Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 21: Phó ước




Diêu phủ ở khu phồn hoa nhất trong Mê Thành, mái cong ngọc lưu ly, ngói xanh tường hồng, Diêu phủ có hương vị Giang Nam điển hình, bên trong phủ hoa cỏ sum suê, những ao hồ, hòn non bộ nối tiếp nhau, hành lang trạm trổ, những mái đình con con tinh xảo mà hoa lệ.

Đoàn người được gia đinh Diêu phủ dẫn vào trong, nhìn tòa nhà tinh xảo này quả thực có vài phần phú quý. Khó trách theo nhân nghĩa chỉ là thủ phủ Mê Thành, nhưng theo sự tìm hiểu của Dạ Hồn, chủ nhân Diêu gia thương nhân đứng đầu trong giới, chính là một kẻ lão luyện trong thương trường mới tích lũy được tài phú hiện tại. Mà nữ nhi lão, Diêu Phỉ Phỉ cũng chỉ là nữ tử dung mạo khuynh thành, tài tình hơn người mà bên ngoài đồn thổi, nghĩ sao cũng thấy chẳng có gì liên quan đến mình. Hôm nay đột nhiên thiết yến mời bọn họ, rốt cục là có chuyện gì? Càng ngày càng kỳ lạ.

“Lão gia, Tiểu thư, khách quý đến.” Gia đinh Diêu phủ đưa đoàn người vào đại sảnh, liền đứng ở một bên cung kính bẩm báo với chủ nhân Diêu phủ.

“Chư vị đại giá quang lâm, thực làm vẻ vang cho kẻ hèn này.”

Lão gia Diêu phủ, Diêu Phú Quý đi lên nghênh đón, ông ta tuổi chừng hơn bốn mươi, hơi béo. Quần áo cẩm bào màu xanh, trên y phục có dùng tơ vàng vẽ tranh cát tường, mặt trong hay cười, thật là bộ dáng thân thiết. Tuy rằng không biết nữ nhi vì sao đột nhiên mời người lạ nhập phủ, nhưng ánh mắt nữ nhi luôn không sai, ông cũng từng đoán rằng người được mời cũng đều là nhân vật phi phàm. Quả thực hiện tại thấy họ liền kinh ngạc vạn phần. Bọn họ không chỉ là nhân vật không bình thường, quả thực chính là long phượng nhân gian hiếm có. Đôi nam nữ đi đầu, nam mặc cẩm bào màu tím, vải vóc đều là hàng thượng hạng. Lại nhìn hắn có khuôn mặt tuấn mỹ, khí thế hiên ngang; Mà nữ tử hắn nắm tay như tiên nữ chỉ có tiên giới mới có, nhân gian hiếm gặp. Y bào trắng như tuyết, mỗi khi gió thổi sẽ làm y bào phập phồng, tay áo tung bay, phiêu dật xuất trần. Hơn nữa dung mạo kinh người. Ông vốn tưởng rằng nữ nhi đã là thiếu nữ xinh đẹp hiếm thấy, nhưng trước mặt nữ tử này, chỉ sợ nữ nhi cũng bị hạ vài phân.

Mà những người như hạ nhân đi sau bọn họ cũng là người người đáng ngạc nhiên. Trước tiên là nói về cô gái mặc quần áo xanh biếc, mắt ngọc mày ngài, môi anh đào mím nhẹ, một vẻ xinh đẹp linh động. Còn nam tử mặc Nguyệt Nha trường bào, tuy rằng đeo một chiếc mặt nạ màu vàng không nhìn thấy dung mạo, nhưng cặp mắt tím thần bí đã đủ hấp dẫn người. Ngay cả hai hắc y nam tử đi sau, mặc dù vẻ mặt lạnh lùng, nhưng có khí chất giống mình, còn có bốn thiếu niên áo trắng bên cạnh bọn họ, cũng là những hộ vệ tuấn tú khó tìm.

“Đa tạ thịnh tình của Diêu lão gia.” Hiên Viên Dạ chắp tay nói.

Diêu Phỉ Phỉ ngây ngốc, trong khoảnh khắc Hiên Viên Dạ xuất hiện ở cửa, ánh mắt nàng đã không thể kiềm ché mà dõi theo hắn. Tử bào của hắn hôm nay so với áo bào trắng hôm qua càng thêm tôn thêm phần quý phái bất phàm, khí thế khiến người ta run sợ. Bàn tay mềm siết khăn tay, đáy mắt bối rối. Người thương ở trước mắt, nàng đã có chút cảm giác không biết làm sao …

Diêu Phú Quý quay đầu nhìn người mời những vị khách này đến, con gái ông lại bỏ quên khách ở một bên liền nhíu mày. Phỉ nhi hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại thất lễ như thế?

“Phỉ nhi, còn không mau tham kiến khách của con.” Ông gọi nữ nhi.

“Dạ.” Diêu Phỉ Phỉ hoàn hồn, lên tiếng.

Mọi người nhìn nàng, hóa ra đây là đệ nhất mỹ nhân Mê Thành. Quả nhiên có vài phần tư sắc, nhưng nàng so với Lãnh Loan Loan, khác nhau một trời một vực. Chính là yến hội hôm nay đúng là nàng mời bọn họ, nhưng bọn họ không ai quen nàng, thiên kim Tiểu thư này rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?

“Phỉ Phỉ tham kiến chư vị Tiểu thư, Công tử.” Diêu Phỉ Phỉ đi lên trên, cúi người với mọi người.

Lãnh Loan Loan nhướn mi, giọng nói thanh như tiếng oanh, động lòng người.

“Không biết Diêu Tiểu thư hôm nay mời chúng ta đến đây có chuyện gì?” Không thể tự nhiên mời người xa lạ như vậy, phi gian tức đạo. Xem nàng lả lướt như vậy, ai dám chắc sẽ không có ý xấu, không thể người qua tướng mạo.

Diêu Phỉ Phỉ đảo qua Lãnh Loan Loan, lần đầu tiên chân chính mặt đối mặt. Trong lòng nàng cũng là lần đầu tiên có cảm giác đố kỵ, nữ tử này thật đẹp, hơn nữa nàng cũng không nhu nhược, ngược lại cả người tản ra khí thế tôn quý cao cao tại thượng làm người ta vô thức bé nhỏ đi ở trước mặt nàng, loại cảm giác này làm nàng không được tự nhiên.

“Phỉ Phỉ cũng không có ý gì, chỉ là hôm qua trong Hội hoa đào nhìn thấy phong tư thái thần thái của các vị, cảm thấy hâm mộ, muốn cùng chư vị kết làm bằng hữu.” Diêu Phỉ Phỉ nuốt xuống ghen tuông trong lòng, cười nhẹ mà nói.

Lãnh Loan Loan nhẹ nhàng nhíu mi, nhàn nhạt quét mắt một cái. Xem thần thái của người này mặc dù bình tĩnh, nhưng hai tay lại bắt chặt vào nhau, hiển nhiên là một thái độ che dấu bối rối. Nói cái gì mà muốn kết giao bằng hữu? Có lẽ người nàng ta muốn kết giao, chỉ sợ không phải nàng, mà là đối với ai đó trong bọn họ. Hơn nữa xem hai tai nàng phiếm hồng, chỉ sợ không phải kết giao bằng hữu đơn giản như vậy.

“Ha ha.” Diêu Phú Quý đã ở một bên cười vang, “Tiểu nữ trời sinh tính thích kết giao bằng hữu, mong rằng chư vị đừng trách nó lỗ mãng.”

“Sao lại trách chứ, Diêu lão gia khách khí rồi.” Hiên Viên Dạ cười.

“Chư vị, mời ngồi.” Diêu Phỉ Phỉ dịu dàng cười, ánh mắt dừng trên người Hiên Viên Dạ.

Đôi mắt Hiên Viên Dạ hiện lên một điều không hiểu, nhưng lại tự nhủ đó chỉ là ảo giác. Ánh mắt nữ nhân này cũng quá ám muội, hắn không quen nàng. Nếu nàng là muốn bám lấy mình, thật xin lỗi, hắn không nhận nữ nhân tự đưa lên cửa.

Những người khác lần này không bỏ qua ánh mắt đầy thâm ý của Diêu Phỉ Phỉ, hóa ra người nàng ta muốn mời là Hoàng Thượng.

Lãnh Loan Loan nhếch môi, dám nhìm trộm nam nhân của nàng, thật là lá gan không nhỏ. Bàn tay mềm nắm chặt tay Hiên Viên Dạ không dấu vết, nam nhân là họa thủy, tự động có mỹ nữ đưa lên cửa.

Hiên Viên Dạ cảm giác được lực tay của Lãnh Loan Loan, có chút đau đau. Nhưng trong lòng lại ngọt ngào, tiểu tử kia đang ghen. Ánh mắt đảo qua nàng, quả thấy nàng dù khuôn mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại hiện lên một tia giận. Nắm tay nàng, hắn nhếch môi, nụ cười gợi cảm mê người.

Diêu Phỉ Phỉ bị nụ cười của hắn dường như đã quên đúng mực, lại nhìn cô gái mặc y phục xanh biếc đang lườm mình, mặt đỏ lên, thu hồi tầm mắt.

Tiểu Chiêu cười trào phúng, hay cho cái người được gọi là đệ nhất mỹ nữ Mê Thành, thấy Hoàng Thượng cũng ngây người giống người bình thường, buồn cười. Nhưng nếu nàng ta muốn quyến rũ trượng phu của chủ tử, đừng trách nàng không khách khí. Bảo vệ chủ tử an toàn, để chủ tử hạnh phúc, đó là nhiệm vụ cả đời của nàng.

Đám người Dạ Thần cũng nhìn rõ ánh mắt của Diêu Phỉ Phỉ, tuấn mi nhíu lại. Chẳng lẽ yến hội lần này là vì có giai nhân nhìn trúng Hoàng Thượng? Nhưng chẳng lẽ nàng ta không nhìn thấy chủ tử cùng Hoàng Thượng rất thân mật sao? Cho dù như thế nào, trước yên lặng xem sao.

Mấy người đều đăm chiêu, bước vào trong phòng.