Chinh Chiến

Chương 156: Muốn ăn cá thì phải bỏ mồi (1)




Đi ở sau cùng của đội ngũ là con gái Tướng quân Mã Sở Thành: Mã Lệ Liên. Thuở nhỏ nàng ham tập võ mà hoàn toàn bỏ lơ nữ công. Tướng quân Mã Sở Thành cũng không thèm để ý, ngược lại ông ta vẫn lấy đó làm kiêu ngạo, thậm chí ông thường xuyên nói với mọi người rằng: “Cả đời Mã mỗ không con trai, nhưng có nữ nhi như thế cũng vui. Cho dù là nam nhi bảy thước thì chưa chắc đã hơn được bảo bối này của ta“.

Lúc bảy tuổi Mã Lệ Liên đã tập võ, lúc chín tuổi đã có thể múa được trường thương, lúc mười một tuổi đã cưỡi ngựa bắn cung, lúc mười lăm tuổi thì đã có thể đùa nghịch mười tám món binh khí bằng cả hai tay. Mấu chốt là ở chỗ nàng đạt được thành tích ưu tú từ một môn binh pháp trong cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện. Điều này cũng làm cho Tướng quân Mã Sở Thành có vốn liếng nói khoác, có nữ nhi như thế quả thật đáng mừng. Nữ nhi nhà người ta đều không thi đậu vào Kinh Võ Viện, nữ nhi nhà ông thì ngược lại, lại là học sinh nổi tiếng của Kinh Võ Viện.

Dáng người Mã Lệ Liên nhỏ nhắn và xinh xắn, nhưng tính tình nàng ngay thẳng, thậm chí có chút nóng nảy. Nàng tuy cũng không thích vẻ mặt của Trương Thế Nhân, song nàng càng không thích thứ tính tình của Viên Thành Sư cùng Lưu Sảng. Nàng ở trong cái đội ngũ này cũng là bất đắc dĩ, ai kêu tiên sinh Mực Vạn Vật chỉ cần hai người Trương Thế Nhân và Trương Cuồng?

Mà nàng càng khó chịu với hành vi của người nữ sinh đang “dính” bên người Viên Thành Sư.

Nữ nhân kia tên là Ngưu Miểu, là tiểu nữ nhi của Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luận. Theo lý thuyết, một cô bé xuất thân từ một Ngưu gia gia truyền thi thư thì có lẽ rất hiền lương và thục nữ mới đúng, song thanh danh của nàng ta lại còn vang đội hơn một ít gái lầu xanh trong thành Thanh Long. Cũng không phải nói ai cũng có thể “làm chồng” nàng, mà ngày bình thường nàng không lui nhà của các thiên kim tiểu thư, nàng chỉ toàn lui tới nhà của các công tử thế gia.

Người dân thành Thanh Long đã tập mãi thành quen với hình ảnh nàng kề vai sát cánh ngắm cảnh cùng các công tử, vì thế họ cũng ngầm gọi nàng là Ngưu Hoa Hoa.

Từ khi nàng tiến vào Kinh Võ Viện và quen biết Viên Thành Sư, nàng ta gắn với hắn như hình với bóng. Hai người cũng là hợp khẩu vị, cho nên Ngưu Hoa Hoa nghiễm nhiên tự nhận mình là con dâu của Tổng đốc tỉnh Hà Bắc Viên Sùng Vũ. Lại nói hai nhà cũng là môn đăng hộ đối, một có phụ thân là Đại học sĩ Văn Uyên Các - mặc dù không có cái thực quyền gì, nhưng thân phận lại cực cao; một là Đại tướng Nhị phẩm chốn biên cương, trong tay nắm chặt quyền sinh tử của trăm vạn bá tánh.

Mã Lệ Liên không thích Ngưu Hoa Hoa, Ngưu Hoa Hoa cũng không thích nàng. Mã Lệ Liên mặc dù là khuê nữ trong nhà võ, rất thích võ nghệ, nhưng làm người bảo thủ, không ưa nữ tử phóng đãng nhất. Mà Ngưu Hoa Hoa là tiểu thư trong nhà văn, lại tựa hồ không coi giới tính vào đâu.

Đều nói trong đám đàn bà, nữ nhân sẽ có rất ít tình hữu nghị thuần túy. Thế nên việc giữa hai người họ không có tí hữu nghị nào cũng là bình thường. Thậm chí nếu không phải sợ bị người chê cười, nói không chừng hai người này còn vật lộn xé áo nhau vào ngày nào đó.

Hai cô gái này đều là người kỳ lạ.

Lớp Ất tổng cộng có hai người học sinh nữ nên đương nhiên là bánh trái thơm ngon trong mắt tất cả nam nhân. Người thích xum xoe hai người họ không thiếu, tất nhiên là Trương Thế Nhân không có ở trong đám ấy.

Ngưu Hoa Hoa vốn cảm thấy Trương Thế Nhân rất thuận mắt, ít nhất là bề ngoài của Trương Thế Nhân phải tốt hơn Viên Thành Sư. Đáng tiếc rằng người kia cả ngày thần thần bí bí khiến nàng phát bực. Và cũng vì cùng một cái nhìn với cả hai người, nhưng Trương Thế Nhân không hề đáp lại như ý nàng.

Một người nữ nhân quen bị nam nhân dụ dỗ và sủng ái, khi gặp được một nam nhân hoàn toàn không có hứng thú với họ, họ thường thường sinh ra hận ý.

- Viên công tử cũng không nên đánh quá ác, nói thế nào Trương Thế Nhân cũng là người tâm phúc trước mắt của bệ hạ. Vạn nhất đánh hắn thật thảm, hắn chạy tới trước mặt bệ hạ mà cáo trạng, vậy thì được cũng không bù nổi mất.

Ngưu Hoa Hoa mím môi, vừa cười vừa nói.

Lưu Sảng đáp lại:

- Như thế nào? Ngưu tiểu thư của chúng ta có chút hứng thú với tên mặt trắng kia sao?

- Con mẹ ngươi!

Ngưu Hoa Hoa lập tức mắng một câu, không hề lưu lại mặt mũi cho Lưu Sảng.

Phụ thân nàng là Đại học sĩ, tuy rằng không có thực quyền, nhưng lại thường xuyên gặp mặt bệ hạ. Phụ thân Lưu Sảng là Quận trưởng quận Sở Châu, quyền lợi không nhỏ; song có so thế nào thì vẫn có một bậc chênh lệch với Đại học sĩ ở kinh thành. Nhất là khi Ngưu Tuệ Luân có thể chơi chết cha của Lưu Sảng, mà cha của Lưu Sảng lại không có biện pháp đối phó với Ngưu Đại học sĩ.

Hơn nữa mối quan hệ của Ngưu Hoa Hoa cùng Viên Thành Sư rành rành trước mắt.

Cho nên Lưu Sảng càng không tiện nói gì.

Viên Sùng Vũ là Tổng đốc tỉnh Hà Bắc, nơi liên tiếp tây bắc. Tương lai triều đình động binh với tây bắc, tỉnh Hà Bắc là vùng đất chiến lược. Đến lúc đó, người nắm chặt thực quyền trong tay như Viên Sùng Vũ càng khiến người đố kỵ. Lưu gia của hắn muốn nịnh bợ Viên gia còn không xong, nói chi là việc đắc tội vì những lý do không đáng.

Ngưu Hoa Hoa mắng xong Lưu Sảng, nhìn Viên Thành Sư với mị nhãn như tơ, nói:

- Ta là suy nghĩ vì Viên công tử.

Viên Thành Sư gật đầu:

- Ta sẽ không làm quá, nhưng cũng không cần quá để ý. Bệ hạ sẽ không đi quản những cuộc tỷ thí trong Kinh Võ Viện, càng không nói việc người bị thương trong những cuộc tỷ thí là chuyện thường ngày. Nếu bệ hạ vì thế mà hỏi đến, ngược lại sẽ lộ ra bất công.

- Ta chính là lo lắng cho ngươi nha.

Ngưu Hoa Hoa ngọt ngào nói.

Viên Thành Sư khoát tay áo, nói:

- Đi thôi, tuy chúng ta có địa đồ trong tay, nhưng chưa quen với địa thế. Chúng ta lại không thể phái trinh sát dò xét, cho nên càng không thể trì hoãn nữa rồi.

- Vâng.

Lưu Sảng đáp một tiếng, sau đó giục ngựa đi đầu xông ra khỏi thành.

Ba mươi người mặc đồng phục học sinh của Kinh Võ Viện lao ra khỏi thành dẫn tới ánh mắt của không ít người đi đường. Binh sĩ thủ vệ nhìn những học sinh kia với ánh mắt cực kỳ hâm mộ. Với đám binh sĩ và dân chúng, phàm là những người có thể tiến vào Kinh Võ Viện, người nào không có tiền đồ đầy ánh sáng?

Vừa ra khỏi thành không lâu, đám ba mươi người họ liền tiến vào đường núi, Viên Thành Sư thỉnh thoảng quay đầu lại dặn dò vào câu, nghiễm nhiên trở thành thủ lĩnh của đội ngũ này. Cũng phải thôi, trong tất cả ba mươi đệ tử, hắn có xuất thân cao nhất, bởi thế mà không ai có dị nghị gì.

Mã Lệ Liên là con gái Tướng quân Mã Sở Thành, cha nàng là quân chức tòng Tứ phẩm, kém Tổng đốc Nhị phẩm xa lắc. Song nàng không phải loại người ưa thích người khác sắp đặt, thế nên nàng vẫn dứt khoát đi theo sau cùng và không nói một lời.

- Tiên sinh đã từng nói, ám sát và phục kích cũng là chức trách của trinh sát, Trương Thế Nhân và Trương Cuồng lại đều xuất thân từ trinh sát, vậy nên đội ngũ chúng ta phải đi chặt chẽ chút. Nếu người nào bị đánh lén, đừng nói ta không có cảnh cáo trước, vì thắng lợi cuối cùng, ta tuyệt đối sẽ không cho ai đi cứu viện.

Viên Thành Sư lớn tiếng hô vài câu, rồi hắn nhìn dãy núi lớn nguy nga trước mặt, lẩm bẩm:

- Đạt ưu tú chín môn thì thế nào? Bất quá là cái phế vật không thể tu hành!





Thời điểm đội ngũ Viên Thành Sư lên núi, ba người Trương Thế Nhân đang bắt cá. Cũng dễ hiểu thôi, tốc độ của ba người thì chắc chắn nhanh hơn tốc độ của một đại đội nhân mã, càng nhất là khi Mực Vạn Vật đã quá quen thuộc, lão dẫn hai người Trương Thế Nhân đi thẳng một đường chứ không cần dừng lại xem địa đồ.

Nguyệt Nha Đàm nằm sâu trong dãy núi, ở một chỗ bằng phẳng giữa sườn núi. Những đầm nước bình thường đều ở đỉnh núi hoặc chân núi, bởi thế Nguyệt Nha Đàm nằm ở sườn núi là một chuyện có chút kỳ quái. Hơn nữa Trương Thế Nhân nhìn hồi lâu cũng không thấy nó liên thông với dòng sông nào, nó dĩ nhiên là một tòa đầm đọng nước.

Giống như lời nói của Mực Vạn Vật, nước của Nguyệt Nha Đàm lạnh rét thấu xương. Không cần phải chạm tay đến, chỉ cần đứng ở trên bờ thì đã có một luồng âm lãnh đập vào mặt.

Trương Thế Nhân thử vươn tay chạm vào, lập tức hắn không khỏi rùng mình một cái. Nước trong đầm này vậy mà lạnh đến mức khó có thể chịu đựng. Dựa theo đạo lý, nếu lạnh như thế thì nước phải kết băng mới đúng, song cũng không biết vì cái gì mà cái hồ này không hợp lẽ thường như vậy.

Nước trong như gương, hồ không có một tia gợn sóng.

Nếu là nước đọng, hẳn phải rất bẩn mới đúng. Dù sao đầm nước này cũng đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, lá rụng, cỏ dại bị gió cuốn vào cũng không ít chứ?

Đối với nước đọng, Trương Thế Nhân thấy nó nên xanh mơn mởn với cái kiểu đục ngầu đầy sền sệt. Trong kiếp trước của hắn, dòng sông nước chảy cũng có cảnh tượng gần như vậy. Nhưng Nguyệt Nha Đàm này ngược lại lại thanh tịnh, sáng ngời, một chút bẩn cũng không thấy; thậm chí có thể nhìn thấy một đám lưng cá dài hẹp màu đen đang lượn lờ.

Không biết cá sáu má trong hồ nước này đã có bao lâu chưa thấy người. Mực Vạn Vật chỉ làm một cái cần đơn giản, sau đó móc một con giun mang theo vào móc sắt rồi đặt vào trong hồ, ấy vậy mà chưa tới mấy cái hít thở liền có một con cá dài một thước đến cắn. Trương Thế Nhân nhớ rõ Mực Vạn Vật đã từng nói cá sáu má trải qua trăm năm mới dài được một thước, thế nên con cá đang cắn mồi kia đã là cụ ông trăm tuổi rồi.

- Tiên sinh, đầm nước này không có thông đi nơi nào, vậy tại sao lại thanh tịnh như vậy?

Trương Thế Nhân nhịn không được tò mò mà hỏi.

- Ta cũng không biết.

Mực Vạn Vật xách con cá sáu má dài một thước nọ lên, tiện tay ném vào trong giỏ cá đã chuẩn bị sẵn. Con cá kia vậy mà có lực rất mạnh, nó uốn éo mấy cái thì đã đâm đổ sọt cá. Trương Cuồng liền đi qua bắt lại, ôm chặt vào ngực. Thế nhưng nó vẫn có thể giãy giụa. Bởi vậy có thể thấy được đạo hạnh trăm năm cũng không phải là không có một chút tác dụng.

- Năm đó giáo sư Khâu Dư phỏng đoán rằng có lẽ ở đáy hồ có một cái lỗ hổng thông đi nơi khác. Thời điểm ấy nàng bất chấp nguy hiểm mà lặn xuống nước, tuy nhiên nàng chỉ lặn sâu đến một trượng thì đã không chịu nổi rồi. Cũng chỉ có người có tính tình giống nàng mới có can đảm này, dù sao ta cũng không dám.

Mực Vạn Vật vừa thành thạo treo tốt mồi câu vào cây cần câu thô sơ, vừa nói:

- Bất quá đã nước này thanh tịnh như thế, không thể nói trước là nó không liên thông với nơi khác. Nếu như có một đại tu hành giả nhàn rỗi và buồn tẻ lặn xuống xem một chút, có lẽ có thể tìm được chân tướng.

- Thế gian này có đại tu hành giả nhàm chán như vậy sao?

Trương Cuồng thật vất vả để khống chế được con cá kia, sau đó hắn làm ra một chuyện khá ngu. Hắn vậy mà theo bản năng dùng dây thừng trói cá lại, cho rằng như vậy thì cá sẽ không nhảy loạn. Nhìn xem bộ dáng luống cuống tay chân của hắn, Trương Thế Nhân không nhịn được cười:

- Dù ngươi buộc ra nơ con bướm, chẳng lẽ còn có thể trói cá lại?

Mặt Trương Cuồng đỏ lên, hắn nhân tiện ném con cá vào trong giỏ cá, sau đó dùng đá lớn đè lên sọt cá:

- Trong lúc nhất thời chỉ lo nghe tiên sinh nói chuyện, nên có chút ngẩn ngơ rồi.

Hắn đi tới ngồi xổm ở bên người Mực Vạn Vật mà nhìn lão thả câu, chờ câu trả lời của lão ta.

- Đại tu hành giả đều là thân phận gì? Làm sao sẽ chạy đến nơi đây để làm một chuyện nhàm chán.

Mực Vạn Vật nhếch miệng nói:

- Ta nói đại tu hành giả, đó cũng không phải là cao thủ Thất, Bát Phẩm. Có thể được xưng là đại tu hành giả, ít nhất phải có tu vị Cửu Phẩm. Trương Thế Nhân, ta biết ngươi từng bái kiến mấy vị đại tu hành giả như vậy, nhưng ngươi tuyệt đối không nên cho rằng Cửu Phẩm quá nhiều… Bởi vì nơi đây là Thanh Long, cho nên Cửu Phẩm chí cường tự nhiên dễ gặp hơn những nơi khác. Trước khi ta vào Kinh Võ Viện, ta đi khắp cả Giang Nam mà chẳng gặp được một người.

- Vâng.

Trương Thế Nhân nghĩ nghĩ, hỏi:

- Người tu hành Cửu Phẩm là chí cường ở thế gian?

- Ai dám nói!

Mực Vạn Vật nói:

- Văn vô chỉ cảnh, võ cũng vô chỉ cảnh. Ngươi thấy đấy, núi này đã rất cao, nhưng trên thế gian vẫn còn có ngọn núi khác cao hơn. Địa phương mà có lẽ cả cuộc đời ngươi không đến được, nói không chừng là những dãy núi chọc thẳng vào trong mây. Cái gọi là Cửu Phẩm chí cường là vì mọi người không biết xác định cường giả trên Cửu Phẩm như thế nào, nhưng… không có nghĩa là không có.

- Tiên sinh gặp qua sao?

- Nếu như trên thế gian thật sự có người như vậy… Khẳng định viện trưởng là một người.

Mực Vạn Vật hồi đáp.

- Cái lão không…

Trương Thế Nhân nuốt vài chữ phía sau vào, sau đó sửa lại lời nói:

- Cái lão già mà không đứng đắn ấy…

- Ta không hề nghe thấy những lời này.

Mực Vạn Vật cười nói:

- Nhưng mà nói chính xác cực kỳ.

Đúng vào lúc này, ba người Trương Thế Nhân chợt nghe được âm thanh nhấm nuốt “răng rắc răng rắc” truyền đến từ sau lưng. Ba người vội vàng quay đầu nhìn lại, họ nhìn thấy con ngựa đỏ thẫm của Trương Thế Nhân đã đưa miệng vào trong giỏ cá, lôi con cá kia ra, ăn với vẻ thích ý. Con ngựa đỏ thẫm này không sợ bị xương cá đâm, hai mắt của nó lại dường như tỏa ra ánh sáng của sự hưng phấn. Vô luận là nhìn thế nào, bộ dạng nó ăn cá cũng không giống là một con ngựa.

- Cái này… Biến thái chứ?

Trương Thế Nhân hỏi trong kinh ngạc.

- Đó là ngựa của ngươi!

Mực Vạn Vật là Trương Cuồng đồng thanh hô.

Trương Thế Nhân nhìn xem con ngựa đỏ thẫm, hắn cảm thấy bộ dáng ăn cá sáu má của nó có chút kỳ quái. Thật giống như trước kia nó từng nếm qua, dù gì vẻ hưng phấn của nó có chút… không tầm thường.

- Con mẹ nó, ta câu cá còn phải dùng mồi, con ngựa quái thai này của ngươi lại chiếm tiện nghi!

Mực Vạn Vật hơi giận nói ra, thế nhưng mà khi nói đến mồi câu, không biết vì cái gì hắn liếc nhìn Trương Thế Nhân theo bản năng, sự áy náy trong ánh mắt lóe lên một lần nữa rồi biến mất.

- Trương Thế Nhân, ngươi xác định ngươi cưỡi tới một con ngựa?

Trương Cuồng cũng kinh ngạc.

Trương Thế Nhân suy nghĩ một hồi lâu mới chăm chú hồi đáp:

- Kỳ thật nó là một con heo…

Ở thời điểm ba người bọn họ nói chuyện trời đất, Viên Thành Sư dẫn đội học sinh kia đi vào rừng rậm, hắn giương tấm địa đồ ra nhìn nhìn, chỉ vào một cái phương hướng, nói:

- Đúng là ở bên kia, lại đi nửa canh giờ là đến.

Ở một tảng đá lớn lồi ra tại một chỗ rất cao trên đầu bọn họ, tăng nhân Trần Nhai chỉ vào phía dưới, hỏi Phương Hận Thủy:

- Nhìn thấy không? Phía dưới có không ít người Đại Nam, ngươi có thể kêu cứu.

- Ta… Không làm được.

- Vậy ngươi muốn làm mồi lừa gạt mấy cái tới đây, hay là muốn lại bị cắt thịt.

Trần Nhai cười ha hả hỏi:

- Không phải sao?