Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 142: Bị kẹp ở giữa




Bị kẹp ở giữa

“Dừng tay, nếu không ta sẽ giết đứa trẻ này.” Tay siết chặt Tinh nhi, lạnh lùng cất lời.

“Tinh nhi…”

Tô Viễn Hành nghe tiếng liền quay người lại liền nhìn thấy Tinh nhi đang mở to mắt khonog biết gì bị nam tử giữ trên tay.

“Buông Tinh nhi ra.”

Tô Viễn Hành hét lớn, bóng dáng bay vút qua, dừng lại ở chỗ đám người Lãnh Loan Loan. Dạ Thần cùng Tàn Nhất tức giận hạ sát chiêu, bốn huynh đệ Phong Triệt cũng nổi giận, ra tay càng thêm hung hiểm.

Nhất thời, giương cung bạt kiếm.

“Muốn ta thả đứa bé này ra? Cũng được thôi, mua để tế ti đại nhân qua đây.”

Thủ lĩnh đám Thần binh lạnh lùng nhìn Huyễn Phong, đặt điều kiện. Gió thổi qua khiến khăn trùm đầu của hắn bay bay, đôi mắt thâm thuý gắn trên gương mặt như đao khắc càng thêm cứng rắn, vô tình.

Tinh nhi ngây thơ còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, còn tưởng rằng có thêm người đến chơi cùng nó. Đôi mắt mở to đơn thuần nhìn mọi người lại làm cho Tô Viễn Hành càng thêm khẩn trương.

“Mục tiêu của các ngươi là ta, mua thả thằng bé ra.”

Huyễn Phong cất bước tiến lên, đôi mắt trong suốt sáng người chống lại ánh nhìn lạnh lẽo của thủ lĩnh Thần binh, không mang theo một tia cảm xúc.

“Nếu tế ti đại nhân đồng ý cùng chúng ta trở về Nguyệt Thần, ta đương nhiên sẽ thả nó.” Tên thủ lĩnh này cũng không phải ngu ngốc, nơi này nhiều cao thủ như vậy, sơ sẩy một chút thì đến xương cốt cũng không còn.

“Tế ti đại nhân sẽ không đi theo các ngươi, đừng vọng tưởng.”

Phong Dự trừng mắt nhìn, tuyệt đối sẽ khonog để đám Thần binh này đem tế ti đại nhân của bọn họ đi.

“Chẳng lẽ các ngươi không cần tính mạng của đứa nhỏ này sao?”

Thủ lĩnh Thần binh vừa nói, trên tay đã tăng thêm lực siết chặt Tinh nhi.

“Aa……”

Đột nhiên bị siết, Tinh nhi liền cảm thấy khó thở, gương mặt vì nghẹn quá mà đỏ bừng, đôi mắt to trong nhìn bọn người Lãnh Loan Loa, bàn tay nhỏ cố gắng hất tay của tên thủ lĩnh Thần binh ra nhưng vô dụng.

“Tinh nhi…”

Tô Viễn Hành nhìn Tinh nhi như vậy liền mặt mày trắng bệch, quay đầu nhìn Huyễn Phong, bàn tay to toan tóm lấy hắn. Tính mạng của người khác Tô Viễn hành hắn không quan tâm, tính mạng của Tinh nhi một tay hắn nuôi lớn mới là quan trọng.

“Sư phụ.” Lãnh Loan Loan lôi Huyễn Phong tránh khỏi bàn tay Tô Viễn Hành, mắt đen chống lại ánh nhìn hàm chứa lửa giận và lo lắng của hắn.

“Bảo bối đồ đệ, tránh ra.” Tô Viễn Hành bình tĩnh mặt đối mặt với lãnh loan loan nói, “Ta muốn dùng hắn đi đổi Tinh nhi.”

“Sư phụ, hắn không thể bị mang đi.” Lãnh Loan Loan tiếp đón ánh mắt của Tô Viễn Hành, nàng còn cần Huyễn Phong đưa nàng trở về một chuyến cơ mà.

“Chẳng lẽ ngươi mặc kệ Tinh nhi?” Tô Viễn Hành nghe được lời nói của Lãnh Loan Loan thì sắc mặt càng trầm, bàn tay nắm chặt thành quyền kêu răng rắc.

“Cũng chưa chắc.” Lãnh Loan Loan đáp.

“Lãnh cô nương, mọi chuyện đều là do ta, hãy để ta tự giải quyết đi.”

Huyễn Phong bước từ sau lưng Lãnh Loan Loan ra, đôi mắt trong suốt nhìn Tinh nhi đang đau đớn khổ sở, trong lòng liền cảm thấy áy náy và tự trách.

“Ngươi câm miệng.” Lãnh Loan Loan quay đầu lạnh lùng liếc mắt một cái, “Ta sẽ cứu nó.”

“Nhưng là…” Huyễn Phong còn muốn nói gì đó.

“Huyễn huynh, ngươi nghe Loan Loan đi. Nàng nói cứu Tinh nhi thì nhất định sẽ cứu.” Hiên Viên Dạ vỗ vỗ vai Huyễn Phong, nói.

“Bảo bối đồ đệ…”

“Sư phụ, ta sẽ trả cho người một Tinh nhi không sứt mẻ gì.” Lãnh Loan Loan phất tay chặn lời Tô Viễn Hành, bước vài bước đến gần tên thủ lĩnh Thần binh.

“Buông Tinh nhi.” Lạnh lùng, không có một tia ấm áp, Lãnh Loan Loan tựa hồ như nhớ về quá khứ.

“Ngươi là ai?”

Thủ lĩnh Thần binh khiêu mi nhìn Lãnh Loan Loan, đảo mắt qua vùng bụng hơi to ra của nàng, miệng cười xuỳ một tiếng khinh thường.

“Tế ti đại nhân, chẳng lẽ ngài cần cái bụng bự giúp mình sao?”

“Bớt nói nhảm đi.” Lãnh Loan Loan nhìn hắn hắn, gằn từng chữ: “Ta lặp lại lần nữa, buông nó ra.”

“Ngươi…”

Thủ lĩnh Thần binh ngẩn ra, không nghĩ tới nữ tử này lại có khí thế cường đại như vậy, hắn cảm thấy lonog tóc như dựng đứng lên, tim có cảm giác bị đè nén rất khó chịu.

“Buông-nó-ra.”

Lãnh Loan Loan cúi người, ngẩng đầu lên là khí lạnh bức người. Khonog để tên thủ lĩnh có nửa điểm chần chờ, lại mở miệng nói: “Ta nói lần cuối, nếu ngươi khonog buông Tinh nhi ra, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là hối hận.” Môi mỏng gợi lên, nụ cười tà tà từ từ nở rộ nơi khoé miệng.

“Ha ha ha, ta không thả, ngươi có thể làm gì ta?”

Thủ lĩnh Thần binh nhéo mắt, ngũ quan lập thể cũng lộ ra vài phần tà khí. Thú vị thật, hôm nay thế nào lại bị một nữ tử uy hiếp, đôi mắt thâm thuý như đầm sâu nhìn Lãnh Loan Loan đầy hứng thú.

“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan gật gật đầu, “Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả .”

“Ta chờ.”

Lãnh Loan Loan nhìn thẳng vào hắn, nụ cười trên khoé miệng đột ngột biến mất. Tóc đen như mức lướt nhẹ theo gió, quần lụa xanh nhạt lay động. Rõ ràng là xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lại không giấu được vẻ tà khí, bàn tay trắng nõn nắm hờ, cúi đầu, trong mắt chợt loé tinh quang. Vung tay, ngân châm bạc sắc nhọn lao về phía nam tử trước mặt.

Nam nhân rùng mình, ôm lấy Tinh nhi vọt qua một bên tránh thoát ngân châm. Trong nháy mắt khi hắn né người đó, bóng dáng quỷ mị của Hiên Viên Dạ đã ở trước mặt hắn, một chưởng đánh ra, tay kia nhanh chóng ôm Tinh nhi rồi dừng lại bên người Lãnh Loan Loan.

“Ngươi…”

Người trong tay bỗng nhiên không còn, thủ lĩnh Thần binh mới giật mình thấy đứa trẻ đã bị đoạt về. Ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc nhìn Lãnh Loan Loan, không nghĩ đến nàng ta phóng châm vì muốn dời lực chú ý của mình, tạo cơ hội cho nam tử kia cướp lấy đứa nhỏ.

“Tinh nhi.” Tô Viễn Hành nhanh chân chạy đến ôm Tinh nhi từ tay Hiên Viên Dạ.

Tinh nhi bị doạ đến ngây ngốc ở trong lòng Tô Viễn Hành khóc oa oa.

“Tinh nhi ngoan, không có việc gì rồi.” Tô Viễn Hành một tay vỗ nhẹ lưng Tinh nhi, một bên oán hận trừng mắt nhìn tên thủ lĩnh Thần binh. Nam nhân này dám bắt Tinh nhi, hôm nay hắn không đánh không nuốt nổi cục tức này.

“Thác, biểu hiện của ngươi làm cho bổn tọa thực thất vọng.” Một đạo thanh âm tà tà đột nhiên vang lên.