Nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan, Thu Tứ Dung đã trợn mắt kinhhãi. Đứa nhỏ cư nhiên là lấy ra trực tiếp từ trong bụng, nhưng mà chỉcần bình an là tốt rồi.
“Ta đã biết, cám ơn nương nương.”
Thu Tứ Dung nhìn đứa bé, tâm trạng vô cùng phức tạp. Con của nàng đã sinhra bình an rồi, lòng vô cùng kích động, nhưng mà ngàn vạn lần không nghĩ tới Lãnh Loan Loan sẽ giúp mình đỡ sinh. Chuyện của nàng và Hiên ViênTrù cũng vì được sự trợ giúp của Lãnh Loan Loan mà có ngày hôm nay, bâygiờ Lãnh Loan Loan còn cứu giúp mẹ con các nàng giữa ranh giới sự sốngvà cái chết, thật sự mắc nợ Lãnh Loan Loan quá nhiều. Nhưng lại nghĩ tới phu quân Hiên Viên Trù của nàng, đã bảy năm trôi qua, nói dài cũngkhông dài mà ngắn cũng không ngắn, hắn vẫn không quên được hình bóngLãnh Loan Loan. Tuy rằng biết vị trí của mình trong lòng phu quân khôngnhỏ, vả lại cũng có con rồi, nhưng Thu Tứ Dung vẫn không thể loại bỏ gút mắc trong lòng. Bây giờ lại là Lãnh Loan Loan cứu mẹ con nàng, là ânnhân cứu mạng, nếu mình vẫn còn ôm nỗi đó kị với nàng quả thật rất không đúng.
“Hiện tại ngươi không nên ôm đứa bé, nếu không có thể động đến miệng vết thương, ta ra ngoài đưa Trù Vương gia vào chăm sócngươi.” Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng đặt đứa bé còn đỏ hỏn nằm một bên ThuTứ Dung, cất bước ra ngoài.
Cạch, cửa lại mở ra.
Ánh mắt trời hạ trên quần áo màu trắng sớm đã nhiễm màu máu đỏ của nàng, chói mắt đến mức người ta không dám nhìn thẳng.
“Mẹ tròn con vuông.” Nàng nói với Hiên Viên Trù, nhìn vẻ mặt của hai ngườichắc cũng đã nghe thấy tiếng đứa trẻ khóc oa oa rồi, nàng chỉ muốn thông báo cho hắn biết người mẹ vẫn bình an.
“Cám ơn hoàng tẩu.” HiênViên Trù cắn môi, cảm kích nhìn Lãnh Loan Loan. Ánh mắt thoáng chốc dừng lại trên quần áo nhiễm máu đỏ của nàng, tâm tình đột nhiên trở nên phức tạp. Một người con gái như thiên tiên mà hắn yêu say đắm nay lại cứugiúp thê tử và con của hắn. Dù sao cũng là ý trời, đây không phải là ông trời muốn hắn thôi cố chấp sao?
“Trù, mau vào xem Vương phi và đứa nhỏ của đệ thế nào đi.” Hiên Viên Dạ vỗ vai Hiên Viên Trù, nói.
“Phải rồi.” Hiên Viên Trù gật gật đầu, đi vào phòng.
“Hoàng đệ.” Lãnh Loan Loan gọi Hiên Viên Trù lại.
“Hoàng tẩu, còn có việc gì nữa sao?” Hiên Viên Trù quay người nhìn Lãnh Loan Loan, thắc mắc.
“Ngươi phải nhớ kĩ, không thể động đến miệng vết thương trên bụng nàng, phải lưu ý hạ nhân hầu hạ, nếu có vấn đề gì cứ tìm ta.
“Miệng vết thương trên bụng?” Hiên Viên Trù và Hiên Viên Dạ ngơ ngác nhìn nhau, sao lại có vết thương trên bụng vậy?
Lãnh Loan Loan liếc hai người một cái, thản nhiên nói:
“Bởi vì thai vị không đúng nên ta đã trực tiếp mổ bụng nàng lấy hài tử ra.”
“Mổ bụng?”
Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù vừa nghe, sắc mặt sợ tới mức trắng bệch. Bọn họcòn chưa định thần lại đã nghe tiếng Thái Hậu vừa tới la lên kinh hoảng.
“Phải.” Lãnh Loan Loan quay đầu nhìn Thái Hậu vừa đến, bảy năm qua, hai ngườinước sông không phạm nước giếng, vẫn bình an không có chuyện gì.
“Ngươi muốn giết tử hoàng tôn của ta sao?” Mổ bụng ra còn sống được à? Yêu nữnày chắc chắn không có hảo tâm. Thái Hậu tức giận định lấy gậy chốngtrên tay đánh Lãnh Loan Loan
“Mẫu hậu…-”
Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù đồng thời la lên, đưa tay ngăn Thái Hậu lại.
“Các con không cần ngăn cản ta, nàng ta đã hại chết hoàng tôn của ta, taphải đánh chết nàng.” Thái Hậu vẻ mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Lãnh LoanLoan.
“Nếu còn không đưa nhũ nương vào, không chừng đứa nhỏ chếtđói cũng nên.” Lãnh Loan Loan không thèm để Thái Hậu vào trong mắt, hiện tại đứa bé kia cấp bách hơn.
“Người đâu, mau đưa nhũ nương vào.” Hiên Viên Dạ vừa nghe liền ra lệnh cho thái giám đứng đó.
“Vâng.” Thái giám chạy như bay truyền lệnh, chỉ chốc lát sau đã đưa nhũ nương vào.
“Mẫu hậu, nhi thần tin tưởng hoàng tẩu sẽ không hại Tứ Dung và đứa nhỏ,chúng ta vào xem bọn họ thế nào đã.” Hiên Viên Trù gật đầu với Lãnh Loan Loan, cùng nhũ nương đi vào trong.
“Mẫu hậu, Loan Loan đã cứuVương phi và đứa nhỏ, sao người lại bảo là nàng hại chết bọn họ, ngườilo nhiều rồi.” Hiên Viên Dạ cũng nói.
“Hừ, nếu bọn họ có gì bấttrắc, ta sẽ tìm nàng tính sổ.” Thái Hậu trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan,bước vào trong theo Hiên Viên Trù.
“Ta trở về thay quần áo.” Lãnh Loan Loan nhìn lại quần áo của mình đã bị dính máu, nhíu mày.
“Ta cùng đi cùng nàng.” Hiên Viên Dạ nói, hai bóng dáng liền biến mất ở hành lang.
Nửa canh giờ sau, Lãnh Loan Loan đã tắm rửa thay y phục xong, mặc một chiếc áo lụa màu xanh lam nhạt, tóc còn hơi ẩm xõa dài, mặt mộc bước rangoài. Bất ngờ nhìn thấy Hiên Viên Dạ, Hiên Viên Trù đang thầm thì gì đó ở đại sảnh.
“Tiểu hoàng tẩu.” Hiên Viên Trù đứng lên, chắp tay với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan gật gật đầu, đi qua ngồi một bên Hiên Viên Dạ, làn váy dàiphất phơ, sau khi tắm rửa còn tỏa ra mùi thơi mê người.
“Loanloan, Trù và Vương phi muốn nàng đặt tên cho con của họ.” Hiên Viên Dạnắm tay Lãnh Loan Loan, hít hà hương thơm tỏa ra trên người nàng, cườinói.
Đặt tên?
Lãnh Loan Loan nhíu mày, ánh mắt nhìn vềHiên Viên Trù. Chuyện đặt tên không phải là thường để cho cha mẹ đặtsao? Huống hồ bọn họ cũng có thể để cho Hiên Viên Dạ đặt, sao lại đếnlượt nàng?
“Hoàng tẩu, nếu hôm nay không có người cứu giúp, đứabé chỉ sợ không thể sinh ra thuận lợi như vậy. Ta cùng với Tứ Dung đãthương lượng với nhau, vì báo đáp ơn cứu mạng của hoàng tẩu, mong hoàngtẩu ban thưởng cho đứa nhỏ một cái tên.” Hiên Viên Trù nhìn Lãnh LoanLoan, kính cẩn nói.
Lãnh Loan Loan cúi đầu suy tư, một lát saulại nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mắt trời buổi trưa chói lọi rực rỡ, rơitên hoa cỏ trước sân lấp lánh ánh ngọc. Lại quay đầu, nhìn Hiên Viên trù nói:
“Hiên Viên Húc.” Mặt trời mọc ở phương đông, tương lai hy vọng.