Tiếng nói vừa vang lên, rất nhiều ánh mắt lập tức nhìn lại, người tới không phải ai khác mà chính là con trai của Diệp Hạo Thiên - Diệp Tu.
Vô số những ánh mắt khinh bỉ hoặc coi nhẹ nhìn qua.
Bọn họ đều đến để nịnh bợ Nguyệt Quan nên tất nhiên không niềm nở gì với Diệp Tu.
Diệp Tu đi tới trước mặt Bắc Băng Tinh Hoàng, cười ôm quyền: “Đệ tử là Diệp Tu, bái kiến Bắc Băng Tinh Hoàng."
Bắc Băng Tinh Hoàng căn bản không để ý đến Diệp Tu, lấy thân phận của ông ta thì hoàn toàn không cần đoái hoài đến một đệ tử ngoại môn. Tuy ông ta cũng biết sự tích những ngày qua của Diệp Tu, nhưng người này trông có vẻ cà lơ phất phơ mà chỉ có tinh nguyên cấp 1, bởi vậy Bắc Băng Tinh Hoàng không có thiện cảm gì với hắn.
"Diệp Tu, không nghĩ đến ngươi còn có mặt mũi trở về?" Nguyệt Vô Nhai tức giận cười một tiếng, trong mắt tràn ngập khinh thường.
Diệp Tu cười cợt: “Đây là nhà của ta thì tại sao không thể trở về, hơn nữa ngày mai ta còn phải tận mắt nhìn thấy cha ta tiếp tục đảm nhiệm vị trí đại tướng trấn quốc."
"Ta đương nhiên phải quay về chiêm ngưỡng chuyện tốt quang tông diệu tổ này."
Diệp Tu nói đến đây thì xung quanh không khỏi vang lên tiếng cười châm biến.
Tiếp tục đảm nhiệm vị trí đại tướng trấn quốc?
Hiện tại người nào không biết bởi vì Nguyệt Vô Nhai là Thánh Tử nên vị trí đại tướng trấn quốc nhất định đã bị Nguyệt Quan đại tướng đoạt được, đây đã là sự thật không còn gì bàn cãi.
Ánh mắt Nguyệt Vô Nhai đanh lại, đứng trước mặt Diệp Tu và nói: “Chỉ dựa vào ngươi thì lấy gì tranh với ta?"
Diệp Tu thò đầu qua, nhẹ nhàng kề sát bên tai Nguyệt Vô Nhai mà lạnh lùng nói: "Dựa vào quả đấm của ta!"
Nói xong, Diệp Tu nhìn thoáng qua Nguyệt Vô Nhai, hắn vừa đi về hướng Diệp Vương phủ dưới vô số ánh mắt và vừa nói: "Người bên này thật không ít, nhưng ta cũng nên trở lại chúc mừng cho cha."
Nguyệt Vô Nhai nhìn theo bóng lưng Diệp Tu, trong mắt từ từ xuất hiện một tia sát ý lạnh lẽo.
"Quả đấm của ngươi có cân lượng bao nhiêu?"
Diệp Vương phủ. Hậu hoa viên, đình giữa hồ. Tình... Tang...
Tiếng đàn vang vọng, khí thế hùng hồn lượn lờ uyển chuyển làm người ta có cảm giác nhiệt huyết sôi trào như một đại tướng dũng mãnh vô song đang tiến công trong ngàn vạn quân địch. Nhưng trong tiếng cầm khí khái thô bạo này lại mơ hồ ẩn giấu chút bi tráng. Trên mặt hồ nổi lên làn sóng nhẹ nhàng, lá cây chậm rãi rơi xuống, một cảm giác bi thương quanh quẩn trong hoa viên tươi tốt này.
Giờ khắc này, Diệp Tu lắng nghe tiếng đàn rồi chậm rãi đi vào hoa viên, trong lòng không khỏi bi thương, hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mà nói: "Cha, con đã trở về."
Tiếng nói vừa dứt thì tiếng đàn im bặt đi, Diệp Hạo Thiên với khuôn mặt kiên nghị và vài vết đao thật sâu đang ngồi trong đình, ông chậm rãi đứng lên: “Tu Nhi."