Chinh Chiến

Chương 141: Túi da cùng yêu ma




Cách thành Thanh Long bảy mươi dặm có một tòa miếu bị tàn phá. Nói là miếu, nhưng ở trong đó không cung phụng Bồ Tát, La Hán của Phật tông, cũng không phải là Đại Hộ Minh Vương, mà chỉ là một tòa miếu thổ địa.

Vậy nhưng dẫu là miếu loại nào, chỉ cần ở Đại Nam thì đừng mơ được hương khói đầy đủ. Ông lão thổ địa của tòa miếu này có lẽ cảm thấy uất ức vô cùng, cho nên hẳn là đã dọn đi dưới sự giận dữ.

Càng về sau mái tranh lợp cũng bị hỏng đi một ít, và qua năm dài tháng rộng, cái miếu này chỉ còn lại tàn tích.

Trước Đại Nam, vương triều của Trung Nguyên là Đại Trịnh, hoàng tộc vương triều ấy là Vương thị, song Hoàng tộc Vương thị này không phải là gia tộc Vương gia Giang Nam. Đại Trịnh trải qua bốn trăm năm, qua không biết bao nhiêu thăng trầm thì rốt cuộc sụp đổ. Bất quá Vương thị của Đại Trịnh có chỗ tương tự với Đại Nam, đó là hai vương triều này đều không có hứng thú với Phật tông.

Còn bất đồng là ở chỗ Đại Trịnh không cấm đoán Phật tông, coi như là mở ra một lỗ hổng. Thế nên có vài tăng nhân từ tây phương đến Trung Nguyên truyền giáo, mặc dù không có làm cho Phật tông phát dương quang đại, nhưng Phật tông vẫn miễn cưỡng đứng vững.

Sau khi Đại Trịnh diệt vong, Thái tổ Hoàng đế của Đại Nam hạ chỉ trục xuất tăng nhân. Từ đó về sau Trung Nguyên đã không Phật. Nghe nói sở dĩ Thái tổ Hoàng đế làm vậy là vì ông ta ghét tăng nhân, là vì lúc ông ta khởi binh, người của Phật tông đã từng âm thầm ra tay trợ giúp vương triều Đại Trịnh. Dựa vào cái tính tình thích cứng không thích mềm của Thái tổ Hoàng đế, ông ta làm sao có thể nhẫn?

Năm đó những vị tăng nhân thật vất vả mới xây dựng được vài tòa miếu thờ thì đã bị đuổi chạy về, cho nên người Phật tông mới nói Trung Nguyên là địa phương mà yêu ma hoành hành. Đáng nhắc là vào năm đó, chỉ cần họ chần chờ một chốc thì sẽ bị một trận loạn côn nện vào thân, thế nên tăng nhân nào không chán ghét Đại Nam?

Tòa miếu thổ địa này không có liên quan gì tới những tòa miếu của Phật tông, thế nhưng vì Đại Nam đuổi Phật mà bị liên lụy. Phải biết từ khi Đại Nam lập quốc đến hơn một trăm năm sau, khi Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên tại vị, toàn dân Đại Nam vẫn ở vào thời kì không có tôn giáo hay tín ngưỡng. Đạo tông là sau này, khi Thiên Hữu Hoàng đế lên ngôi, ngài dựng lên. Còn trước đây, tín ngưỡng duy nhất của dân chúng Đại Nam chính là Hoàng đế bệ hạ.

Các dân chúng vô cùng tin tưởng Hoàng đế Đại Nam sẽ mang bọn họ tới một cuộc sống tốt đẹp và giàu có hơn.

Các đời Hoàng đế Đại Nam xác thực làm được điểm này, trăm năm qua các dân chúng Đại Nam đều an cư lạc nghiệp. Người giàu có không ngông cuồng, người nghèo không hèn mọn. Cuộc sống của các dân chúng tốt đẹp như vậy thì họ cần gì tôn giáo hay tín ngưỡng? Dẫu cho ở trên thế gian vẫn có chuyện bất bình, nhưng vẫn không có cách nào khiến nội tâm dân chúng có bất mãn với triều đình. Và vì vậy, Phật tông căn bản không tìm thấy bất cứ lý do gì để đầu độc dân chúng phản loạn.

Đây là một cái thời kỳ rất kì lạ, đây cũng là một cái quốc gia kỳ lạ.

Sau trăm năm, ngay cả Đại Hộ Minh Vương đều buông bỏ ý niệm tiếp tục truyền giáo vào Đại Nam. Đương nhiên Đại Hộ Minh Vương bây giờ cùng Đại Hộ Minh Vương của trăm năm trước không phải là một người.

Minh Vương của Phật tông thập phần thần bí, là do một vị Minh Vương đương nhiệm chỉ định trước khi hắn tọa hóa. Sau khi chỉ định, vị Minh Vương sắp tọa hóa mang người này tiến vào thánh địa của Phật tông: mật thất toàn cung vàng điện ngọc ở đỉnh Đại Tuyết Sơn. Bảy ngày sau đó, Minh Vương tân nhiệm đi ra mật thất, lúc ra hắn đã kết thừa y bát của vị Minh Vương thượng nhiệm kia. Còn vị thân xác Minh Vương thượng nhiệm kia lại được giữ ở trong mật thất nọ.

Phật tông tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai nhìn thấy thi thể của Minh Vương thượng nhiệm.

Vô luận tu vị của Minh Vương tân nhiệm trước khi tiếp nhận chức vị có cao thâm hay không, sau khi hắn đạt được truyền thừa thì liền nhảy lên, trở thành đệ nhất nhân ở đương thời. Cái việc làm sao để cho một người bình thường trở thành người mạnh nhất của Phật tông trong bảy ngày, ngoại trừ bản thân Minh Vương thì không người biết được.

Rất nhiều người đều phỏng đoán Phật tông nhất định có một môn công pháp kỳ diệu. Trước khi Minh Vương cũ chết, hắn truyền tu vị cả đời của mình cho Minh Vương mới.

Miếu thổ địa bị tàn phá đến tình trạng lung lay sắp đổ. Mặc dù chỉ còn lại bốn vách tường, nhưng bốn vách tường này cũng đã sụp đổ vài phần. Một nơi không thể che gió ngăn mưa, nơi này nếu không phải trẻ con của thôn bên cạnh ngẫu nhiên tới bắt dế mèn chơi thì căn bản là không có người đến.

Ở cạnh góc tường, một vị lão tăng mặc vải xám buông ra nam tử trẻ tuổi ở trong ngực lão. Lão nhìn nhìn vết thương trên người hắn, sau đó khẽ nhíu mày, niệm một câu:

- Minh Vương từ bi.

Lão lấy từ trong ngực ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên đan dược màu xanh sẫm. Rồi lão cạy miệng nam tử kia ra, nhét viên đan dược vào, sau đó tìm một ít nước mưa đọng lại trong miếu, đút cho nam tử trẻ tuổi nọ vài ngụm.

Nước mưa là từ cơn mưa mấy ngày trước, nó đã có chút mùi hôi thối, nhưng lão tăng kia tựa hồ cũng không có để ý…

Sau khi cho nam tử kia uống vài ngụm, lão cũng uống một ít.

Uống xong nước, lão liền khoanh chân ở một nơi khá sạch sẽ, ngồi nhắm mắt dưỡng thần.

Cũng không biết qua bao lâu, vị nam tử đang hôn mê kia bỗng nhiên ho khan vài tiếng. Từ trong miệng của hắn có một dòng máu đen dũng mãnh trào ra, ngực hắn cũng phập phồng cực kỳ kịch liệt.

Lão tăng chậm rãi mở mắt ra nhìn về phía hắn. Chỉ thấy một đầu tóc đen của nam tử trẻ tuổi kia đột nhiên rơi xuống trên mặt đất như tuyết rơi. Không bao lâu sau thì đã không còn một sợi tóc ở trên cái đầu của hắn.

Lão tăng đợi cho tóc của nam tử kia rụng hết, thấy hắn không thổ huyết nữa thì nhịn không được khẽ vuốt cằm. Lão đứng dậy, đi qua đó, vịn tăng nhân trẻ tuổi ngồi xuống. Rồi lão vách bộ quần áo rách của hắn ra nhìn nhìn, những lỗ máu chằng chịt trên người nam tử trẻ tuổi kia đã không thấy, thay vào đó là các mảnh vảy.

Cũng không rõ vừa rồi lão tăng kia cho người tăng nhân trẻ tuổi dùng đan dược gì mà thậm chí có thần hiệu như vậy.

Lại một lát sau, tăng nhân trẻ tuổi chậm rãi tỉnh lại. Vừa mở mắt ra thì hắn đã thấy lão tăng với mặt mũi hiền lành đang nhìn mình chăm chú. Hắn vội vàng đứng lên, quỳ xuống, dập đầu:

- Đệ tử vô năng, thỉnh sư tôn trách phạt.





Lão tăng khoanh chân ngồi xuống đất, mỉm cười, nói với Trần Nhai:

- Trước khi đến Đại Nam, ta liền tính toán, biết ngươi có một kiếp nạn. Nếu như độ được kiếp nạn này, tu vị của ngươi sẽ tăng lên. Đó là chuyện tốt.

- Nếu không có sư tôn, đệ tử đã sớm chết.

Trần Nhai cúi đầu, nói.

- Ngươi, cái tên si nhân này, ta là sư phụ ngươi, ngươi là đệ tử của ta, ta không giúp ngươi độ qua kiếp nạn thì ai tới giúp ngươi? Lúc ngươi rời khỏi Đại Tuyết Sơn, ta đưa ngươi một viên Tu Di Đan là đề phòng tới việc ngươi sẽ gặp họa sát thân. Đáng tiếc tên si nhân nhà ngươi có chấp niệm quá nặng, vậy mà đem Tu Di Đan hòa thành sát khí. Đã không thể đẩy lùi quân địch, trái lại ngươi suýt nữa chết đi. Ta lại phải bỏ ra một viên Bồ Đề Đan cứu mạng ngươi, đây mới là chỗ ta bất mãn.

- Đệ tử biết sai rồi.

Trần Nhai dập đầu, nói:

- Đệ tử khinh thường người Đại Nam mới có một lần bại ngày hôm nay.

- Có thể biết mình phạm sai lầm, hơn nữa biết tự xét lại, có được sự trưởng thành này thì cũng không uổng một chuyến đi đến Đại Nam.

- Sư tôn, vì sao ngài lại đến Thanh Long?

Trần Nhai hỏi trong tò mò.

- Trước khi ngươi đi, ta đã nói qua, Đại Thiên Địa của tây phương là tịnh thổ, đông phương là nơi yêu ma đầy rẫy, đừng tưởng rằng tu vị của mình không tầm thường thì không để yêu ma vào mắt. Thời gian ngươi tu luyện không nhiều, ngươi còn không biết Trung Nhiêu có bao nhiêu lần đã ra đại ma làm Minh Vương đều choáng váng. Mười một năm trước, có một cái đại ma đầu xuất phát từ thành Thanh Long đi đến phía tây, sau đó hắn tiến vào Đại Thiên Địa của tây phương.

- Minh Vương phát giác, ngài phái đệ tử hàng ma. Ai cũng không ngờ tu vị của tên ma đầu kia cực cao, vậy mà hắn ta liên tục giết mấy vị La Hán. Mặt khác ở bên cạnh hắn không hề thiếu tùy tùng có tu vị không tầm thường. Minh Vương nghe thấy đệ tử hi sinh vì tông phái, ngài phái sư huynh của ta là Đại Tự Tại Thiên Tôn cùng Linh Bảo Thiên Tôn xuống núi nghênh địch.

- Linh Bảo cùng ma đầu kia đại chiến, nhưng Linh Bảo không địch lại. Sư huynh Đại Tự Tại tự mình xuất thủ, nhưng thật sự không ngăn được bước chân tiến về phía tây của ma đầu kia.

- Vùng đất Đại Thiên Địa vốn là tịnh thổ, nhưng bởi vì những cái yêu ma kia đến mà sinh linh đồ thán. Cuối cùng Minh Vương tự mình xuống núi, phát Kim Cương Nộ, lúc này mới trấn áp cái ma đầu kia.

- Mười một năm trước, chuyện yêu ma tiến quân về tây phương bị cấm truyền ra, không cho đệ tử phía dưới biết. Ngươi có biết vì sao chăng?

- Đệ tử ngu dốt.

- Bởi vì nếu như có người biết chuyện này, địa vị của Phật tông sẽ dao động. Trong thiên hạ, ngoại trừ người của Đại Nam, nơi nơi đều thờ phụng Minh Vương. Đệ tử Phật tông cũng tốt, tục nhân thế gian cũng được, họ đều biết Minh Vương là thiên hạ vô song. Thế nhưng mà ở trong trận chiến ấy… Minh Vương vậy mà bị thương.

- À?

Trần Nhai chợt ngẩng đầu, khuôn mặt đều là không thể tưởng tượng nổi.

- Người nọ là ai?

Hắn hỏi đầy kinh ngạc.

- Chỉ biết là người trong Hoàng tộc của Đại Nam.

Lão tăng thở dài:

- Nếu các đệ tử biết rõ chuyện này, tất nhiên họ sẽ không thể chịu đựng được. Minh Vương có đại trí tuệ, biết rõ nếu như chuyện này bị tuyên dương ra ngoài, người phàm tục cùng đệ tử Phật tông tất nhiên lên cơn giận dữ mà công phạt Đại Nam. Nhưng mà người Đại Nam đều là yêu ma, như thế nào lại e ngại chiến tranh? Một khi khai chiến, chắc chắn sinh linh đồ thán. Cũng không biết sẽ chết bao nhiêu người, hủy bao nhiêu non sông. Nếu ma đầu kia đã bị trấn áp, Minh Vương liền quyết định phong tỏa việc này.

- Việc đó và việc sư tôn ngài đến Trung Nguyên có liên quan gì?

Trần Nhai hỏi.

Lão tăng trầm mặc một hồi, chậm rãi lắc đầu, nói:

- Ngay tại khi ngươi tiến vào Đại Nam không lâu lại có một ma đầu đi về phía tây rồi.

- A!

Trần Nhai nghe những sự tình liên tiếp của lão tăng mà rung động, cảm thấy bộ lòng đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng:

- Nhưng mà… Thế nhưng mà cũng hung hãn như đầu yêu ma của mười một năm trước?

- Mặc dù không bằng, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Lão tăng nói:

- Minh Vương bế quan từ mười một năm trước, còn chưa ra. Sư đệ Thích Nguyên của Giới Luật Viện mang Kim Thân Tăng Binh xuống Đại Tuyết Sơn nghênh địch. Sư huynh Đại Tự Tại sợ rằng người Đại Nam còn có viện binh, cho nên để cho ta đi đến Trung Nguyên xem xét. Dù sao đại ma của mười một năm trước dẫn hơn trăm tên tùy tùng đi về phía tây. Mà lần này, tên ma đầu này chỉ dẫn một người, cực kỳ kỳ quặc. Sư huynh Đại Tự Tại lo lắng việc người Đại Nam có hậu chiêu, cho nên ta liền tới. Vốn định tra xét trong âm thầm, rồi dẫn ngươi trở về. Nhưng không thể tưởng tượng được trong đám người Đại Nam hôm nay vẫn có nhiều cao thủ. Ngay cả ta đều không thể không cảm thán trước thực lực của yêu ma ở Đại Nam.

- Sư tôn, vậy thì giờ chúng ta trở về Đại Tuyết Sơn?

- Ừ, tự nhiên phải trở về.

- Thế nhưng mà…

Trần Nhai dừng một chút, muốn nói lại thôi.

Giọng điệu lão tăng trở nên lạnh nhạt:

- Thế nhưng mà ngươi không có cam lòng, đúng hay không? Ngươi vốn tới giết tên Trương Thế Nhân kia, nhưng lại suýt chết ở chỗ này. Nếu không giết được hắn thì lòng ngươi không có cách nào yên tĩnh, đúng hay không?

- Vâng!

Trần Nhai cúi đầu, nói:

- Minh Vương từng nói trong lòng đệ tử có hạt bụi. Nếu không thể trừ đi bụi này, cuối cùng cũng không có cách nào viên mãn. Đệ tử tu hành nhiều năm nhưng lại không biết hạt bụi trong nội tâm là vật gì. Khi đến Đại Nam, đệ tử còn tưởng rằng hạt bụi này là sự sợ hãi cường địch, nhưng khi trải qua một trận chiến thì đệ tử mới đốn ngộ. Hạt bụi trong nội tâm đệ tử chính là tên Trương Thế Nhân kia, chứ không phải Hạc Lệ đạo nhân của Đạo tông. Nếu không diệt trừ hắn, nội tâm của đệ tử không có cách nào bình tĩnh.

- Si nhân.

Lão tăng lắc đầu, thở dài:

- Còn tưởng rằng ngươi trải qua việc này thì có thể hiểu được lời dạy của Minh Vương, ai ngờ đến ngươi ngược lại càng ngày càng lún sâu.

- Xin mời sư tôn giải thích nghi hoặc.

Trần Nhai quỳ gối, dùng đầu chạm đất, chân thành nói:

- Đệ tử ngu dốt, đệ tử đã không thể lĩnh hội được chân ngôn, diệu pháp của Minh Vương.

Lão tăng nhìn Trần Nhai đầy thương tiếc, nói:

- Ngươi là đệ tử có thực lực tăng nhanh nhất của ta, ta vốn tưởng rằng không cần dạy ngươi cái gì thì chính ngươi cũng có thể lĩnh hội. Hiện tại xem ra, người càng nhanh nhạy lại càng dễ dàng không tìm thấy phương hướng. Hạt bụi trong lòng ngươi không phải bất cứ địch nhân nào, mà là chính ngươi.

- Chính mình?

Trần Nhai ngơ ngác một chút, nói:

- Đệ tử chưa hiểu.

- Ngươi luôn cảm thấy mình có thể viên mãn, nên vội chạm viên mãn. Đây mới là hạt bụi trong lòng ngươi. Lúc còn trẻ, ngươi mới tu hành liền tự cao tự đại, ta không chú ý là sai lầm của ta. Hôm nay liền nói cho ngươi biết hạt bụi này của ngươi là chấp niệm của ngươi. Khi ngươi không còn chấp niệm viên mãn, ngươi liền có thể viên mãn.

- Chấp niệm?

Trần Nhai đã trầm mặc một hồi lâu, dập đầu lần nữa:

- Đệ tử đã minh bạch.

- Không… Ngươi còn chưa hiểu.

Lão tăng mỉm cười, nói:

- Nếu như ngươi minh bạch, ngươi sẽ không nói chính mình minh bạch. Phật hiệu ảo diệu, như thế nào suy nghĩ cẩn thận liền có thể hiểu?

Ngay vào lúc này, lão tăng chỉ chỉ ra bên ngoài, hỏi:

- Đó là cái gì?

Trần Nhai nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy một người ở phía xa xa đang đi về phía này. Người đó cõng một cái bao trên lưng, trong tay còn cầm một cây gỗ làm gậy chống, hiển nhiên là lặn lội đường xa mà đến.

- Đó là người Đại Nam.

Trần Nhai nói.

- Sai rồi.

Lão tăng thản nhiên nói:

- Đó là yêu ma, người Đại Nam chỉ có túi da của con ngươi, trong túi da ấy đều là ma quỷ.

Lão lại nhìn ra bên ngoài, lại hỏi:

- Đó là cái gì?

- Đó là yêu ma.

- Sai rồi.

- À? Tại sao đệ tử lại sai rồi?

- Hắn là người Đại Nam, ma tính chưa sinh. Ở trước khi ma tính sinh ra, hắn vẫn là người.

- Đệ tử không hiểu.

- Không hiểu là tốt rồi, đã hiểu mới là không hiểu.

Lão tăng đứng dậy, đưa ngón tay chỉ về hướng người đang đi ở ngoài xa xa kia. Thân thể người kia run lên, lập tức mềm oặt, té xuống.

- Mang hắn đến, chúng ta khởi hành.

- Tại sao phải mang theo hắn?

- Ngươi có đói bụng không?

Lão tăng đột nhiên hỏi một câu như vậy.