Chinh Chiến

Chương 144: Mỹ nhân như ngọc




Đổi xong bộ đồng phục của đệ tử Kinh Võ Viện, Trương Thế Nhân cố gắng nhìn nhìn vào gương đồng. Hắn cảm thấy thỏa mãn với bộ dáng bây giờ của mình.

Trước khi tới thành Gia Trang, thậm chí tính xa hơn một chút là trước khi tiến vào Đại Nam, hắn cũng đã định ra mục tiêu cho bản thân mình, đó chính là phải tiến vào Kinh Võ Viện để tránh sự đuổi giết của Phật tông. Sau nhiều năm, nguyện vọng này rốt cuộc đã thực hiện được, hắn vốn cho rằng mình nhất định sẽ kích động và vui vẻ, nhưng giờ này hắn lại phát hiện chính mình thật sự bình tĩnh đến không ngờ.

Trường bào có hai màu xanh đen giao nhau, bên hông là một cái đai lưng màu trắng. Mặc một thân đồng phục của Kinh Võ Viện lên người, lại làm lộ ra một loại tinh thần đặc biệt. Trương Thế Nhân cố ý chăm chú cắt tỉa tóc một lần, rồi thắt cái đuôi ngựa ở sau ót. Ở kiếp trước, loại tóc này là đặc quyền của phái nữ, song tới kiếp này, vậy mà Trương Thế Nhân cũng bó thành một bó đẹp mắt.

Nam nhân giữ tóc dài, nhất là một đầu tóc dài tinh tươm cùng đen mượt, nếu như cho ra một lời nhận xét cẩn thận, kỳ thật đó cũng là một chuyện mang theo cảnh đẹp ý vui.

Sau khi làm xong những việc cần làm, hắn đi ra khỏi gian phòng của mình. Ban đầu hắn định đi tới tạm biệt mấy người Mộc Tiểu Yêu, nhưng mà vừa ra khỏi cửa, hắn đã nhìn thấy Đại Khuyển ngồi xổm ở trên bậc thanh trước cửa, cười hắc hắc đầy ngây ngô. Trầm Khuynh Phiếm thì ôm ngực dựa vào cây cột nhà, giống như đang cười mà lại không phải cười. Kỳ Lân đeo một cái túi lớn ở sau lưng, đứng ở cách đó không xa, lộ ra vẻ mặt chờ mong. Duy chỉ có Mộc Tiểu Yêu là không thấy xuất hiện.

- Tiểu Yêu tỷ đâu này?

Trương Thế Nhân hỏi.

Đại Khuyển gãi đầu một cái, nói:

- Đi tìm Trác tiên sinh rồi, nàng nói ngươi đã thi đỗ vào Kinh Võ Viện nên nàng cũng không lo lắng. Vì thế vào lúc sáng sớm thì nàng liền rời khỏi phủ Tán Kim Hầu, đi đến đại nội thị vệ. Ta hỏi nàng: “Ngươi không có định nói gì với Trương Thế Nhân sao?”, nàng nói: “Ba năm sau sẽ nói”. Bản thân ta không rõ vì cái gì phải chờ xong ba năm nữa mới nói?

Trương Thế Nhân giật mình, hắn ẩn ẩn hiểu được ý tứ của Mộc Tiểu Yêu.

Mộc Tiểu Yêu không đợi hắn đi đến Kinh Võ Viện thì đã rời đi trước, đó là vì nàng không muốn nhìn thấy Trương Thế Nhân ly khai. Lúc trước, thời điểm nàng rời khỏi đại nội thị vệ lần thứ nhất, nàng cũng là đi sau Trương Thế Nhân. Cái nữ tử nhìn như kiên cường này thật ra yếu ớt đến nỗi liền chia tay cũng không thể tiếp nhận được việc nhìn bóng lưng người khác rời đi.

Mà cái gọi là “ba năm sau sẽ nói” kia, Trương Thế Nhân không có đi suy đoán lung tung.

- Cũng không phải trong ba năm ấy chúng ta thật sự không thể gặp mặt, lúc không có chuyện gì làm thì ta liền trở về tìm các ngươi.

Trương Thế Nhân vuốt vuốt cái mũi, cảm thấy có chút chua xót.

- Trương Thế Nhân, trước khi đi có cái gì muốn nói với ta sao?

Đại Khuyển hỏi.

Trương Thế Nhân do dự trong chốc lát, nói ra:

- Ăn thịt thật ngon, mỗi ngày đều suy nghĩ tích cực lên.

Đại Khuyển nhếch miệng nói:

- Ta nhổ vào, ta đợi lâu như vậy là chờ một câu nói nhảm này của ngươi sao. Cần phải nói rõ ràng thế nào thì ngươi mới lưu bạc lại? Không có bạc thì chúng ta ăn thịt cái rắm. Tuy là ở trong phủ Tán Kim Hầu, nhưng nói như thế nào thì cũng là ăn nhờ ở đậu. Đây là đế đô, là địa phương không có bạc thì nửa bước khó đi.

Mặt Trương Thế Nhân đỏ lên, xấu hổ:

- Chưa quên, chưa quên. Ta để ngân phiếu còn dư ở dưới cái gối. Lúc đi ra ta nghĩ các ngươi còn chưa rời giường, ai ngờ được mới sáng sớm mà các ngươi đã ngồi xổm ở đây đòi tiền.

Hắn dừng một chút, nói ra:

- Mặt khác… Cái cửa hàng mà ta mướn kia cũng đã có mấy cái thợ may do ta thuê tiến vào. Lúc không có gì làm, Khuynh Phiến tỷ và Đại Khuyển có thể tới quan sát. Họ đều may ra những kiểu dáng mà bây giờ chưa có, rất xứng đôi với thân hình ngươi đó Khuynh Phiến tỷ. Chuyện này ta đã thỏa thuận xong với Tán Kim Hầu, ta còn định tìm một cơ hội nói ra dọa mọi người nhảy dựng. Nhưng Tán Kim Hầu đã đi suốt đêm tới tây bắc, việc này chúng ta chỉ có thể tự mình đi làm. Bất quá không có sao, đợi thợ may may xong thì đừng vội bán. Còn lúc nào xuất thủ thì đợi tin tức của ta.

Trầm Khuynh Phiến khẽ giật mình, nàng nhìn Trương Thế Nhân, hỏi trong kinh ngạc:

- Ý của ngươi là để cho ta đi làm bà chủ của tiệm may?

Trương Thế Nhân cười hì hì, nói ra:

- Nếu như ngươi không cam tâm tình nguyện làm bà chủ, ngươi cũng có thể làm mẹ của ông chủ.

Trầm Khuynh Phiến trợn trắng mắt nhìn hắn, chần chừ trong chốc lát rồi nói với Trương Thế Nhân:

- Trương Thế Nhân, ngươi theo ta đến phòng ta, ta có một đồ vật đưa cho ngươi.

- Ừ.

Trương Thế Nhân “ừ” một tiếng, nói với Kỳ Lân:

- Kỳ Lân ca, ngươi chờ ta ở ngoài một chút, rất nhanh.

Kỳ Lân lúng túng, nhỏ giọng “ừ” một tiếng, mang theo cái bao của Trương Thế Nhân mà đi tới cửa chính, đứng đợi ở trước xe ngựa.

Chiếc xe ngựa mà Kinh Võ Viện phái tới đón Trương Thế Nhân đã đợi ở cổng chính từ sớm, đây là đãi ngộ mà tất cả thí sinh đỗ vào Kinh Võ Viện đều có. Dù sao chỉ tuyển ra một trăm thí sinh trong gần vạn thí sinh, vậy nên một trăm người này vô cùng có khả năng đều là trụ cột trong tương lai của Đế quốc Đại Nam.

Hôm nay Trầm Khuynh Phiến mặc một chiếc quần lụa mỏng màu tím nhạt, eo được buộc bằng thắt lưng vừa đủ. Nhất là nhìn từ phía sau, đường cong hoàn mỹ của thân thể nàng giống như bị buộc vòng quanh. Cái eo hết sức nhỏ, bờ mông rất tròn và nở nang, hai cặp đùi đẹp như ẩn như hiện khi đi đường.

Trương Thế Nhân đi ở phía sau Trầm Khuynh Phiến, con mắt rất không thành thật mà cố gắng nhìn từ trên xuống dưới.

Trầm Khuynh Phiến nhỏ hơn Mộc Tiểu Yêu mấy tuổi, so với vẻ đẹp thành thục đến thực chất của Mộc Tiểu Yêu, nàng càng nhiều ra mấy phần thanh xuân. Khác với cái tính tình trầm tĩnh của Mộc Tiểu Yêu, lúc Trầm Khuynh Phiến ở một chỗ với Trương Thế Nhân, lời nói và cử chỉ của nàng đều “to gan”, nhưng cũng có chừng mực rất lớn. Có lẽ là nàng thích nhìn tên tiểu tử này làm ra dáng vẻ thành thục của nam nhân ở trước mặt mình, thích xem hắn bị mình khiêu khích đến mất tự nhiên.

Có lẽ dưới cái nhìn của nàng, đây là một loại giải trí.

Tư thế đi đường của nàng rất đẹp, vòng eo vặn vẹo vừa đúng.

Nếu như biên độ lại nhỏ một chút, dáng người hoàn mỹ và thướt tha cũng không có hiện ra đẹp mắt đầm đìa như thể đã là cực hạn như vậy. Nếu như biên độ vặn vẹo lớn hơn một chút, tựu có vẻ hơi tệ hại. Thế nên, nếu hỏi Trương Thế Nhân cái đường cong nào là xinh đẹp nhất, hiện tại Trương Thế Nhân nhất định sẽ nói đó là hai cái vòng cung của vòng eo cùng bờ mông của Trầm Khuynh Phiến.

Khi đi, có lúc đường cong buộc chặt ở trên bờ eo dần dần buông ra, đến cuối cùng hình thành một cái vòng tròn trên bờ mông.

Trương Thế Nhân đi đằng sau Trầm Khuynh Phiến, vẫn luôn nhìn xem, sau đó dáng đi đường của hắn bắt đầu có chút không được tự nhiên. Ngay lúc hắn không thể không cúi đầu chỉnh sửa y phục, Trầm Khuynh Phiến quay đầu lại, nàng nhìn thấy được một màn xấu hổ này của Trương Thế Nhân.

Cái nữ nhân có dung nhan như yêu tinh này rõ ràng còn nhìn chằm chằm vào địa phương không thành thật của Trương Thế Nhân mấy lần, sau đó cười đầy quyến rũ:

- Quần nhỏ?





Trương Thế Nhân có chút buồn bực ngồi ở trong phòng Trầm Khuynh Phiến, làm ra bộ dáng cúi đầu mà dùng tay đụng đụng góc áo của mình. Trong phòng có một loại mùi thơm nhàn nhạt, nhưng không phải rất nồng nặc. Thứ mùi thơm này làm cho người ngửi thấy rất thoải mái, tựa hồ có thể vì đó mà trầm tĩnh lại. Hơn nữa còn có một loại cảm giác rất kỳ quái, đó là tư vị hơi ngứa một chút trong nội tâm.

Đợi Trương Thế Nhân vào cửa, Trầm Khuynh Phiến đóng kỹ cửa phòng, rồi đi đến ngồi bên đối diện Trương Thế Nhân.

Sau đó nàng ngẫm nghĩ một lát, rồi cũng đóng kỹ tất cả cửa sổ lại.

Động tác này làm cho nội tâm Trương Thế Nhân ngứa ngáy lợi hại hơn một ít, sau này hắn ngồi đó mà liếc liếc Trầm Khuynh Phiến.

Trầm Khuynh Phiến lại ngồi đối diện Trương Thế Nhân lần nữa, lúc ngồi xuống rõ ràng lại còn sửa lại váy của mình một chút.

Động tác này vô cùng thục nữ, tuyệt đối không phải là phong cách của Trầm Khuynh Phiến.

Trương Thế Nhân có chút không thích ứng với sự trầm mặc của Trầm Khuynh Phiến. Lúc hai người bọn họ ở chung một chỗ, thường thường Trầm Khuynh Phiến đều khiêu khích bằng chủ đề “nóng bỏng” với hắn. Nàng dường như thích làm cho tên thiếu niên đang ở trước mặt nàng biểu hiện ra ham muốn chiếm giữ, tuy rằng có đôi khi nàng suy nghĩ tới loại ham muốn này chỉ là đang đùa Trương Thế Nhân.

Một Trầm Khuynh Phiến thục nữ và im lặng làm cho Trương Thế Nhân không thích ứng, vì vậy hắn định tìm một ít chủ đề. Khi hắn muốn mở miệng, Trầm Khuynh Phiến cũng há to miệng, thế là Trương Thế Nhân vội vàng nói:

- Ngươi nói trước đi.

Trầm Khuynh Phiến ngồi rất thẳng, nhìn ra được nàng hình như đang vì cái gì mà khẩn trương. Nàng liếc nhìn Trương Thế Nhân xong thì mặt đỏ lên, vì thế nàng cúi đầu nhìn xuống mũi chân của mình, không có nhìn Trương Thế Nhân nữa.

Một Trầm Khuynh Phiến biết xấu hổ, thật là quỷ dị.

- Đã mười sáu năm đi à nha?

Nàng hỏi.

Trương Thế Nhân nao nao, hắn nghĩ nghĩ, hồi đáp:

- Còn kém năm tháng nữa mới đủ mười sáu năm.

- Ừ.

Trầm Khuynh Phiến “ừ” một tiếng, tựa hồ không có lời gì để nói. Hai người lần nữa lâm vào trong tình trạng trầm mặc có chút lúng túng. Loại bầu không khí quỷ dị này làm cho trán Trương Thế Nhân đều toát ra mồ hôi.

- Nóng quá nhỉ.

Hắn đứng lên, muốn đi mở cửa sổ ra.

- Không cần.

Trầm Khuynh Phiến lắc đầu, kéo quần áo của Trương Thế Nhân lại.

Trương Thế Nhân đành phải ngồi trở lại, hắn học bộ dáng của Trầm Khuynh Phiến, cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

- Vừa rồi ngươi định nói gì?

Trầm Khuynh Phiến hỏi.

Trương Thế Nhân do dự một chút rồi nói:

- Cũng không có gì, chỉ là muốn nói đến việc buôn bán của cái cửa hàng kia. Tính tình của ngươi có lẽ không thích chuyện như vậy, cho nên nếu ngươi không muốn đi quản lý thì có thể để cho Đại Khuyển đi. Phủ Tán Kim Hầu tuy không lớn, nhưng đó là một nơi tĩnh dưỡng tốt. Dù sao thân thể ngươi còn không có hoàn toàn hồi phục, thế nên ngươi cần nghỉ ngơi nhiều.

Sau khi nói đến đây, Trương Thế Nhân đứng dậy, nói:

- Chờ ta trong chốc lát.

Nói xong hắn bước nhanh ra ngoài.

Trầm Khuynh Phiến ngạc nhiên, trong ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Ngay ở lúc nàng cho rằng Trương Thế Nhân mượn cớ chạy thoát, hắn cầm theo cái bọc hành lý của mình chạy trở về. Vì chạy nhanh, mồ hôi đã bao phủ một tầng trên trán của hắn.

Trương Thế Nhân đóng kỹ cửa phòng, sau đó lấy một bộ quần áo màu tím ra đưa cho Trầm Khuynh Phiến, nói:

- Đây là bộ thứ nhất mà thợ may làm ra, ta vốn định giao cho Ngô Nhất Đạo để hắn nhìn xem. Không nghĩ tới hắn ta đi suốt đêm, thế nên tặng cho ngươi đi. Khi ngươi mặc bộ quần áo này vào, tất nhiên sẽ rất đẹp.

- Ừ.

Trầm Khuynh Phiến vươn tay cầm quần áo, ôm nó vào trong ngực theo bản năng.

- Ngươi đã tìm người mặc thử chưa?

Nàng hỏi.

- Còn chưa kịp.

Nghe được đáp án của Trương Thế Nhân, Trầm Khuynh Phiến mím môi, ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân, nói:

- Ta mặc cho ngươi xem.

Trương Thế Nhân ngơ ngác một chút:

- Cũng tốt, nhìn xem xem có chỗ nào không ổn hay không để ta còn cho thợ may sửa lại. Ta đi ra ngoài chờ ngươi, thay xong thì gọi ta.

- Không cần.

Trầm Khuynh Phiến nói rất nhẹ, sau đó chậm rãi đứng lên, đi đến tấm màn che ở phía sau phòng. Tấm màn che rất mỏng, mặc dù có nó ngăn ở giữa, Trương Thế Nhân cũng có thể chứng kiến động tác thay đổi quần áo của cái thân hình nổi bật kia.

Sau khi Trầm Khuynh Phiến cởi ra váy dài, cái đường cong hấp dẫn kia trở nên cực kỳ rõ ràng.

Vẻ đẹp của vạn vật trên thế gian, giang sơn hay là biển cả tụ chung một chỗ cũng không so được với vẻ đẹp lúc này của Trầm Khuynh Phiến.

Mặt Trương Thế Nhân đỏ lên, hắn cảm thấy ngay cả hô hấp bản thân đều trở nên dồn dập.

Không bao lâu sau, Trầm Khuynh Phiến với một thân quần áo mới đi ra khỏi màn che. Tóc của nàng có chút rối loạn, nhưng ngược lại, nó lại trở thành tuyệt phối với bộ y phục trên người nàng. Một thân sườn xám, đầu tóc có chút rối bời, gương mặt tinh xảo, dáng người hoàn mỹ, tất cả phát huy ra một loại vẻ đẹp lười biếng nhưng phú quý vô cùng tinh tế.

- Vì sao…

Trầm Khuynh Phiến cúi đầu nhìn cái váy xẻ tà trên đùi, có chút không hiểu mà hỏi:

- Tại sao phải xẻ cao như vậy?

Trương Thế Nhân ngượng ngập, xấu hổ nói:

- Có lẽ là để thuận tiện trong việc đi đường.

- Xinh đẹp không?

Nàng hỏi.

- Xinh đẹp, không ai thích hợp với bộ quần áo này hơn ngươi.

Trương Thế Nhân ca ngợi từ tận đáy lòng.

Trầm Khuynh Phiến đi một vòng tròn với đôi chân đất. Vì bộ quần áo nàng đang mặc, eo nàng càng lộ ra hết sức nhỏ, mà bờ mông lại càng ngạo nghễ ưỡn lên.

Trương Thế Nhân nhìn nàng xoay người, cổ họng không tự chủ được bỗng nhiên nhúc nhích.

Trầm Khuynh Phiến đi tới trước mặt Trương Thế Nhân không xa, cúi đầu xuống, nhìn xem Trương Thế Nhân vốn đang ngồi ở bên giường. Có lẽ bởi vì trời nóng nực, mặt của nàng có chút hồng.

- Rất phù hợp, thật giống như nó làm ra là dành cho thân hình của ngươi.

Trương Thế Nhân không dám ngẩng đầu nhìn Trầm Khuynh Phiến, bởi vì nếu hắn ngẩng mặt lên thì hắn liền thấy bộ ngực cao ngất kia. Thế nhưng mà ở lúc Trương Thế Nhân cúi đầu, hắn không thể không nhìn thấy được bắp đùi thon dài của Trầm Khuynh Phiến.

- Trương Thế Nhân…

- Hả?

- Ngươi cũng đã biết vì sao Mộc Tiểu Yêu nói “có mấy lời sẽ nói với ngươi vào ba năm sau” chứ?

- Ta… không biết.

- Ta biết.

Trầm Khuynh Phiễn bỗng nhiên duỗi ra hai cánh tay, nâng mặt Trương Thế Nhân lên, làm hắn ngẩng đầu nhìn chính mình:

- Thật ra ngươi cũng biết… chỉ là ngươi vẫn luôn trốn tránh mà thôi. Ta cùng nàng là đồng môn, ở chung lâu như vậy thì tự nhiên hiểu rõ tính tình của nàng. Mà ngươi cũng biết tính tình của ta… Ngươi biết, vô luận cái gì ta đều không muốn bại bởi nàng.

- Ta biết.

Trương Thế Nhân trả lời.

- Dứt bỏ việc không thể thua nàng được, ta cũng không đợi được thời gian ba năm quá lâu kia. Chuyện mà ta không thích nhất chính là chờ.

Ánh mắt Trầm Khuynh Phiến nhìn thẳng vào đôi mắt của Trương Thế Nhân, nói từng chữ từng câu:

- Trước khi ngươi đi thi, ta đã quyết định, nếu như ngươi thật sự thi đỗ vào Kinh Võ Viện… ta liền thưởng cho ngươi một phần quà.

- Cái… Cái gì.

- Chính mình.

Trầm Khuynh Phiến bỗng nhiên cúi người xuống, hai tay bụm lấy mặt Trương Thế Nhân mà hôn lên môi hắn.

Thân thể Trương Thế Nhân run lên, khẩn trương đến nỗi cơ bắp cả người căng lên trong nháy mắt.

Trầm Khuynh Phiến kéo tay Trương Thế Nhân đặt tại vòng eo thon của nàng, nhiệt tình hôn cái thiếu niên có chút hóa đá này.

Thời gian dần trôi qua, một chỗ nào đó của thiếu niên kia không tự chủ được nhô lên.

Nút thắt của sườn xám có chút khó mở, thế nên hai người đều đã ra một thân mồ hôi.

Hai tay của người nào đó run run, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch, người đó dường như sợ làm hư mất tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vô khuyết ở trước mặt.

Quần áo dần dần được cởi bỏ, thân hình mỹ nhân như ngọc.

Trương Thế Nhân chưa từng nghĩ tới kỳ thật sẽ tuyệt vời như vậy.

Mỹ diệu đến, như trên thiên đường.