Chinh Chiến

Chương 114: Cuộc khảo thí của Kinh Võ Viện (1)




Trước khi Trương Thế Nhân đến Kinh Võ Viện, hắn đi qua phủ của Tán Kim Hầu. Hắn để cho Mộc Tiểu Yêu cùng Kỳ Lân mang theo hai người bị thương chưa lành là Trầm Khuynh Phiến cùng Đại Khuyển tiến vào phủ Tán Kim Hầu, cố ý dặn dò bọn họ không nên đi ra ngoài trong mấy ngày này. Sau đó hắn dắt con ngựa đỏ thẫm vẫn luôn đặt ở phủ Tán Kim Hầu ra.

Lúc đi ra ngoài cửa, hắn khoát tay áo với bốn người Mộc Tiểu Yêu, nói:

- Ta đi đánh mặt người khác, các ngươi không có lời chúc phúc nào hay sao?

Trầm Khuynh Phiến cười cười:

- Chớ để cho người ta đánh mặt.

Đại Khuyển nói:

- Chúc cho hai tay của ngươi sưng to.

Trương Thế Nhân lắc đầu, mỉm cười, che giấu một tia nội tâm bất định vẫn luôn ẩn nấp ở đó. Nói thật, ở một cái bước ngoặt nhân sinh trọng đại nhưng lại không thể nắm chắc trong tay hoàn toàn, đó tuyệt đối là một khảo nghiệm cực lớn với Trương Thế Nhân. Hắn có tự tin, nhưng tự tin không có nghĩa là không có chút lo lắng nào.

Người có một mặt tự tin mà không có lo lắng thì chỉ có hai loại. Thứ nhất, thực lực siêu tuyệt đến độ bỏ qua hết thảy địch nhân. Thứ hai, ngu ngốc.

Hiển nhiên, Trương Thế Nhân không thuộc về bất luận loại nào trong hai loại này.

Mộc Tiểu Yêu chỉ chỉ con chiến mã mà Trương Thế Nhân đang cưỡi, do dự trong chốc lát, hỏi:

- Ngươi định cứ cưỡi con ngựa đỏ thẫm này đi đến Kinh Võ Viện?

Trương Thế Nhân gật đầu.

Mộc Tiểu Yêu lại hỏi:

- Ngươi sẽ không sợ thành cái đích quá rõ ràng?

Trương Thế Nhân cười nói:

- Ngày hôm nay có lẽ vốn chính là thời gian ta điệu cao, tuy rằng thật sự ta lại muốn hạ thấp. Bất quá chỉ sợ hôm nay cho dù ta trốn ở cái khe nào thì cũng bị người bắt tới, cho nên dứt khoát cưỡi con ngựa cao to mà đi, để cho người muốn nhìn ta cứ nhìn cho thỏa thích. Ta còn định treo một tờ giấy to có ba chữ Trương Thế Nhân ở trên hông ngựa, nhưng về sau cảm thấy làm thế có điểm giống đang bán mình nên ta không làm.

Nói xong câu đó Trương Thế Nhân liền quay người rời đi, bốn người Mộc Tiểu Yêu nhìn thân ảnh của hắn cho đến khi nó biến mất thì mới xoay người lại.

Kỳ Lân nhịn không được lo lắng, hắn hỏi Đại Khuyển:

- Trương Thế Nhân thật không cần chúng ta đi theo?

- Cho dù đi theo thì chúng ta có thể làm gì?

Đại Khuyển cười hỏi.

Kỳ Lân suy nghĩ rất lâu, sau đó đáp lại rất nghiêm túc:

-Ngoại trừ việc khi nhìn thấy ai xem Trương Thế Nhân không vừa mắt thì chúng ta sẽ mẹ nhà hắn, có lẽ thật đúng là không thể giúp hắn làm gì khác được rồi…

Đại Khuyển cũng nói thật:

- Đây chính là việc tốn thể lực.

Kỳ Lân không có hiểu rõ, nhưng Trầm Khuynh Phiến cùng Mộc Tiểu Yêu lại đồng thời lườm Đại Khuyển, họ mắng một câu “Vô sỉ”, sau đó xoay người rời đi, nhất nhất như nhau – như chưa từng có cùng chung mối thù như bây giờ. Kỳ Lân không có hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đại Khuyển, vẫn chấp nhất mà hỏi:

- Khuyển ca, ngươi nói vậy là có ý tứ gì? Hai người bọn họ việc gì phải như vậy? Sao mà đây là việc tốn thể lực chứ?

Đại Khuyển rất kiên nhẫn giải thích:

- Hiện tại, ở trong thành Thanh Long này, người xem Trương Thế Nhân không vừa mắt có quá nhiều rồi, nhiều đến không thể đếm hết được. Ngươi mới vừa nói ai xem Trương Thế Nhân không vừa mắt thì chúng ta sẽ mẹ nhà hắn, việc này cũng chỉ có hai người chúng ta có thể làm được, hai người bọn họ làm không được. Ngươi nghĩ kỹ xem, nhiều người như vậy, mẹ nhà hắn… Đây không phải là việc tốn thể lực thì là cái gì, xem chừng làm luôn một lần từ đầu đến cuối, đến mai ngươi sẽ không thấy được thân thể của ta rồi.

Kỳ Lân lại nghĩ một hồi, sau đó hiểu ra.

Hắn gắt gao trừng mắt liếc nhìn Đại Khuyển:

- Lưu manh, không biết xấu hổ!

Đại Khuyển bĩu môi một cái, nói:

- Dùng một câu vui đùa mà các ngươi lại bảo ta lưu manh. Thời điểm còn ở thành Gia Trang, Trương Thế Nhân không ít lần chạy tới nhìn lén quả phụ họ Tôn tắm rửa, tại sao các ngươi không ai nói hắn lưu manh?

Kỳ Lân trả lời:

- Tuy rằng khi ấy ta không có ở cùng các ngươi, nhưng ta có thể khẳng định rằng việc Trương Thế Nhân đi nhìn lén cái Tôn quả phụ kia tắm rửa nhất định là do ngươi giật dây đấy. Hơn nữa, bảy tám phần mười là ngươi để hắn giẫm lên vai của ngươi mà nhìn lén.

Đại Khuyển đáp lại với lời lẽ chính nghĩa:

- Làm sao có thể, mỗi lần đều là ta bò lên trên đầu tường trước tiên, sau đó mới túm Trương Thế Nhân lên…

Gia Trang.

Sau khi nói đến đây, Đại Khuyển bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt lập tức trở nên hơi khó coi. Hắn nhớ tới cái thành nhỏ kia, nhớ tới dân chúng ở trong cái thành nhỏ kia. Tuy phần lớn thời gian hắn và Mộc Tiểu Yêu đều giấu mình ở trong phòng của Trương Thế Nhân, hai người họ rất ít khi đi ra ngoài, nhưng hắn cũng rất ưa thích sự chất phác cùng phúc hậu của dân chúng nơi đây. Hắn thích rượu thịt của thành Gia Trang, thích bộ ngực sáng choang của Tôn quả phụ… Nhưng hết thảy những thứ này đã không còn tồn tại.

- Sao vậy?

Kỳ Lân thấy hắn bỗng nhiên trầm mặc, lên tiếng hỏi.

- Không có gì.

Đại Khuyển lắc đầu:

- Kỳ Lân, có thể giúp ta một việc hay không?

- Chuyện gì?

- Giúp ta đi ra ngoài mua chút tiền giấy.

- À??

Kỳ Lân kinh hãi nói ra:

- Hôm nay là cuộc thi của Trương Thế Nhân, ngươi lại kêu ta đi mua vàng mã?

Đại Khuyển khẽ giật mình, ngay tức thì cười mắng:

- Nếu để Trương Thế Nhân nghe được lời này, hắn chắc chắn sẽ dốc sức liều mạng với ta. Ta muốn đốt vàng mã cho một ít cố nhân. Ai… Sau khi ta cùng Trương Thế Nhân rời khỏi thành Gia Trang, họ đều chết oan chết uổng. Ta biết Trương Thế Nhân vẫn luôn nhớ đến họ. Trước đó không lâu ta cũng muốn đốt cho họ chút tiền giấy, nhưng Trương Thế Nhân lại nói: “Thôi khỏi cũng được, vạn dặm xa xôi, có đốt tiền giấy thì bọn họ cũng không nhận được”. Dẫu hắn nói thế, nhưng ta biết trong nội tâm của Trương Thế Nhân còn khó chịu hơn cả ta.

- Vậy thì sao hôm nay ngươi lại đột nhiên nhớ tới việc muốn đốt một ít vàng mã cho những người cố nhân kia?

Kỳ Lân hỏi.

Đại Khuyển nói từng chữ từng câu:

- Thay cho Trương Thế Nhân đốt cho bọn họ, hi vọng bọn họ có thể nhận được… Nếu ở trên trời có linh thiêng, phù hộ cho Trương Thế Nhân.

Kỳ Lân sững sờ, sau đó gật đầu:

- Ta đi mua ngay, sẽ mua một xe tiền giấy về!





Kinh Võ Viện tọa lạc tại nam thành, nói chính xác là ở góc tây nam thành Thanh Long. Nó cách cửa Càn Chiếu không xa, mà theo cửa Càn Chiếu đi ra khỏi thành, đi thêm ba mươi dặm chính là Diễn Võ Trường. Lúc trước, vào thời điểm Thái tổ Hoàng đế thành lập Kinh Võ Viện, quy mô của nó nhỏ hơn bây giờ rất nhiều. Theo quốc lực của Đại Nam ngày càng lớn mạnh và hùng hậu, đệ tử của Kinh Võ Viện cũng ngày càng nhiều. Thế nên một cái Kinh Võ Viện được thành lập với quy mô nhỏ không đủ sức chứa nhiều người như vậy. Bởi thế tính từ thời Thái tông, Kinh Võ Viện đã trải qua năm lần xây dựng thêm.

Đến lúc tiên đế tại vị, bởi vì Kinh Võ Viện cần phải suy diễn trận pháp, cho nên ngài bắt đầu ra lệnh xây dựng Diễn Võ Trường trong vòng năm năm. Diễn Võ Trường chiếm diện tích cực lớn, nhân lực bắt đầu cải tạo nơi đó thành rừng rậm, sông dài, hồ nước, thành đất…, có đầy đủ mọi thứ. Đã từng có không ít triều thần đệ trình tấu chương, thỉnh tiên đế đem toàn bộ Kinh Võ Viện đặt ở trong Diễn Võ Trường, có như vậy thì các học sinh cũng sẽ không phải đi lui đi tới. Song tiên đế không có chấp thuận, và cho đến hiện tại, đương kim bệ hạ cũng không có chấp thuận.

Hai vị Hoàng đế trả lời cho các thần tử bằng cùng một câu nói, một câu mà người khác khó có thể hiểu được.

- Kinh Võ Viện ở trong thành Thanh Long mới là Kinh Võ Viện, ra khỏi thành Thanh Long thì Kinh Võ Viện đã không phải là Kinh Võ Viện.

Lời này thật là quá… không giảng đạo lý.

Bởi vì vô luận ở đâu, Kinh Võ Viện đều là Kinh Võ Viện của Đại Nam.

Vậy nhưng khi Hoàng đế đã không đồng ý, các thần tử cũng không có cách nào. Về sau có người phỏng đoán qua, cho rằng có lẽ hơn nghìn đệ tử trong Kinh Võ Viện đều là thanh niên tài tuấn của Đại Nam, Hoàng đế chính là lo lắng vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn xảy ra, một khi Kinh Võ Viện không đặt ở trong thành Thanh Long kiên cố bậc nhất thì không ai có thể gánh nổi tổn thất.

Cũng rất nhanh sau đó, cái quan điểm này cũng bị người phản bác.

Không nói đến việc kẻ thù ở bên ngoài muốn đánh vào Đại Nam là một việc khó như lên trời, muốn lẻn vào gần thành Thanh Long đã khó lại càng thêm khó. Mặc dù kẻ thù bên ngoài đánh vào, chẳng lẽ Kinh Võ Viện ở bên ngoài không thể nhận được tin tức? Chẳng lẽ không thể rút các học sinh về nội thành?

Nghị luận ầm ĩ, nhưng không người nào có thể thay đổi được quyết định của Hoàng đế.

Kinh Võ Viện phải đặt ở trong thành, đó đã trở thành việc không thể thay đổi mà nhiều vị Hoàng đế đương nhiệm nhất trí.

Mà bởi vì lẽ ấy, lại có một loại phỏng đoán và so sánh rất âm u, song nhiều người cho rằng nó lại phù hợp thực tế nhất. Phỏng đoán này nói rằng thật ra Hoàng đế lo lắng việc nội thành gặp chuyện không may. Phải biết đệ tử của Kinh Võ Viện đều là tinh anh của Đại Nam, những người này càng trung thanh và tận tâm với Hoàng đế. Một khi trong thành Thanh Long xảy ra biến cố gì, các học sinh trong Kinh Võ Viện là một cỗ lực lượng cường đại bảo vệ Hoàng đế. Nếu hơn nghìn đệ tử tụ tập lại, sức chiến đấu mà bọn họ bộc phát là tuyệt đối không thể khinh thường.

Khi Trương Thế Nhân đến ngay con đường trước cổng chính Kinh Võ Viện, nơi đây đã kín người, có thể xem như không còn chỗ đứng. Nhiều loại xe ngựa đều đỗ ở bên ngoài đường, không được đến gần, các thí sinh phải đi bộ vào Kinh Võ Viện. Ở trên đường cái, cấm quân được bố trí phòng vệ, đao đều ra khỏi vỏ, tên đều được lắp vào cung, một khi có loạn xảy ra thì họ sẽ ngăn lại ngay lập tức.

Cứ mỗi khi đến lúc này, phủ Thanh Long cũng sẽ xuất động từng nhóm quan sai. Họ cùng quân bảo vệ thành, cấm quân liên thủ thành thế chân vạc mà duy trì trật tự. Chính bởi vì phần lớn người đều đi bộ mà đến, cho nên một người cưỡi ngựa đỏ như Trương Thế Nhân không thể không làm người khác chú ý. Khi hắn cưỡi ngựa đi tới từ đằng xa, lập tức đã có nhiều người nhìn chăm chú.

- Người nọ là ai? Như thế nào lại lớn lối như thế? Đại bộ phận thí sinh đều đi bộ đến, mặc dù người có xuất thân tôn quý cũng phải đỗ xe ngựa ở phía xa rồi phải đi bộ lại, vậy mà người này cưỡi ngựa đi thẳng đến. Xem ra người này dĩ nhiên là muốn diễu võ giương oai trên đường rồi.

- Không giống là đệ tử của danh môn vọng tộc, ngươi xem, một thân quần áo này của hắn là quần áo có số của biên quân!

- Ta nhớ không nhầm thì những tên biên quân có danh hào vang dội trong năm nay gồm có Mạc Tẩy Đao của Phượng Hoàng Đài, Trương Cuồng của thành An Nguyên, Vương Duy của thành Bạch Thủy, còn có một kẻ đến từ thành Gia Trang ở phía tây bắc có tên là Trương Thế Nhân. Ba người Mạc Tẩy Đao cũng có ít nhất hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, có lẽ cũng phải cả bốn mươi tuổi cũng nên. Lại nhìn bộ dáng của thiếu niên này, hắn hẳn là tên được bệ hạ gọi vào Sướng Xuân Viên: Trương Thế Nhân?

- Mặc dù được bệ hạ triệu kiến vào gặp thì lại có thể như thế nào? Cưỡi ngựa mà đến với thái độ kiêu căng, nhìn là biết hắn ta chẳng phải là một kẻ có thực học đấy. Ngươi nhìn Thôi Bình Châu của Thôi gia, Bùi Sơ Hành của Bùi gia, còn có Tạ Phù Diêu có đại danh đỉnh đỉnh của Tạ gia Giang Nam xem, tất cả bọn họ còn không phải đi bộ đến sao?

- Nói cũng đúng, này quá ngông cuồng rồi!

Vô luận như thế nào, lần này Trương Thế Nhân thật sự phách lối. Hắn cưỡi con ngựa màu đỏ cao lớn kia, chậm rãi đi trong đám người, tuy trên mặt treo mỉm cười, nhưng nhiều người nhìn vào lại cảm thấy đó là thái độ của một kẻ bề trên. Trái ngược hẳn, trên người của hắn lại là một bộ quần áo hèn mọn. Sự tương phản mãnh liệt này khiến cho nhiều người không thích ứng.

Ngay lúc Trương Thế Nhân sắp đi đến con đường Huyền Vũ kia, bỗng nhiên hắn bị người gọi lại.

- Trương Thế Nhân!

Trương Thế Nhân nhìn lại, thấy Trương Cuồng đang nhanh chóng đi về phía này.

Hắn vội vàng xuống ngựa, ôm quyền với Trương Cuồng:

- Xin chào Trương đại ca.

- Ngươi cũng thật là bắt mắt, từ thật xa ta đã thấy ngươi cưỡi con ngựa to lớn này đi tới. Ta rõ ràng kêu ngươi mấy tiếng mà ngươi đều không nghe thấy. Thế nào, thân thể có tốt hơn chút nào không?

Trương Cuồng cười hỏi.

- Cảm ơn Trương đại ca đã quan tâm, thân thể của ta đã tốt rồi. Ngày ấy ở Khách Thắng Cư, vì mạnh mẽ vận khí mà ngất đi, đã khiến mọi người chê cười rồi.

- Chê cười cái rắm!

Trương Cuồng nện một quyền lên bả vai của Trương Thế Nhân, nói:

- Sau ngày hôm đó, ai nhắc đến tên ngươi mà không giơ lên một ngón tay cái? Dưới “Họa địa vi lao” nổi tiếng thiên hạ của Trác tiên sinh ở đại nội thị vệ lại có thể thoát khốn, trong cả thành Thanh Long này đều không tìm được bao nhiêu ngươi có thủ đoạn như vậy. Ngươi đã giành lấy thể diện cho biên quân chúng ta, khi các huynh đệ nhắc đến ngươi thì đều rất bội phục!

Mặt Trương Thế Nhân hơi đỏ lên, thoáng ngượng ngùng cười nói:

- Là quá lỗ mãng, không biết trời cao đất rộng.

Sau đó nhớ đến cái gì, hắn hỏi:

- Đúng rồi, nghe nói Mạc đại ca được tuyển thẳng vào Kinh Võ Viện, không cần phải tham gia thi?

Trương Cuồng nhìn xung quanh một chút, nhẹ giọng nói:

- Đó là triều đình thiếu nợ hắn. Ngày ấy bệ hạ nói rằng nếu luận quân công, cho dù phong Mạc đại ca làm Hầu tước cũng không đủ. Bệ hạ nói hắn có quân công cao, song chuyện dính líu tới Đông Sở, triều đình không thể tỏ rõ, nhưng vẫn phải cho hắn một cái công đạo, nếu không sẽ làm lòng của nhiều người lạnh đi.

- Bất kể nói thế nào, đó đều đáng giá chúc mừng.

Đang nói, Trương Thế Nhân đã nhìn thấy Mạc Tẩy Đao bước về phía mình.

- Trương Cuồng huynh đệ, Trương Thế Nhân huynh đệ, ta đến trợ uy cho các ngươi!





- Mạc đại ca, sau đó tên Vương Định thế nào rồi?

Trương Thế Nhân sóng vai cùng với Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng đi tới cổng chính Kinh Võ Viện, cũng không để ý đến việc người xung quanh đang chỉ trỏ vào hắn.

- Nghe nói bệ hạ hạ chỉ tước đoạt tước vị của Vương Định, thậm chí cắt luôn chức quan của phụ thân Vương Định. Vì Vương Định bất kính với di vật của Thái tổ, ý đồ mưu sát công thần của Đại Nam, cho nên bị Đại Lý Tự mang đi. Nghe nói quan khâm sai đã khởi hành đi đến Giang Nam… Xem chừng lần này Vương gia sẽ không còn sống khá giả.

Mạc Tẩy Đao vuốt lên vết sẹo trên mặt mình, vừa cười vừa nói:

- Thực con mẹ nó hả giận!

- Vương Duy thì sao?

Trương Thế Nhân lại hỏi.

Nghe được cái tên này, hai đầu lông mày Mạc Tẩy Đao hiện lên một loại chán ghét rất nồng nặc:

- Đừng để ý đến người kia, cũng không biết vì sao mà hắn không bị phạt nặng. Hắn chỉ bị thủ tiêu tư cách tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, giáng chức xuống làm Đội phó. Giờ này có lẽ hắn đang trên đường trở về thành Bạch Thủy.

- Đáng đời!

Trương Cuồng mắng:

- Loại người thấy lợi quên nghĩa như thế căn bản không xứng mặc áo quần biên quân!

Trương Thế Nhân cười cười:

- Chắc là do bệ hạ nhớ kỹ công lao của hắn.

Vào lúc nói xong câu này, trong lòng Trương Thế Nhân không nhịn được thở dài, lần này Vương gia ở Giang Nam nhất định gặp phải xui xẻo. Tuy rằng những năm này Vương gia không có xuất hiện nhân vật quyền quý, nhưng nội tình của thế gia mấy trăm năm vẫn còn ở đó. Thế nên dù không có một chỗ cắm dùi trong triều đình, nhưng đó vẫn là thế gia giàu có. Mắt thấy triều đình sắp động binh với tây bắc, đây là thời điểm triều đình cần một bút bạc lớn. Bệ hạ mượn lý do này, thu tất cả tích lũy của Vương gia, dẫu không biết nó đáng giá bao nhiêu, nhưng chắc chắn nó sẽ có tác dụng nhất định đối với chiến tranh.

Qua đó có thể thấy được bệ hạ xem trọng lần chiến tranh này đến thế nào.

Vì tăng thêm bạc cho quốc khố, vậy mà ngài không tiếc động thủ với một Vương gia đã xuống dốc.

Đang lúc hắn đang nghĩ ngợi chuyện này, đột nhiên trong đám người có một nữ tử với hai mắt toàn là si mê hét lên một tiếng:

- Mau nhìn mau nhìn, Tạ Phù Diêu, Tạ công tử của Giang Nam ở bên kia! Rất đẹp trai, rất phong độ!

- Tạ công tử, nhìn bên này, nhìn bên này!

Lập tức liền có mấy nữ tử hô lên vài câu.

Trương Thế Nhân theo ánh mắt của những cô gái mê trai nhìn sang, hắn thấy một người nam tử trẻ tuổi mặc áo bào màu trắng đứng ở đó không xa, đang cùng trò chuyện gì đó với mấy người đồng bạn. Nghe được lời hô của những cô gái kia, tên Tạ công tử nọ liền quay đầu nhìn về phía bên này, sau đó ôm quyền, lộ ra phong độ nhẹ nhàng.

- Mẹ nó!

Trương Cuồng nhìn Tạ Phù Diêu, vỗ vỗ lên bả vai Trương Thế Nhân, nhẹ giọng mắng một câu:

- Công tử mặt trắng, nhìn thế nào ta cũng thấy hắn không đẹp trai bằng ngươi!

Tuy rằng giọng của hắn rất thấp, nhưng vẫn bị mấy cô gái mê trai nghe được. Tức thì có vài ánh mắt tức giận nhìn về phía Trương Cuồng và Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân nhìn thấy biểu lộ hận hận của mấy người phụ nữ, không khỏi thở dài:

- Ta nói này Trương đại ca, ngươi cũng đừng giúp ta kéo hận thù, được không?