Trong Tướng quân phủ
“Tướng quân, tướng quân, không tốt , không tốt ......”
Quản gia mặc quần áo màu xanh vội vàng chạy vào trong phủ, trên gương mặtcương nghị tràn đầy kinh hoảng, vẻ mặt luống cuống hiếm khi xuất hiệnkhiến cho những hạ nhân trong phủ đều ghé mắt nhìn, âm thanh kinh hoảngcũng xé rách bầu không khí yên tĩnh.
“Chuyện gì hoang mang rối loạn như vậy ?”
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực từ đại sảnh đi ra, mới vừa rồi hai người đang nói chuyện trước đây của Loan Loan cho nhau nghe. Một nữ nhi, hai người phụ thân yêu thương nàng sâu sắc, là duyên, cũng là phận.
“Tướng quân, Lãnh gia, tam tiểu thư mất tích .” Quản gia đứng lại, thở phì phò trả lời. Đôi mắt thâm thúy còn còn sót lại kinh hoảng cùng lo lắng.
“Cái gì?”
Lãnh Bùi Xa cùng Lãnh Đình Dực kinh hãi ra tiếng, hai mặt nhìn nhau. Đềunhìn thấy trong mắt đối phương sự lo lắng, sau đó Lãnh Bùi Xa vung tà áo màu xanh, trên gương mắt tuấn mỹ ngưng kết một tầng băng sương, đôi mắt thâm thúy nhìn quản gia, mang theo liệt khí cùng áp bách:
“Nóirõ ràng, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?” Đang tốt lành , Loan Loanlàm sao có tể mất tích? Nàng không phải cùng đám người Hoàng Thượng ởcùng một chỗ sao?
“Trong cung vừa mới truyền đến tin tức, nóiHoàng Thượng truyền thư hồi cung bảo Trù Vương gia hạ chỉ các nơi tìmkiếm hoàng hậu nương nương.” Quản gia lau mồ hôi, cũng bị tin tức nàydọa sợ không nhẹ. Hoàng hậu của một quốc gia đột nhiên mất tích, đó làmột đại sự a! Huống chi hoàng hậu là người mà hắn nhìn từ bé đến lớn,sựquan tâm, lo lắng của hắn cũng sâu hơn người khác.
“Cái quỷ gìvậy ? Loan Loan làm sao có thể mất tích?” Lãnh Đình Dực nhíu mày, nhưthế nào cũng không tin tưởng việc đứa con gái lợi hại của mình lại cóthể vô cớ mất tích? Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
“Hiệntại mấu chốt là phải tìm được Loan Loan những cái khác liền nói sau.”Lãnh Bùi Xa cũng nhíu mày, chưa từng nghĩ nữ nhi không gì có thể khônglàm được lại có một ngày mất tích? Là âm mưu của người khác, hay là cóẩn tình khác?
“Ta hiện tại phải đi chuẩn bị.” Lãnh Đình Dực nheomắt, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Mặc kệ như thế nào trước tìm được Loan Loan quan trọng hơn, huống chi nàng hiện tại còn có mang cục cưng, hắn cũng không thể làm cho nữ nhi cùng ngoại tôn [ nữ ] gặp chuyệnkhông may. Nếu là có người ác ý tính kế nữ nhi, hắn nhất định sẽ khiếncho người đó phải trả một cái giá rất đắt.
“Ta đi lệnh cho TrìnhKhải hỗ trợ cùng nhau tìm kiếm.” Lãnh Bùi Xa hướng hắn gật gật đầu,hướng hạ nhân phân phó người đi tìm Nguyễn Dật Ảnh và Trình Khải
Sau nửa canh giờ, Lâm Trình Khải cùng Nguyễn Dật Ảnh vội vàng chạy tới.
“Tướng quân, hoàng hậu nương nương mất tích là thật sao?”
Nguyễn Dật Ảnh một thân áo bào trắng, sợi tóc bay bay, một bước vừa vào đạisảnh liền hỏi. Theo sát ở bên người hắn là Lâm Trình Khải cũng nhếch bạc thần, đôi mắt đạm bạc nhìn hắn.
“Đúng vậy, mới vừa rồi nghe được tin tức này.” Lãnh Bùi Xa nghiêm túc gật đầu,“Khải, Ảnh, các ngươi chongười truyền lệnh xuống, cả nước tìm kiếm hoàng hậu.”
“Vâng.”
Lâm Trình Khải cùng Nguyễn Dật Ảnh hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng hướng ra ngoài đi.
Hai người sau khi rời đi, Lãnh Đình Dực cũng đã thu thập xong mọi thứ đira. Hé ra khuôn mặt tuấn tú giống bị bao vây bởi băng sương vạn năm,lạnh đến dọa người.
“Lãnh huynh, ta chuẩn bị tốt . Ngươi muốn đi cùng ta đi tìm Loan Loan hay là tự mình đi tìm?”
Lãnh Đình Dực đứng ở cửa của đại sảnh, ánh mặt trời nhỏ vụn rơi ở phía sauhắn, có một loại cảm giác áp bách khiến người ta phải e ngại.
“Cùng nhau tìm kiếm đi.” Lãnh bBùi Xa nghĩ Lãnh Đình Dực lo lắng cũng khôngkém mình, huống chi hắn đối với Thiên Diệu hoàng triều cũng không quenthuộc.
“Tốt.” Lãnh Đình Dực gật gật đầu.
Lãnh Bùi Xa tiến lên, hai cái bóng dáng cao lớn biến mất trong ánh mặt trời.
Hoàng cung.
Ngự thư phòng
Hiên Viên Trù một thân áo trắng thoải mái, tóc đen dài dùng ngọc trâm búimột búi cao, đôi mắt vốn trong suốt tinh tường giờ phút này khiến chongười ta không rõ là đang suy nghĩ gì, gương mặt tuấn mỹ âm trầm dọangười, không ai tưởng tượng nổi người này chính là Trù vương lúc nàocũng ấm áp như gió xuân.
“Hứa công công.” Ngón tay thon dài gõ nhẹ trên mặt bàn, phát ra âm thanh thanh thúy lại lạnh lẽo.
“Vương gia.” Hứa Mậu đứng ở một bên, cúi đầu.
“Mài mực, bổn vương muốn hạ chỉ.”thanh âm lạnh như băng, đôi mắt nhìn vềphía ngoài cửa sổ, vô số gió lốc ở đáy mắt tàn sát khắp nơi . Nhớ tới lá thư mà hoàng huynh gửi về hắn liền có cảm giác muốn bộc phát, Loan Loan mất tích . Hoàng huynh cư nhiên đem Loan Loan đánh mất. Tuy rằng đãmuốn buông xuống tình cảm với Loan Loan, nhưng ở đáy lòng hắn nàng vẫnvĩnh viễn là một sự tồn tại đặc biệt, nỗi lòng của hắn vĩnh viễn sẽ bởivì nàng mà dao động......
“Vâng.” Thần sắc Hứa Mậu ngưng trọng,hoàng hậu nương nương lần này mất tích, chỉ sợ sẽ nhấc lên một gợn sónglớn. Hoàng Thượng, Vương gia, tướng quân, còn có vô số mọi người sẽ bởivì hoàng hậu mất tích mà bắt đầu công việc lu bù lên. Nhưng là hoàng hậu nương nương đến tột cùng là vì sao mà mất tích a? Nàng không phải cùngHoàng Thượng ở cùng một chỗ sao? Vừa nghĩ Hứa Mậu vừa tiến lên mài mực
“Vương gia, mực đã tốt rồi.” Cúi đầu ở một bên trả lời.
“Tốt.” Hiên Viên Trù đề bút ở trên giấy tuyên thành trắng xóa những dòng chữrồng bay phượng múa , chỉ chốc lát, đã đem ý chỉ tìm Loan Loan soạn rahoàn hảo,in Ngọc Tỷ mà Hiên Viên Dạ lưu lại , lại giao cho Hứa Mậu,trịnh trọng dặn dò:
“Hứa công công, lập tức đem ý chỉ xuống. Nhớ kỹ, báo cho các vị quan viên nhất định phải tìm được hoàng hậu nươngnương, nếu không, bảo bọn họ lấy đầu đến gặp ta.” Vì người tối quantrọng trong lòng hắn hắn không ngại hai tay mình dính máu.
“Vâng.” Hứa Mậu bị lời nói nghiêm khắc của Hiên Viên Trù làm cho kinh ngạc, chạy nhanh đem thánh chỉ thu vào, vội vàng rời đi.
Hứa Mậu vừa rời đi, Hiên Viên Trù ngã người ra ghế, giống như không cònchút khí lực nào, đôi mắt thâm thúy nhìn về phía cửa sổ hiện rõ vẻ lolắng, lo lắng giống như những áng mây kia, kéo dài đến vô tận.
Loan Loan, ngươi đến tột cùng ở nơi nào? Vì cái gì lại mất tích?
Hai tay nắm chặt , hắn cũng rất muốn cùng hoàng huynh có thể tự mình đi tìm nàng. Nhưng là hắn không thể, việc của triều đình không thể không cóngười làm chủ. Như vậy chỉ có thể khẩn cầu từ phía xa, hoàng huynh cóthể sớm ngày tìm được Loan Loan.
Trong Loan Nguyệt lâu
“Cái gì?” Tàn Nhất hoắc mắt từ trên ghế đứng lên, ánh mắt bắn thẳng đến người báo tin đang hoảng sợ quỳ dưới đại sảnh
Ngươi nói chủ tử mất tích?” Làm sao có chuyện đó được? Đôi mắt nâu híp lại,lộ rõ vẻ không tin nổi, người cưỡng hãn như chủ tử làm sao có thể mấttích một ngày liền không tin tức? Nàng mới chỉ rời đi, đưa mọi chuyện ởLoan Nguyệt Lâu cho hắn quán xuyến mấy ngày, sao chưa gì hết đã xảy rachuyện rồi?
“Bẩm Tàn chủ tử, thiên chân vạn xác, chủ tử và Lâuchủ đều đã mất tích, hiện tại Hoàng Thượng, võ lâm minh chủ đều phái tất cả các thế lực đi tìm bọn họ.” Hắc y nhân cúi đầu, nửa quỳ chống taytrên đất, đáp.
“Tại sao có thể như vậy?” Ánh mắt Tàn Nhất lạnhđi, hắn luôn tin tưởng ràng Lãnh Loan Loan là con người toàn vẹn nhất,cường đại nhất, thế mà cũng có chuyện không may xảy ra với nàng, thậtkhông tưởng tượng nổi.
“Chuẩn bị ngựa, ta muốn tự mình đi tìm chủ tử.” Tàn Nhất phát ống tay áo, lạnh lùng phân phó nói.
“Vâng.” Hắc y nhân đáp , sau đó xoay người rời đi.
Một lát sau, bên ngoài Loan Nguyệt lâu, một bóng người màu đen cưỡi một con tuấn mã màu rám nắng phóng qua. Gió thổi phát qua lọn tóc của hắn,mặtnạ màu bạc dưới ánh sáng le lói của mặt trời chiết xạ một luồn ánh sáng kì dị......