Chinh Chiến

Chương 160: Ký ức mười lăm năm trước




Tay trái Trương Thế Nhân chạm vào bụng dưới của Trần Nhai, sau đó xoắn nát đan điền của hắn. Nỗi đau đớn kịch liệt cộng thêm sự sợ hãi khiến cái tăng nhân kiêu ngạo này lập tức mất đi khí lực, cánh tay nắm tay phải của Trương Thế Nhân buông lỏng. Hai đầu gối của hắn chậm rãi quỳ lên mặt đất, trong ánh mắt thậm chí còn có một loại ý vị cầu xin.

Bịch.

Trương Thế Nhân cũng ngồi xuống dưới đất, mở to miệng thở dốc. Hắn nhìn cánh tay phải bị vặn thành cái bánh quai chèo, bất đắc dĩ cười khổ.

Thân thể Trần Nhai ngả ngửa về sau, rồi té thẳng lên mặt đất, Trương Thế Nhân thấy vậy liền lập tức rút tay trái ra khỏi cơ thể Trần Nhai.

Máu nhuộm đỏ cánh tay trái của Trương Thế Nhân, đồng thời còn mang theo một mùi tanh hôi.

Đau đớn làm cho trán Trương Thế Nhân tràn đầy mồ hôi, chúng theo gương mặt hắn chảy thẳng xuống cổ.

Hắn đột nhiên ngã trên đất, như một quả khí cầu bị hút hết không khí bên trong.

Mã Lệ Liên cùng mấy người đệ tử Kinh Võ Viện ngây ngốc trong chốc lát, sau đó bọn họ mới phản ứng lại. Mã Lệ Liên vừa hô lên tên của Trương Thế Nhân, vừa xông lên. Bởi vì quá nôn nóng, nàng lại té ngã hai lần.

Ngay lúc nàng bò tới bên người Trương Thế Nhân, giáo sư Mực Vạn Vật cuối cùng cũng đã tới.

Lão mang theo tổn thương mà tới.

Thương rất nặng.

Bên bả vai của lão cơ hồ sụp đổ, cánh tay đã cột vải treo trên người lão đang lắc lư qua lại. Sắc mặt của lão trắng bệch như tờ giấy, lại vừa có chút khó coi. Phương hướng tới đây của lão là phương hướng lão tăng mang theo Phương Hận Thủy bỏ trốn, hiển nhiên lão cũng không phải là vừa chạy tới nơi này, mà là đi trước chặn đường lão tăng kia, sau đó lão mới bị đánh trọng thương.

Thời điểm lão nhảy từ trên cây đại thụ xuống, thân thể lão lảo đảo vài cái. Rồi lão không chịu đựng được nữa, ngã nhào xuống đất. Lúc ngã xuống, Trương Thế Nhân thấy được ánh mắt ăn năn của lão. Ở cái giây phút đó, Trương Thế Nhân thậm chí cảm thấy mình không nên trách lão.

Nhưng rất nhanh sau đó, loại ý nghĩ này đã bị Trương Thế Nhân quyết liệt bỏ qua.

Hai người học sinh bổ nhào qua đỡ Mực Vạn Vật, họ nhìn xem người tiên sinh chỉ còn nửa cái mạng mà không biết làm sao.

- Ngươi làm sao vậy!

Mã Lệ Liên chạy đến bên người Trương Thế Nhân, ôm hắn, rồi đỡ hắn dậy.

Trương Thế Nhân vẫn thở hổn hển. Đau đớn kịch liệt khiến hắn dường như không có cách nào mở miệng nói chuyện. Hắn chỉ chỉ thanh tàn đao rớt ở cách đó không xa, ngón tay lơ lửng ở giữa không trung mà run rẩy không ngừng.

Mã Lệ Liên hiểu ý, nàng thò tay kéo thanh tàn đao qua, đưa cho Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân nhìn nàng, chậm rãi lắc đầu.

- Ngươi tên là gì?

Trương Thế Nhân nuốt nước miếng, sau đó mở miệng hỏi.

- Mã Lệ Liên.

Giờ khắc này Mã Lệ Liên cảm thấy có chút bị tổn thương, nàng thật không ngờ Trương Thế Nhân căn bản là không có nhớ kỹ tên nàng.

- Cái tên thật là khó nghe.

Tên ghê tởm trong ngực nàng rõ ràng còn cười cười, vừa cười xong thì trong miệng hắn tràn ra một vệt máu. Mã Lệ Liên hoảng hốt, theo bản năng lấy tay lau sạch khóe miệng Trương Thế Nhân. Thế nhưng mà khi máu đã bắt đầu tuôn ra thì nó liền không có dừng lại, dòng máu từ trong miệng Trương Thế Nhân cứ mãi trào ra bên ngoài.

- Mẹ nó... Đúng là vẫn còn chậm một ít.

Trương Thế Nhân mắng một câu, rồi cúi đầu nhìn nhìn lồng ngực của mình. Trên quần áo của hắn có một cái lỗ, ở gần vị trí trái tim. Khi hắn tới gần Trần Nhai, trước khi hắn cố ý để Trần Nhai bắt được cánh tay phải, đòn Niêm Hoa Chỉ của Trần Nhai vẫn điểm trúng lồng ngực của hắn.

Dẫu tình hình hắn đang ở trong nguy hiểm chí mạng, Trương Thế Nhân lại rất bình tĩnh, hắn vốn cho rằng mình không có cách nào chống cự với sự sợ hãi khi chết, nhưng mà khi hắn cảm thấy cái chết sẽ đến rất nhanh, hắn rõ ràng không có cảm thấy một điểm sợ hãi.

“Nguyên lai chết qua một lần, lần chết thứ hai sẽ rất bình tĩnh. Mẹ nó, ta vẫn cho là nhất định sẽ sợ hơn mới đúng.”

Mã Lệ Liên luống cuống tay chân, nàng muốn ngăn cản dòng máu chảy ở miệng vết thương trên ngực Trương Thế Nhân lại, nhưng càng làm, nàng càng luống cuống, càng chật vật.

Cánh tay phải nhầy nhụa máu me của Trương Thế Nhân nắm tay Mã Lệ Liên, nói với giọng hơi yếu:

- Ngươi từng giết người chưa?

Mã Lệ Liên sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu. Nàng vừa lắc đầu, nước mắt vừa bắt đầu rơi xuống. Nàng khóc, vì nàng thấy máu Trương Thế Nhân tựa hồ càng chảy ra mãnh liệt hơn.

- Vậy thử xem đi, giết hắn đi.

Trương Thế Nhân nhìn về phía thân thể vẫn còn co giật của Trần Nhai.

- Hắn... đã chết.

Mã Lệ Liên nói với âm thanh run rẩy.

- Không... Hoặc là cắt đứt cổ họng của hắn... Hoặc là cắt nát trái tim của hắn... Bằng không thì ta lo lắng.

Thân thể Mã Lệ Liên cứng đờ, cánh tay nắm thanh tàn đao run rẩy không ngừng. Nàng theo bản năng liếc nhìn Trương Thế Nhân, khi thấy sự cầu xin giúp đỡ trong ánh mắt Trương Thế Nhân, trong nội tâm nàng chợt toát ra một cỗ dũng khí. Nàng chậm rãi đặt Trương Thế Nhân lên mặt đất, sau đó bước đến bên người Trần Nhai.

Nàng nhìn xem cái tăng nhân đã giết mấy người đồng bạn của mình, nhìn xem sự sợ hãi cùng cầu khẩn trong ánh mắt hắn ta, rồi nàng hét lên một tiếng. Sau đó nàng hung hăng đâm thanh tàn đao vào trong ngực Trần Nhai.

- Lại đến.

Trương Thế Nhân ở phía sau lưng nàng nói ra.

Mã Lệ Liên vừa hét lên đầy thê lương, vừa điên cuồng đâm thanh tàn đao thẳng vào trong thân thể Trần Nhai. Bởi vì kích động cùng sợ hãi, những cú đâm của nàng cũng không chính xác. Không phải mỗi một đao đều đâm trúng trái tim Trần Nhai, nhưng nàng đâm đủ nhiều.

Khi nàng ngừng lại, nửa trên người của Trần Nhai cơ hồ biến thành bùn nhão. Cổ cùng thân thể của hắn chỉ còn một lớp da, đầu hắn nghiêng ở một bên, mắt hắn không có nhắm lại.

Chết không nhắm mắt.

Với mặt mũi và thân hình dính đầy máu, Mã Lệ Liên quay người nhìn về phía Trương Thế Nhân. Nàng phát hiện mí mắt của hắn đều có chút không mở nổi. Song mặc dù là như vậy, cái tên thiếu niên làm nàng không hiểu thấu lại còn giơ lên ngón cái của cánh tay trái đầy khó khăn. Sau đó hắn mỉm cười, dùng thanh âm đứt quãng nói với nàng:

- Hiện tại... Bộ dáng của ngươi xinh đẹp hơn.

...

...

Núi Bán Nguyệt.

Trong tận cùng một sơn động bí ẩn, lão tăng Trí Tuệ lặng lẽ nuốt dòng máu đang chảy ra trở vào. Lão ngồi ở bên cạnh vách đá, nhìn xem Phương Hận Thủy đang run lẩy bẩy mà không nhịn được cười cười đầy mỉa mai.

- Cho rằng xuất động bốn cao thủ Cửu Phẩm liền có thể bắt được ta? Người Đại Nam các ngươi vẫn quá kiêu ngạo chút rồi. Nếu như cái lão Chu Bán Xuyên giả vờ ngây ngốc ở thành Thanh Long kia chịu nhích thân, nếu như cái tên Tiêu chân nhân của Nhất Khí Quan Thanh Nhạc Sơn chịu động thân, nói không chừng hôm nay ta thật sự sẽ chết ở nơi này, đáng tiếc… Đó là hai cái tên mua danh chuộc tiếng lại nhát như chuột. Bọn hắn không dám tới, đó là vì bọn hắn sợ bại dưới tay ta.

Trí Tuệ thở dốc trong chốc lát, tiếp tục phát tiết:

- Bọn hắn sợ thất bại, âu cũng vì bọn hắn phải gánh vác thần thoại được toàn bộ người Đại Nam giao phó. Nếu bọn hắn thất bại, như vậy cái thần thoại này cũng tan vỡ. Lại nói tiếp, hai người bọn họ vậy mà còn nhát gan hơn cả ngươi, buồn cười… Đáng xấu hổ!

Lão vừa nói vừa ho khan, ẩn ẩn có vết máu xuất hiện nơi khóe miệng.

- Cái thôn cô kia… Ta đã nhớ rồi. Mười một năm trước, nàng cũng là một trong những yêu ma đi về phía tây. Còn có cái lão sử dụng kiếm kia, hắn cũng là người trong đám người năm đó, chỉ là hắn nhát gan nên cuối cùng chạy thoát. Đó là một người bỏ chạy duy nhất trong đám người đi về phía tây, hắn ta chính là sỉ nhục của Đại Nam các ngươi!

- Mười một năm trôi qua, hắn muốn rửa nhục? Phi!

Trí Tuệ phun một ngụm nước miếng có máu, ở đâu giống như một vị cao tăng đắc đạo, lúc này lão càng trông giống như một người đàn bà chanh chua đã cãi thua người ta, hoàn toàn không có một chút phong độ.

- Ngươi nói!

Trí Tuệ giơ ngón tay về cái ót Phương Hận Thủy, bức bách:

- Ngươi hãy nói: Người Đại Nam không bằng heo chó!

Phương Hận Thủy ngơ ngẩn ngẩng đầu liếc nhìn Trí Tuệ, ánh mắt đờ đẫn. Hắn tựa hồ là bị dọa cho bể mật gần chết, ba hồn bảy vía cũng đã bay khỏi thân thể. Vốn hắn là một người thanh niên anh tuấn, nhưng bây giờ, hắn thật giống như một cái xác không có hồn, không có sức sống.

Nghe được mệnh lệnh của Trí Tuệ, hắn lẩm bẩm theo bản năng:

- Người Đại Nam không bằng heo chó.

Trí Tuệ cười to, tiếng cười của lão ảnh hưởng mạnh đến thương thế, khiến ngay sau đó lão phải ho kịch liệt.

- Thuật pháp của tên thư sinh áo vải cũng tạm được, đáng tiếc hắn không có thủ đoạn công kích cường đại. Cái tên sử dụng kiếm căn bản không đáng giá nhắc tới, kiếm của hắn không phá nổi Kim Cương Bất Hoại của ta. Đáng hận nhất chính là cái tên đạo nhân kia cùng cô gái nông thôn. Năng lực tu vị của họ đều là tiến công, quả thật có chút khó chơi. Còn cái tiểu bối liều mạng kia, một cái người tu hành Bát Phẩm thượng cũng dám khiêu khích bổn Thiên Tôn?

- Năm người thì như thế nào, bổn Thiên Tôn giết một người, tổn thương bốn người, có phải là rất lợi hại?

Hắn hỏi Phương Hận Thủy.

- Vâng, Thiên Tôn rất lợi hại.

Phương Hận Thủy trả lời máy móc.

- Ừ, trong đám người Đại Nam, ngươi là người thông minh nhất rồi.

Khi Trí Tuệ đã mắng đủ, lão tựa trên vách đá mà lớn miệng thở dốc. Lồng ngực của lão phập phồng rất lớn, hiển nhiên bị thương còn nặng hơn cả vẻ bề ngoài. Khi lão dùng một chưởng đánh bay Mực Vạn Vật, lại dùng một chưởng đẩy lui Ly Nan, lão bị hai người Hạc Lệ đạo nhân cùng Trác Bố Y liên thủ trói buộc trong một cái nháy mắt. Chính ở thời gian cái nháy mắt này, bà chủ quán thịt chó bắt được cơ hội, hung hăng nện một quyền vào lồng ngực lão.

Trí Tuệ có Kim Cương Bất Hoại Thân, nhưng dù cho như thế, khi cứng rắn nhận một quyền của bà chủ thì vẫn bị chấn động làm tổn thương gân mạch. Thời điểm mấu chốt nhất lão cắn răng đẩy toàn bộ nội kình ra ngoài cơ thể, san bằng khu vực rừng rậm có bán kính mười thước xung quanh lão thành bình địa. Ly Nan vì cứu bà chủ mà ngăn chặn ở phía trước, kết quả Ly Nan bị đánh chết tươi. Trác Bố Y cùng Hạc Lệ đạo nhân cũng đều bị tổn thương.

Một vị Thiên Tôn của Phật tông dùng một kích toàn lực, nó kinh khủng giống như một trận thiên tai.

Mười một năm trước Ly Nan chạy trốn. Bà chủ trải qua một ít trận chém giết kinh hoàng ấy cho nên nàng xem thường lão ta, cũng sẽ không tha thứ cho lão. Mười một năm sau Ly Nan vẫn chết ở trong tay Phật tông, cũng vì chính mình mà rửa sạch sỉ nhục trước kia. Lúc nửa người lão bị chấn động đến nhừ ra, lão nhìn bà chủ, cười cười, trong nụ cười vẫn mang theo áy náy.

Bà chủ ngồi xổm ở bên cạnh lão, nhẹ giọng nói một câu:

- Bọn họ đang đợi ngươi.

Ly Nan hài lòng, gật nhẹ đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Bốn đại cao thủ Cửu Phẩm vây công một vị Thiên Tôn của Phật tông, họ bỏ ra một cái giá to lớn nhưng vẫn không thể nào bắt được lão ta. Kết cục như vậy làm cho tất cả mọi người đều khó mà tiếp nhận.

Trên thực tế, vốn là một vị Đại Thần quan cao ngạo, Hạc Lệ đạo nhân rốt cuộc thấy rõ chênh lệch của mình và Trí Tuệ. Cuối cùng hắn xác nhận trên thế gian này vẫn có một loại người đứng vững vàng ở phía trên cường giả Cửu Phẩm.

Đạo tông nếu muốn vượt qua Phật tông, thế thì còn cần bao lâu?

Hạc Lệ đạo nhân không biết đáp án, có lẽ cuộc đời này của hắn cũng không có cơ hội chờ đến lúc có đáp án.





Nghỉ ngơi trong chốc lát, hơi chút khôi phục thể lực, Trí Tuệ Thiên Tôn chậm rãi mở mắt ra. Lão chỉ về bên ngoài, nói với Phương Hận Thủy:

- Đi ra bên ngoài tìm chút nước. Cẩn thận chút, đừng làm cho mấy gã Đại Nam kia nhìn thấy. Tuy rằng bọn họ đều bị tổn thương, trong ngắn ngày không có cách nào khôi phục như cũ, nhưng tại đây dù sao cũng là bên ngoài đế đô Đại Nam.

Cũng khôi phục được một ít tinh thần, Phương Hận Thủy gật nhẹ đầu, sau đó thận trọng leo đến cửa sơn động, nhìn nhìn ra phía bên ngoài. Sau khi xác định bên ngoài không có ai, hắn mới chui ra ngoài.

Đợi Phương Hận Thủy rời khỏi, Trí Tuệ chậm rãi thở phào nhẹ nhõm. Rồi sắc mặt lão bỗng nhiên biến đổi, vẫn không nhịn được mà nhổ ra một ngụm máu tươi.

Theo bản năng lão nghiêng đầu nhìn nhìn, nhận ra Phương Hận Thủy còn chưa có trở về thì mới thở phào.

Đẩy toàn bộ nội kình trong người ra trong tức khắc, loại thủ đoạn công kích cường đại ấy xác thực rất khủng bố. Nhưng sau khi làm vậy, lão nhất định phải dưỡng thương trong một thời gian ngắn. Thậm chí trong một khoảng thời gian nhất định, lão hư nhược đến mức không bằng một đứa trẻ con.

- Trần Nhai, đừng có trách vi sư.

Lão lẩm bẩm lầm bầm một câu, trong ánh mắt hiện lên một tia hận ý.

- Ta cũng chỉ mới nghĩ thông suốt tầng này. Ngươi, thậm chí là ta… Đại Tự Tại là cố ý để cho chúng ta đạp vào con đường chết mang tên Đại Nam này. Nhưng thật đáng tiếc, ngươi chết mà không có giá trị gì. Ta vốn tưởng rằng khi vứt bỏ ngươi, những tên Đại Nam kia sẽ vì cứu Trương Thế Nhân và khống chế ngươi, rồi mới đuổi theo bắt ta. Song ta thật không ngờ bọn hắn vậy mà bỏ mặc Trương Thế Nhân! Lòng người Đại Nam thật khó đoán a…

Lão thở dài, hận ý trong ánh mắt càng đậm:

- Đại Tự Tại, cái mưu kế một mũi tên trúng hai con nhạn của ngươi thật là lợi hại. Nếu không phải ta gặp Trương Thế Nhân, bây giờ ta còn chưa nghĩ thông suốt sự âm tàn của ngươi.

- Sư tôn… Đã như vậy, mười lăm năm trước vì sao ngươi không có ngăn cản ta? Ngươi trơ mắt ếch nhìn ta phái người truy sát Trương Thế Nhân mười lăm năm, ngươi chẳng hề có chút quan tâm. Mười lăm năm sau, hắn đã trưởng thành cho nên ngươi mới khiến Đại Tự Tại thiết kế giết ta. Sư tôn… Ngươi nhẫn ta mười lăm năm, cũng khổ cực.

- Thiên An Hảo!

Lão thấp giọng rít gào trong không cam tâm:

- Ngươi cũng là cái ngu ngốc! Người ngươi muốn giết dĩ nhiên lại có một thân phận như vậy, ha ha… Nếu như ngươi biết, có phải ngươi cũng sẽ không cam tâm như ta?!