Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 38: Mỉm cười xóa ấn oán




Là lỗi của mình, là lỗi của mình sao?

Chu Nghiêm Chính chạy không ngừng, cảnh sắc hai bên dạt qua người lão, mái tóc xô thành hai bên theo động tác, y phục màu xanh tung bay. Đôi mắt dài nhỏ không thể tin nổi, là lão đã sai ư? Thật là lỗi của lão sao? Lão đã chạy một quãng đường, mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của người bên ngoài, chạy đến một vách núi rợn ngợp, lão mới dừng lại.

Bầu trời xanh thẳm, núi non trùng điệp, ngọn gió thoáng mát, quấn lấy mái tóc.

Lão đứng ở mép vách, trong óc hỗn loạn. Từ xưa tới nay niềm tin kiên định lại bị một người nói cho lão biết là sai hết rồi, kết quả như vậy làm hắn không biết làm sao. Càng không xong là, chính hắn cũng bắt đầu hoài nghi tất cả những chuyện mình đã gây nên có đáng hay không? Có đúng hay không?

“A a a –”

Đột nhiên lão ngẩng đầu, ngửa mặt lên trời mà gào lớn. Tiếng gào vang vọng trong sơn cốc trống trải thật lâu, lão nghe được nỗi niềm không biết làm sao của mình, nghe được dao động đến từ đáy lòng.

“Vì sao lại như vậy? Vì sao?”

Hai tay đặt ở bên miệng, ánh mắt dài nhỏ lướt về phía những đám mây trắng trên trời cao. Phóng khoáng quá, màu trắng thuần khiết, lại càng làm hiện rõ nội tâm không sạch sẽ, âm u của lão. Lão bỏ tay ra, nhìn chằm chằm vào hai tay mình. Chính đôi bàn tay này đã cướp đoạt hết những gì tốt đẹp của người thân của lão, hoảng hốt, lão nhìn thấy dòng máu tươi đẹp nhỏ xuống từ trên tay, hóa thành nụ cười dữ tợn của những người đã chết. Bọn họ người người đầy người máu đang đi về chỗ mình, nhe răng cười đòi mạng. Những cánh tay dài nhỏ như móng vuốt ác ma siết chặt trên cổ mình, siết thật chặt. Dường như lão còn cảm giác thấy bắt đầu hít thở không thông, trước mắt là một khoảng đen sì…

Đông Phương Triết đuổi theo từ phía sau, không ngờ nhìn thấy Chu Nghiêm Chính đứng ở vách núi đen, hai tay bóp cổ mình, hắn kinh hãi. Thân ảnh màu trắng như đại bằng giương cánh bay vút về phía lão, hắn dùng sức kéo Chu Nghiêm Chính vách núi khỏi nguy hiểm.

Chu Nghiêm Chính sửng sốt, lão thấy Đông Phương Triết đang mím môi, gương mặt nghiêm túc.

“Thúc muốn làm gì?” Hắn nhìn Đông Phương Triết, tay nắm thành quyền.

“Ngươi có muốn báo thù cho cha ngươi không?”

Đông Phương Triết ném lão sang một bên, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn lão. Từ khi lão chiếm Đông Phương Bảo, đuổi hắn đi, hắn đã đoán được hung thủ hại chết phụ thân chính là ai. Nhưng khi nghe được chính lão thừa nhận, cảm giác càng thêm khó chịu, vì sao? Cho dù bọn họ không phải huynh đệ, nhưng lão đã ở Đông Phương Bảo hai mươi mấy năm. Cho dù là người xa lạ nhưng ở chung lâu như vậy cũng sẽ có tình cảm, vậy mà lão thật sự xuống tay được? Hay là hận thù của lão đối với Đông Phương Bảo đã đến mức phải để tất cả mọi người chôn cùng lão mới bằng lòng mà dừng tay?

“Cha con là tự tay thúc giết chết?”

“Đúng.” Chu Nghiêm Chính gật đầu, vẻ mặt có chút dữ tợn. “Ha ha, là ta tự tay giết hắn, nghĩ đến lúc hắn đến chết cũng không hiểu được vì sao hắn đột nhiên nhiễm bệnh lạ không thể trị, ta đã muốn cất tiếng cười to.” Rốt cục hắn đã chết, người cướp đi tất cả của lão rốt cục đã chết. Tay lão nắm chặt thành quyền, không phải mục đích của lão rốt cục đã hoàn thành ư? Vì sao hiện tại lão không vui chút nào, lão không thể lớn tiếng hoan hô? Từ hốc mắc trào ra nước mắt không hiểu, vì sao? Vì sao lão không hề có một chút gì gọi là vui vẻ?

Ánh mắt Đông Phương Triết phức tạp nhìn Chu Nghiêm Chính, thù giết cha không đội trời chung, hắn nên hận lão, lão cũng sẽ hận hắn. Nhưng hắn không xuống tay được, người này thật đáng giận, nhưng cũng thật đáng thương. Ánh dương phản chiếu trên mái đầu bạc của lão càng thêm chói mắt, con người có vẻ mặt điên cuồng này là nam tử hắn hận, lại có quan hệ với mình, bọn họ có huyết mạch giống nhau, đều là một phần tử của Đông Phương gia. Hắn có muốn giết lão báo thù cho người nhà? Ông nội trên trời có linh thiêng có tức giận không?

Gió nổi lên, mái tóc hỗn độn, tay áo tung bay. Hắn mím môi, lạnh nhạt nhìn lão. Trong đầu chất chứa bao suy nghĩ hỗn loạn, hắn nên làm hế nào? Phụ thân nếu có linh có tán thành sự báo thù này không? Hay người muốn hóa giải thù hận? Bàn tay hắn nắm chặt, móng tay siết thật sâu vào lòng bàn tay. Nhớ tới nụ cười hiền hậu của phụ thân, nếu người ở đây, nhất định người sẽ không trách hắn. Chỉ vì lão là thân nhân của họ, chỉ vì câu cửa miệng của người là ‘Có thể tha cho ai thì hãy tha’. Phụ thân là người như vậy, sao có thể trách cứ con người đáng thương này?

“Thúc có hối hận không?”

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Chu Nghiêm Chính. Hắn có thể không trách hắn. Nhưng hắn hy vọng Chu Nghiêm Chính có thể ý thức được lỗi lầm của mình, đừng cố chấp tiếp tục sai. Nếu lão cũng là một thành phần của Đông Phương Bảo, như vậy lão cũng có thể góp sức phát triển Đông Phương Bảo, mà không phải bị cừu hận che mắt làm chuyện tổn hại Đông Phương gia.

Chu Nghiêm Chính bị lời nói của Đông Phương Triết khiến sửng sốt, lão hối hận? Đôi mắt dài nhỏ nhìn về phương xa, những bóng cây phập phồng, núi non trùng điệp. Mênh mông quá, phảng phất như tất cả phiền toái đều không thể diễn đạt thành lời khi đứng ở đây. Lão thở dài, trong óc xẹt qua quá khứ. Nhớ tới lần đầu tiên đến Đông Phương Bảo, Đông Phương Diệu kém mình không đến vài tuổi đều chạy theo phía sau, ngọt ngào gọi mình là ca ca. Thời khắc đó, lão nghĩ đấy là hạnh phúc; Lại nghĩ tới nam nhân kia, tuy rằng không thể quang minh chính đại đối tốt với mình, nhưng áo cơm không hề thiếu; Còn cả lão phu nhân đã chết, bà ta cũng chưa từng bạc đãi mình…

Có lẽ lão đã thật hạnh phúc, nhưng lão lại bị thù hận che mắt nên đã coi khinh tất cả những gì tốt. Cũng hoặc là do họ càng đối tốt với mình, lão lại lý giải vì họ cắn rứt lương tâm, trong lòng lão không vững nên mới bị những suy nghĩ đó bủa vây, ngăn chặn. Lão khép hờ mắt, chìm trong im lặng. Gió thổi lẳng lặng, sợi tóc quát phe phẩy bên má. Ngứa ngứa, ấm áp. Giống như lão đã quay về lúc còn có mẹ, nam nhân kia tuy rằng không thể đưa họ về Đông Phương Bảo, nhưng cũng thường bên hai mẹ con. Đó là một căn nhà không lớn, nơi chứa tất cả vui buồn thời thơ ấu…

Đông Phương Triết lẳng lặng nhìn Chu Nghiêm Chính, hắn không nhìn sai nụ cười nhẹ của lão. Như vậy mới giống Chu quản gia hòa ái dễ gần trong trí nhớ của mình, bờ môi cong lên, có lẽ lão đã tìm được con người chân chính.

“Thúc thúc.” Ánh mắt thâm thúy nhìn lão, dịu dàng. “Đông Phương Bảo hiện tại còn lại thúc và con, buông thù hận đi, con tin ông nội rất yêu thúc, cha cũng kính yêu người, còn có mẹ của người, nếu bà ở trên trời nhìn thấy, cũng sẽ hy vọng thúc được hạnh phúc .”

“Ngươi còn đuổi theo mà gọi ta thúc thúc sao?” Chu Nghiêm Chính nhìn Đông Phương Triết, mập mờ nước mắt. Lời của hắn đã làm lão xúc động, nhớ lại bao năm tháng qua lão đều sống trong thù hận, vốn là thời gian có thể hưởng thụ hạnh phúc, lão lại lấy để làm thương tổn thân nhân của mình, lão thật sự đã sai lầm rồi.

“Thúc là thúc thúc của con.” Ánh mắt Đông Phương Triết kiên định, “Mặc kệ thúc đã làm gì, thúc vẫn là thúc thúc của con như cũ.” Không phải hắn có tấm lòng rộng lớn, mà hắn đã mất rất nhiều người thân, hắn không muốn mất cả người thân duy nhất này. Cha nói đúng, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, huống chi lão còn mang dòng máu huyết mạch tương liên với mình. Đến đây, hắn cười với Chu Nghiêm Chính, nhẹ như gió xuân.

Chu Nghiêm Chính sửng sốt, rốt cục cũng cười.

Cừu hận, xóa bỏ trong nụ cười này.