“Ta tên là Dạ Thần.”
Dạ Thần thản nhiên nhìn hai nam tử đangkích động, đôi mắt tím sâu kín, nhìn không ra cảm xúc gì. Bọn họ chínhlà thân nhân của hắn đã thất lạc nhiều năm, nhưng đôi với bọn họ hắn một chút tình cảm cũng không có, chỉ như những người xa lạ mà thôi.
“Quả nhiên là Thần.” Anh Diệp Tường nhìn hắn, có chút ngẩn ngơ. Trong trínhớ của Anh Diệp Tường, thần là một đứa trẻ hoạt bát, bướng bỉnh, nhưnghiện tại, trong đôi mắt tím kia không có lấy một tia dao động. Sau khimất tích hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?
“Thần, đệ vẫn tốt chứ?” Anh Diệp Hạo cũng hỏi.
“Thần biểu ca, chúng ta đều rất nhớ huynh.” Hai vị tỷ tỷ của Minh Thuần Phicũng nói. Hai người con gái, một trong trẻo, thanh thuần, mắt ngọc màyngài, mặt phấn má hạnh, xinh đẹp động lòng người. Một người dáng vẻ caogầy, làn da màu bánh mật khỏe mạnh, trang phục Mê La quốc mặc trên người nàng càng thêm tiêu sái, đầy khí chất oai hùng hiên ngang.
Dạ Thần liếc mắt một cái, không nói một câu.
Gió thổi nhẹ , không khí có chút cổ quái.
———-
Anh Diệp Tường cũng hiểu, Thần dù sao cũng đã rời xa bọn họ hơn hai mươinăm, hiện tại gặp mặt không khỏi có cảm giác xa lạ. Có lẽ ở chung vàinăm sẽ không còn nữa.
“Ca ca, tỷ tỷ, mọi người có khỏe không? Sức khỏe của cô cô có tốt hơn chút nào không?” Minh Thuần Phi trừng mắt nhìn, hỏi.
“Mọi người vẫn tốt, chỉ là cô cô…” Minh Hựu Nguyên lắc lắc đầu, thân thể của cô cô càng ngày càng làm cho người ta lo lắng.
“Cô cô làm sao vậy?” Minh Thuần Phi vừa nghe, ánh mắt hiện lên lo lắng liền hỏi lại, chẳng lẽ bệnh của cô cô có chuyển biến xấu rồi sao?
“Bệnh của mẫu hậu ngày càng nặng…” Anh Diệp Tường cất giọng trầm thấp nói,ánh mắt lại nhìn vào Dạ Thần. Hắn muốn biết khi Dạ Thần nghe đến mẫu hậu sẽ có biểu cảm gì? Hắn có còn nhớ mẫu hậu hay không?
Bàn tay của Dạ Thần giấu dưới ống tay áo bất giác nắm chặt. Khi nghe đến Hoàng hậuMê La quốc bệnh nặng, trong lòng hắn đột nhiên bốc lên một nỗi đau đớn,cơ hồ đau xót như bị ngàn mũi kim đâm qua da thịt vậy. Đôi mắt màu tímbỗng dưng buồn bã, đây là cái gọi là tình mẫu tử sao? Hiện tại khôngbiết bà ấy có phải đang nằm trên giường bệnh chịu đựng đau đớn không?
“Thần ca ca, huynh theo chúng ta về Mê La quốc được không?” Khóe mắt MinhThuần Phi hồng hồng, bước đến cầm lấy cánh tay Dạ Thần, trong ánh mắtphiếm hồng lóe lên tia cầu khẩn.
Khi bị Minh Thuần Phi bắt lấytay mình, Dạ Thần thiếu chút nữa theo phản xạ giật ra, nhưng khi nhìnđến ánh mắt của đám người Anh Diệp Tường thì trấn định lại, dừng độngtác, để cho nàng nắm lấy tay mình.
“Thần ca ca, ta đang nóichuyện với huynh đó.” Minh Thuần Phi thấy không đả động được gì đến DạThần, lại quay đầu nhìn đám người Anh Diệp Tường, khẩn cầu bọn họ cùngthuyết phục hắn.
“Thần, đệ cùng chúng ta trở về một lần đi. Nhiều năm qua, Phụ hoàng và mẫu hậu đều rất nhờ đệ.” Anh Diệp Hạo cất giọngkhuyên nhủ.
Anh Diệp Tường lại dời ánh mắt nhìn về phía Lãnh Loan Loan. Nữ tử này khí thế rõ ràng là người đứng đầu, lạnh lùng ngạo nghễ. Khi nãy hắn còn nhìn thấy ánh mắt của Thần khi nhìn nàng, hiện rõ tìnhcảm thân thiết, có lẽ Thần đã yêu nàng ta mất rồi. Nếu hắn đoán khôngsai, muốn Thần theo bọn họ về Mê La quốc, mấu chốt là ở nữ tử này.
“Không biết phải xưng hô với cô nương đây thế nào?” Hắn chắp tay, cúi đầu nói với Lãnh Loan Loan.
“Lãnh Loan Loan.”
“Cô nương chính là Hoàng hậu của Thiên Diệu hoàng triều?”
Câu trả lời của Lãnh Loan Loan làm cho mấy người mê La quốc ngạc nhiên xenlẫn kinh sợ. Tuy rằng Mê La quốc không thông lưu với các nước bên ngoàinhiều nhưng người hoàng thất vẫn nắm rõ tin tức ngoại bang, biết đượcđại danh của Hoàng hậu Thiên Diệu hoàng triều cũng không có gì là lạ.Nghe đồn nàng là con gái thứ của Trấn Bắc tướng quân uy chấn thiên hạLãnh Bùi Viễn, Hoàng thượng Thiên Diệu hoàng triều không màng nghị luậncủa quần thần đưa nàng lên làm Hoàng hậu lúc mới chín tuổi. Sau đó càngnhiều những lời truyền kì về nàng được lưu truyền khắp các quốc gia, nào là giúp Thiên Diệu thu phục ba nước Bắc Bang, Dạ Liêu, Hổ Khiếu, thốngnhất bốn phương. Sau này, Hoàng đế lại còn vì nàng hủy bỏ hậu cung bangàn phi tần, chuyên chế độc sủng mình Hoàng hậu.
Ánh mắt vô thức không rời được khỏi nữ tử này, nàng khí thế phi phàm, dung mạo khuynhthành, quả thực có thể nói là một tuyệt sắc giai nhân. Nhưng hắn thực sự không nghĩ đến nàng lại chính là Hoàng hậu nương nương trong truyềnthuyết kia, lại còn có quan hệ với Thần.
“Ngươi lại là Hoàng hậusao?” minh Thuần Phi thốt ra, đôi mắt đỏ linh lung như hai viên bảothạch nhìn chằm chằm Lãnh Loan Loan. Mấy ngày ở lại đây, nàng cư nhiênkhông biết nữ tử này lại là Hoàng hậu? Thật là nhất thời không thể tinđược.
“Phi Nhi.” Anh Diệp Tường trừng mắt nhìn Minh Thuần Phi, lại quay đầu nhìn Lãnh Loan Loan cười yếu ớt, tao nhã hành lễ”
“Mê La quốc, Anh Diệp Tường.”
“Anh Diệp Hạo.”
“Minh Hựu Nguyên.”
“Minh Hựu Thác.”
“Minh Thuần Anh.”
“Minh Thuần Dao.”
“Bái kiến Thiên Diệu hoàng triều, Hoàng hậu nương nương.” Mấy người đồngthanh đem tay phản đặt lên trước ngực, hạ thấp người, theo lễ nghi Mê La quốc hành lễ với Lãnh Loan Loan.
“Phi Nhi tuổi nhỏ không hiểu lễ nghi, mong rằng Hoàng hậu nương nương tha thứ cho sự thất lễ của muộiấy.” Anh Diệp Tường nói tiếp.
“Các vị không cần đa lễ.” Lãnh Loan Loan phất phất tay, “Mời ngồi.”
Đám người Anh Diệp Tường gật đầu, chia ra ngồi qua hai bên.
“Cảm tạ Hoàng hậu nương nương đã chiếu cố hiền đệ và hiền muội.” Anh Diệp Tường chắp hai tay nói.
Nàng chiếu cố ta chỗ nào chứ? Minh Thuần Phi bất mãn ngồi ở một bên nghĩthầm, cũng không dám nói ra. Nàng biết nếu thực sự chọc giận Tường biểuca sẽ có hậu quả rất nghiêm trọng.
Lãnh Loan Loan chớp chớp mắt, nhìn về phía Dạ Thần: “Nghe nói các ngươi là người thân của Thần?”
“Vân.” Anh Diệp Tường gật đầu, “Chúng ta là huynh trưởng của Thần.” Hắn chỉ vào mình và Anh Diệp Hạo.
“Chúng ta là biểu huynh của hắn.”
“Còn chúng ta là biểu muội.” Hai cô gái đi cùng cũng đáp.
“Các ngươi làm sao để chứng minh?” Tuy rằng nàng đã sáng tỏ hết thảy, nhưng mà cẩn tắc vô áy náy (*), cẩn thận vẫn hơn.
Cẩn tắc vô áy náy: Thận trọng, cẩn thận thì không phải hối tiếc.
“Khi Thần ba tuổi đã mất tích, nhưng chúng ta còn nhớ trên cánh tay phải của hắn có một nốt ruồi màu đỏ.” Anh Diệp Tường đáp.
Lãnh Loan Loan lại nhìn Dạ Thần, “Có không?”
Dạ Thần gật gật đầu, đúng là trên cánh tay phải của hắn có nốt ruồi đỏ.
“Xem đi, hắn quả thật là Thần ca ca.” Minh Thuần Phi cao hứng kêu lên, “Thần ca ca, huynh theo chúng ta trở về Mê La quốc đi.”
“…” Dạ Thần không nói, ánh mắt nhìn lại Lãnh Loan Loan.
Anh Diệp Tường thở dài, xem ra Thần thật sự để ý vị Hoàng hậu nương nươngnày. Nhưng nàng dù sao cũng là người đã có gia thất, lại là Hoàng hậunương nương độc sủng hậu cung, chỉ sợ Thần không có cơ hội rồi. Nhưng mà bệnh của Mẫu hậu không thể chậm trễ, vô luận như thế nào hắn cũng phảimang Thần trở về. Hiện tại mấu chốt chính là vị hoàng hậu nương nươngnày, Anh Diệp Tường mím môi, cười yếu ớt nói với Lãnh Loan Loan:
“Cảm tạ nương nương đã chiếu cố Thần và Phi Nhi những ngày lưu lạc, tại hạkhông biết có thể mời Hoàng hậu nương nương đến Mê La quốc làm khách hay không? Không biết nương nương có thể hay không cho Mê La quốc chút cơhội được báo đáp?”