“Chúc mừng minh chủ, phu nhân.”
“Chúc mừng chúc mừng.”
“......”
Vũ lâm nhân sĩ vừa nghe hoàng hậu nương nương cư nhiên thu thiên kim củavõ lâm minh chủ làm nghĩa nữ, đó là một chuyện vô cùng vinh dự, vinh hoa phú quý lại không cần phải nói .
“Đa tạ, đa tạ.”
Vợ chồng Sở Ngự Hằng đáp lễ, cầu cười.
“Ha ha, hoàng hậu là nghĩa mẫu, kia trẫm tự nhiên chính là nghĩa phụ .”Hiên Viên Dạ cũng sang sảng cười,“Hôm nay nghĩa phụ không có cái gì đểtặng,liền đem ngọc bội tùy thân mà ta đã mang theo bên mình hai mươi mấy năm tặng cho Loan nhi.”
Nói xong, hắn cũng tự gỡ khối linh lungngọc bội trên lưng xuống, tứ ánh sáng mà ngọc bội phát ra cũng có thểnhận ra đây là một khối ngọc bội cực phẩm. Huống chi ngọc bội kia lại là vật tùy thân của hoàng đế, độ xa xỉ càng không phải bàn cãi. Thấy HiênViên Dạ tự mình đem ngọc bội đeo cho Sở Niệm Loan, lại là một trận hâmmộ.
Sở Ngự Hằng mân thần, con ngươi thâm thúy nhìn vợ chồng LãnhLoan Loan trước sau tặng lễ vật cực trân quý cho nữ nhi, trong lòng lạingũ vị tạp trần, có lẽ cái tên Niệm Loan này được đặt là bởi vì tronglòng hắn vẫn còn giữ lại một mảnh tình yêu tốt đẹp, nhưng phản ứng hiệntại của bọn họ khiến hắn không hiểu được suy nghĩ của bọn họ, đến tộtcùng Loan Loan nghĩ cái gì?
Vũ lâm nhân sĩ cũng không biết tronglòng Sở Ngự Hằng đang có trăm mối suy nghĩ, từng người từng người hướngbọn họ chúc mừng, trong nhất thời, không khí trong đại sảnh là một mảnhnáo nhiệt, hài hoà.
“Xập xình dê......”
Bỗng nhiên,từ bên ngoài truyền đến một nụ cười quái dị, chấn động màng tai của mọi người khiến màng tai của họ phát đau
Mọi người kinh hãi, là ai? Cư nhiên lại có nội lực thâm hậu như vậy?
Trong nháy mắt khi âm thanh kia truyền đến, Lãnh Loa Loan liền che lại đôitai của Sở Niệm Loan, một đứa trẻ không hề có khả năng phòng bị khôngthể chịu nổi âm thanh quái dị này
Đồng thời, Đông Phương Triếtcũng bảo vệ Vạn Oánh Chiêu đang có bầu; Dạ Đế Na cũng bị Sở Ngự Hằngche lại đôi tai, chính là một đôi mắt to trong suốt ngông ngừng chuyểnđộng qua lại
Một lát sau, tiếng cười quàng quạc đình chỉ. Bên ngoài lại một mảnh im lặng, lại càng làm cho mọi người cảnh giới.
“Không biết là cao nhân phương nào giá lâm, thỉnh hiện thân.”
Sở Ngự Hằng dẫn đầu đi ra ngoài, vũ lâm nhân sĩ phía sau cũng tùy theo đi ra ngoài.
Nhưng trong sân trống rỗng , chỉ có lá cây lay động, sàn sạt rung động .Bầutrời không có ánh mặt trời vẫn sáng lạn như cũ, không hề nhần thấy bấtcứ một bóng dáng nào
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đối với tình trạng như vậy càng thêm lo lắng. Đột nhiên là ai ở đâu tác quái?
“Là ngàn dặm truyền âm.”
Lãnh Loan Loan đưa Sở Niệm Loan cho Dạ Đế Na, bảo nàng đem đứa nhỏ đến hậuviện đợi. Tuy rằng Dạ Đế Na đối với sự việc vừa mới phát sinh cũng rấtngạc nhiên, nhưng nếu Lãnh Loan Loan đã phân phó . Nàng cũng đoán rằngsẽ có chuyện nguy hiểm phát sinh, tự nhiên cũng không thể đặt nữ nhi ởtrong vòng nguy hiểm. Vội vàng tiếp nhận nữ nhi, nàng cùng nha hoàn liền ời đi
“Ngàn dặm truyền âm?”
Lời nói của Lãnh Loan Loanvừa dứt, mọi người đều thở hốc vì kinh ngạc. Thứ nhất là tò mò Lãnh Loan Loan cư nhiên có thể nghe ra , như vậy võ nghệ của nàng có thể lợi hạiđến mức nào; Thứ hai là nếu thật sự là ngàn dặm truyền âm, vậy tức làthân thủ của người kia cũng không thể khinh thường, là địch là bạn, bâygiờ còn không rõ. Nếu là địch, chỉ sợ sẽ là một hồi ác chiến
Hiên Viên Dạ, Dạ thần cùng tứ thiếu niên đem Lãnh Loan Loan bảo hộ ở bêntrong, hiện tại nàng đã có bầu, vạn lần không thể để nàng động thủ, vạn nhất tổn thương đến thân thể, hậu quả không thể chấp nhận được
Sau nửa canh giờ chờ đợi, một trận cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, lá câyphiêu phân, cát đất bay lên, một bóng dáng màu lam như đại bang bay đến
“Ha ha ha, tiểu nha đầu có kiến thức, cư nhiên biết được công phu của lảophu là ngàn dặm truyền âm.” Thanh âm khàn khàn truyền đến.
Mọi người vừa nhìn, chỉ thấy người tới tuổi chừng năm sáu mươi tuổi, tóc bạc,khuôn mặt gầy, hai mắt quýnh nhiên. Dáng người ngắn nhỏ, lại làm chongười ta cảm giác được một cổ áp lực bức người, ngay cả hô hấp đều rấtnhỏ
Đám người Hiên Viên Dạ nghe được lời nói của người mới tới ,lại đem Lãnh Loan Loan hướng vào trung tâm để bảo vệ. Ai biết này ngườitrung niên này có thể là người tà ác trên gian hồ hay không, làm việckhông thể lấy tư tưởng của một người bình thường để nhận định
Lãnh Loan Loan nhíu mày liễu đánh giá lão giả, ánh mắt bình tĩnh, một chútcũng không vì lời nói của hắn mà có bất kì hành động gì. Vẻ mặt lạnhnhạt, đem lại cảm giác như một người trời
Lão giả đón ánh mắt của Lãnh Loan Loan , đôi mắt thâm thúy hiện lên một tia thưởng thức. Nhađầu kia cũng bất phàm,tất cả mọi người ở đấy đối với sự xuất hiện bấtngờ của hắn đều mang vẻ mặt phòng bị cảnh giới vạn phần,mà nàng cư nhiên có thể lạnh nhạt đứng tại chỗ, có thể nghe ra ngàn dặm truyền âm củahắn, chứng tỏ nha đầu kia thân thủ cũng không kém, nếu nàng làm đệ tửcủa chính mình, như vậy thật không lo không có người nối nghiệp......
“Tiền bối, không biết tôn tính đại danh của ngài là ?” Sở Ngự Hằng thấy người tới rốt cục cũng hiện thân,tiến lên từng bước, hai tay ôm quyền hỏi.
Lão giả liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt không kềm chế được, nhíumày,“Tục danh của lão phu cũng đến lượt một tiểu bối như ngươi có thểhỏi .” Nhìn quanh một vòng, trừ bỏ cái nha đầu kia cùng năm nam tử bêncạnh nàng, những người khác ở đây đều là một đám ô hợp, hắn không để vào mắt
Nghe được lời nói của lão giả , không ít vũ lâm nhân sĩ đềutrừng mắt lên. Đặc biệt là một ít hiệp nghĩ lớn tuổi, đối với thài độ vô lễ của lảo giả rất là bất mãn, bất quá giống nhau là những lão đầu hắnlàm sao có thể làm càn như thế
“Lớn mật, cư nhiên dám bất kínhđối với minh chủ võ.” Một thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh dẫn đầu nhảy ra, chỉ vào lão giả nổi giận nói.
Lão giả chỉ thản nhiên liếc hắn một cái, sợi tóc bạc bay bay, lạnh lùng nói:
“Không biết sống chết.”
Trong nháy mắt, mọi người chỉ nghe thúc một tiếng, một đạo ngân quang hiệnlên, nam tử trẻ tuổi mới nhảy ra vừa rồi liền bị đánh bay đi thẳng tắpngã xuống
Phanh –
Tro bụi bay lên, mọi người nhìn lại, chỉ thấy một viên ngân châu cắm thật sâu vào giữa mi tâm của người trẻtuổi, ánh mắt của người trẻ tuổi trợn tròn, vẻ mặt cực sợ hãi.
Mọi người thấy thế đều cả kinh, ánh mắt tái quét về phía lão giả , trừ bỏ phẫn nộ, còn có sự khủng hoảng.
“Đây là kết quả của việc tùy tiện khiêu khích lão phu.” Lão giả vỗ vỗ tay, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người
Lãnh Địch U đứng ở bên người Lãnh Loan Loan từ khi lão giả xuất hiện đềukhông nói một lời, một đôi mắ trong suốt cẩn thận đánh giá lão giả, ngẫu nhiên có chút đăm chiêu, tựa hồ đang đoán thân phận của lão giả , hiệntại nhìn thấy ngân châu giữa mi tâm của người trẻ tuổi,đôi mắt sángngời hiện lên một tia hiểu rõ. Từ bên người Lãnh Loan Loan bước ra từngbước, chắp tay hướng tới lão giả ,trên gương mặt tuấn tú mang theo mộtnụ cười:
“Ngài là Tô sư bá đi.”