Hôm sau, ánh nắng tươi sáng, hoa thơm chim hót.
Trong CànKhôn cung, Minh Y Nhu mặc áo mỏng màu trắng nằm dựa lên thành giường,khuôn miệng cười khẽ, mặc dù sắc mặt vẫn có chút tái nhợt nhưng so vớitrước đây đã tốt hơn rất nhiều.
Lãnh Loan Loan ngồi một bên giường,quần áo lửa đỏ, bàn tay trắng nõn đặt lên cổ tay Minh Y Nhu, bắt mạch cho nàng.
Anh Diệp Vũ, Anh Diệp Tường, Dạ Thần và mấy người khác đều đứng ở bên giường, căng thẳng chờ đợi.
“Hoàng Hậu nương nương, Nhu Nhi đã có thể trị liệu được chưa?”. Anh Diệp Vũhôm nay không mặt long bào màu vàng, thay một bộ quốc phục Mê La quốcmàu trắng, vẫn như trước ôn nhuận như ngọc.
“Không thành vấn đề.” Lãnh Loan Loan nhấc tay ra, xoay người thờ ơ nói.
“Như vậy bây giờ có thể bắt đầu chưa?” Anh Diệp Tường hỏi, đôi với Lãnh Loan Loan ngày càng bội phục, ngày càng hiếu kỳ, dù sao cũng chỉ là một nữnhân, nàng làm sao lại có trí tuệ như vậy, bình tĩnh như vậy, thần kỳnhư vậy?
“Có thể.” Lãnh Loan Loan nhìn Anh Diệp Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh, “Hoàng Thượng, ta cần một vài thứ…”
“Được.” Anh Diệp Vũ gật đầu, đôi mắt tím lộ ra căng thẳng và chờ mong.“Hoàng Hậu nương nương cần chuẩn bị gì?”
“Nước ấm, khăn lau, còn có một ít .” Lãnh Loan Loan suy nghĩ nói.
“Được, trẫm sẽ cho người chuẩn bị.” Anh Diệp Vũ gật đầu, xoay người nói với một cung nữ đứng bên cạnh. “Nghe thấy chưa?”
“Vâng.” Các cung nữ gật đầu, hành lễ, rời đi.
“Chỉ cần những thứ này thôi sao?” Anh Diệp Hạo nhịn không được hỏi, chỉ làmấy thứ đơn giản bình thường thôi mà, những thứ đó có thể chữa khỏi bệnh cho mẫu hậu sao? Tuy rằng chớ mong, nhưng hắn vẫn có chút bán tín bánnghi.
Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu suy tư, những cái nàng cần chỉ sợ nơi này không có.
Lãnh loan loan liếc mắt nhìn hắn, vi cúi đầu suy tư. Nàng muốn gì đó chỉ sợ nơi này không có.
“Hoàng Hậu nương nương, còn có gì không ổn sao?”.Nhìn thấy vẻ mặt của Lãnh Loan Loan, Anh Diệp Vũ nhịn không được hỏi.
“Ở nơi này các ngươi có khối nam châm nào không?” Lãnh Loan Loan thuận miệng hỏi, nhưng mà nơi này có thể có sao?
“Nam châm?”. Anh Diệp Vũ Đồng đột nhiên thốt ra, ánh mắt sáng ngời nhìn Lãnh Loan Loan. “Hoàng Hậu nương nương có phải hay không nói một khối màuđen, có thể hút sắt, đồng và mấy thứ linh tinh?” Nàng đột nhiên nhớ đếnba tháng trước, có một người kì quái đưa nó cho nàng.
“Ngươi có?” Lãnh Loan Loan có chút kinh ngạc, chẳng lẽ ở Mê La quốc có nam châm sao?
“Vũ Đồng, sao con lại có thứ đó?” Anh Diệp Vũ hỏi, đám người Anh Diệp Tường cũng nhịn không được nhing Anh Diệp Vũ Đồng.
“Phụ hoàng, Hoàng huynh, mấy người quên rồi à? Ba tháng trước, không phải là có một người kì quái đến Mê La quốc sao? Trước khi đi, hắn có tặng tamấy thứ kỳ quái, còn có một quyển sách đọc không hiểu và một khối đenthùi giống như thứ Hoàng Hậu nương nương cần đây.” Anh Diệp Vũ Đồng nói, nhớ đến quyển sách viết loại chữ kì quái kia, nàng hiện tại không biếtđến tột cùng là viết cái gì? Chẳng lẽ là thiên thư trong truyền thuyết.
“À, trẫm thế mà quên mất.” Anh Diệp Vũ cũng nhớ ra, nói với Lãnh Loan Loan.
“Ba tháng trước, có một nam tử rất kỳ quái đột nhiên xuất hiện ở Mê Laquốc, tóc cắt ngắn, mặc quần áo kỳ lạ. Bất quá hắn chỉ ở đây vài ngàyliền rời đi, nói là muốn đi tìm con gái của mình.”
“Tóc ngắn? Kỳ quái?” Lãnh Loan Loan sửng sốt, trong đầu bỗng dưng xuất hiện một thứ gì đó, hình như nàng đã quên mất cái gì rồi.
“Có gì không đúng sao?” Anh Diệp Tường hỏi, sau đó lại quay qua Anh Diệp Vũ Đồng, “Đồng Nhi, không bằng bây giờ muội đem thứ mà nương nương nói rađây có phải hay không để nương nương nhìn là biết.”
“Được.” Anh Diệp Vũ Đồng đáp, xoay người vội vàng bước đi.
“Đây này.” Sau một lát, nàng ôm một cái hộp gỗ màu đen đi đến.
“Mấy thứ đó đều ở trong này.” Nàng đem hòm đặt trên mặt bàn, mở ra, nói với Lãnh Loan Loan.
“Đây là…”
Lãnh Loan Loan nhìn những thứ tỏng hòm, mắt đen hiện lên rõ vẻ kinh ngạc,quả thực không thể tin nổi. Cái hòm kia nhìn vậy nhưng bên trong toàn là đồ của người hiện đại, có nam châm, keo dán, băng vải, đèn pin, còn cótiểu thuyết tiếng Anh.
“Người kia bộ dáng ra sao? Mặc quần áo thế nào??”
Lãnh Loan Loan cầm một thứ trong hồm lên, có chút căng thẳng hỏi Anh Diệp Vũ Đồng. Xuyên không đến nơi này mười mấy năm, nàng đã quên mất thời hiệnđại, hoàn toàn dung hợp với cuộc sống nơi đây, nhưng vừa nhìn đến nhữngthứ không thuộc về nơi này, nàng lại muốn gặp người cũng xuyên khôngkia.
Anh Diệp Vũ Đồng và những người khác đều khó hiểu, Lãnh Loan Loan đã đến đây hơn mười ngay, đây là lần đầu tiên thấy nàng có vẻ mặtkích động như vậy, chẳng lẽ nàng có quen biết với nam tử kì quái kiasao?
“Tóc ngắn ngủn, mắt đen, môi mỏng, dáng người tương tự nhưPhụ hoàng, giọng nói rất kì quái, không giống với những quốc gia phụcận, quần áo cũng kì lạ, ta chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng nhìn có vẻ rất tốt, có thể so với tơ lụa tốt hơn.” Anh Diệp Vũ Đồng cố gắng nhớ lại,nói.
Nhất định là người hiện đại quyên không.
Lãnh LoanLoan chắc chắn, những mà theo miêu tả của Anh Diệp Vũ Đồng căn bản không thể hình dung được bộ dáng của người kia. Có thể hay không là ngườimình quen biết?
“Các ngươi biết hắn tên là gì không?”Lãnh Loan Loan ngẩng đầu lại nhìn phía bọn họ.
Dạ Thần nhếch, trong đôi mắt tím hiện lên tia khó hiểu. Chủ tử sao lại chú ý đến người kia như vậy? Nàng có biết hắn sao? Nhưng mà không thể nào,hắn trước giờ vẫn luôn ở bên nàng, một người kì lạ như vậy, sao hắn lạicó thể không biết.
“Hình như hắn có nói qua tên một lần.” Anh Diệp Tường đưa tay bóp bóp trán, híp hai mắt lại suy nghĩ.
“Hắn hình như có cùng họ với nương nương”
“Lãnh?” Lãnh Loan Loan nhướng mày, trong lnogf có một cảm giác kỳ quái. Sẽ làngười đó sao? “Các người vừa nãy nói là hắn đi tìm con gái?”
“Phải.” Anh Diệp Vũ Đồng gật đầu, mắt to đảo qua đảo lại, lông mi dài cong nhưcánh bướm. “Hắn nói con gái hắn đột nhiên mất tích, sao đó hắn thông qua cái gì đó mà biết con gái hắn đang ở đây, cho nên đến đây đi tìm.”
“Hắn có phải là ở khóe mắt bên trái có một nốt màu đen không?” Lãnh LoanLoan nhìn Anh Diệp Vũ hỏi, hai tay nắm chặt, mắt hiện lên kích động khóhiểu. Là người đó thật sao? Trong lòng có một cảm xúc mãnh việc nói chonàng đó là sự thật.
“Sao nương nương biết?” Anh Diệp Vũ Đồng kinh ngạc hỏi, “Nương nương quen biết hắn sao?”
Lãnh Loan Loan nở nụ cười, đáy mắt đã hoen lệ, đôi mắt sáng ngời nhìn Anh Diệp Tường, môi anh đào hé mở:
“Tên của hắn phải chăng là Lãnh Đình Dực?”