải Mạc Đại, cũng không phải Mạc Nhị, càng không phải Mộc Tiểu Yêu mà là một cái nữ nhân mang theo một cái bao đang bốc lên hơi nóng. Nhìn qua có thể thấy phía dưới chiếc áo choàng bông mà cô gái đang mặc là một cái quần bông màu xám tro, cùng với một đôi giày màu xanh có thêu lá thêu hoa. Thoáng nhìn thì thật giống như một bà dì đi chợ bán trứng gà lúc sáng sớm.

- Bà chủ quán?

Đang nằm ở dưới đát, Trương Thế Nhân bỗng nhiên mở to hai mắt, không thể tin nổi mà nhìn về cái thân ảnh quen thuộc kia.

- Ngươi tới làm gì? Đi mau!

Trương Thế Nhân lấy hết sức mà hô lên một câu. Hô xong hắn lại bị Mạc Đại giẫm một phát, nhổ ra một ngụm máu tươi sền sệt.

- Ông chồng của ta đã bỏ nhà đi xa, nhân cơ hội ngàn năm một thuở này ta đến tìm ngươi để cùng bỏ trốn nha… Tiểu Thế Nhân, ngươi có chịu không? Ngươi không phải là nói vốn là do ta không dám cưới đấy ư, bà đây thế nhưng mà phí hết bao phen sức lực mới quyết định được đấy, ngươi cũng không thể đổi ý, bằng không thì… ta liền thiến ngươi.

Bà chủ quán cười cười rất quyến rũ, tối nay lộ ra vẻ mê người cực kỳ đặc biệt.

Giống như ảo thuật, nàng lấy ra một cái kéo từ trong cái bao ấy, còn cầm vào tay và hướng hướng về phía hắn, như thể thật sự nàng sẽ tiến tới thiến hắn.